“Phu nhân, thỉnh ngài rửa mặt.”
Nha hoàn Đào Nhi bưng tới một chậu nước, đặt ở trên bàn trang điểm, sau khi đem khăn mặt thấm nước đưa cho Song Song thì quay người sửa sang lại phòng.
Kiều Song Song nghi ngại nhìn các nàng.
Sáng sớm khi tỉnh lại nhìn thấy bầu không khí vẫn thái bình như cũ quả thật có làm cho nàng cảm thấy kỳ quái, chiếu theo đạo lý thì đáng lẽ ra, lúc này nàng phải bị nắm lôi dậy, kéo đến quan sai hoặc địa lao xử lý mới đúng chứ nha! >””””00”000””””
A~~~ Không thèm quan tâm, nàng mệt mỏi và khốn quẫn quá, trốn ở chỗ này hẳn sẽ không ai phát hiện ra đâu, nàng chỉ cần ngủ một chút thôi, một chút là tốt rồi…
Kết quả, nàng cuộn mình chìm vào giấc ngủ sâu, ngủ sâu đến nỗi quên cả trời đất…