Mục Cẩn Vương nghiêng người nhìn Hoa Âm Vũ cuộn người ngủ say trong lòng mình, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Nâng tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, tầm mắt đúng lúc rơi đến những dấu hồng ngân trên người nàng, nụ cười trên mặt Mục Cẩn Vương càng đậm, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi sưng đỏ của nàng, sau đó ôm nàng thật chặt.
“Ưm …” – Hoa Âm Vũ bị cái ôm chặt của Mục Cẩn Vương làm tỉnh giấc, nàng mở mắt nhìn nam nhân quấy rầy nàng cả đêm, thấy hắn mang vẻ mặt yêu thương cùng thỏa mãn nhìn nàng, tâm khẽ động nhưng rất nhanh biến mất.
“Bây giờ là giờ gì rồi?”
Vừa cất tiếng hỏi, phát hiện giọng mình khàn khàn, gương mặt lạnh nhạt không khỏi ửng đỏ, tất cả là tại hắn, đêm qua muốn nàng nhiều lần như vậy khiến nàng mệt muốn chết.
“Ừm … hình như sắp qua giờ Thìn.”
Hoa Âm Vũ trợn tròn mắt, Mục Cẩn Vương là hoàng đế Bắc Tề, việc thượng triều thường là vào giờ Dần, nay sắp qua giờ Thìn, chẳng phải hắn đã muộn rồi sao?
Thấy Hoa Âm Vũ ngây ngốc nhìn mình, Mục Cẩn Vương sủng nịnh nhéo mũi nàng, cười ôn nhu, cất giọng trêu ghẹo.
“Vì nàng mà ta thượng triều trễ, nàng thấy ta nên phạt nàng như thế nào đây?”
Hoa Âm Vũ rũ mi, chậm rãi trả lời. – “Hoàng thượng, thần thiếp còn phải đi vấn an thái hậu.”
Ngày hôm qua vừa vào cung cũng không vấn an thái hậu, nay còn làm hắn chậm trễ việc thượng triều, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, nàng sẽ phải mang tiếng Yêu phi. Nghĩ đến đây, Hoa Âm Vũ cười nhạt, thanh danh đã đánh mất từ ba năm trước, hiện tại đã được khôi phục cũng còn để lại vết nhơ, nàng cần gì phải bận tâm kia chứ?
Không đợi Mục Cẩn Vương nói tiếp, nàng khó khăn ngồi dậy, muốn xuống giường thay y phục nhưng tay bị Mục Cẩn Vương nắm chặt, nhìn sâu vào mắt nàng hồi lâu, như muốn tìm kiếm thứ gì đó nhưng trong mắt nàng chỉ có sự tĩnh lạnh u ám. Hắn thở dài, hướng bên ngoài hô to.
“Điền Phúc.”
Điền Phúc và Liên Chi cùng một vài cung nữ nhanh chống đi vào, tất cả đồng loạt cúi người cung kính hành lễ.
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Hoa phi nương nương.”
“Hầu hạ Hoa phi trước đi.”
Liên Chi nghe vậy, nàng lập tức đưa Hoa Âm Vũ đi tắm rửa, còn Mục Cẩn Vương thì được Điền Phúc hầu hạ, các ma ma cung nữ dọn dẹp đống vải vụn trên sàn, sau đó thay đệm mới và dọn dẹp hỉ đường.
Sau khi tắm rửa chải đầu xong, Liên Chi đem bộ y phục màu đỏ thiêu cánh hoa đào đưa cho Hoa Âm Vũ nhưng nàng lắc đầu, bảo muốn mặc đơn giản một chút, cuối cùng, Hoa Âm Vũ mặc áo lam nhạt thiêu hoa, đầu búi kiểu phi thiên kế, trên dầu chỉ cài duy nhất một cây trâm hồ điệp, kết hợp trang điểm nhã nhặn làm tôn lên khí chất trang nhã.
Hoa Âm Vũ trang điểm xong, nàng cùng Liên Chi bước ra khỏi phòng, đúng lúc Mục Cẩn Vương đã đổi hoàng bào xong, ánh mắt đen láy nhìn nàng chăm chú, hắn đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hận không thể khảm nàng vào trong tận xương tủy.
“Vũ nhi, nàng ở bên mẫu hậu hàn quyên lâu một chút, người rất nhớ nàng, giờ Ngọ ta sẽ đến đón nàng, ta muốn cùng nàng dùng thiện.”
“Hoàng thượng, người nên thượng triều rồi.”
Nhưng Mục Cẩn Vương làm như không nghe thấy lời nàng nói, hắn vẫn ôm chặt nàng tiếp tục lãi nhãi.
“Những cung nữ ma ma nơi này là người của ta, nàng có thể yên tâm sống ở Hoa Vân điện, những nơi khác ngoài điện của mẫu hậu, nàng nên ít lui tới một chút, việc thường ngày thỉnh an thái hậu là quy tắc nhưng thỉnh an hoàng hậu thì không cần, ta đã miễn cho nàng rồi, nàng mới vào cung nên chưa hiểu hết quy tắc trong cung, nếu có gì không biết, nàng có thể hỏi Dương ma ma …”
Hoa Âm Vũ cực kỳ tự nhiên tránh thoát vòng tay của Mục Cẩn Vương, nàng nhận lấy áo choàng của Điền Phúc đưa qua, khoát lên người hắn rồi lui xuống đứng một bên. Môi Mục Cẩn Vương đã mím thành một đường thẳng, ánh mắt nặng nề nhìn nàng hồi lâu, bất chợt xoay người rời đi.
Thấy Hoàng thương mang dáng vẻ sầu não rời khỏi, Điền Phúc bất đắc dĩ lắc đầu cảm thông hô to.
“Hoàng thượng di giá Long Khánh điện.”
Nhìn đoàn người Mục Cẩn Vương đã đi khuất, Hoa Âm Vũ nhìn đám cung nữ ma ma sau lưng, không cần hỏi cũng biết vị có bề ngoài già dặn kia ắt hẳn là Dương ma ma. Nàng nhìn Dương ma ma, lạnh nhạt phân phó.
“Dương ma ma, ta muốn đi vấn an thái hậu.”
“Dạ, nương nương.”
Dương ma ma cung kính đáp, sau đó xoay người nói với mấy cung nữ phía sau. – “Các ngươi đi chuẩn bị kiệu để nương nương di giá Phượng Linh cung.”
“Không cần, ta muốn đi đến đó, đi thôi.”
Dương ma ma không nói một lời, đi theo phía sau Hoa Âm Vũ, đoàn người nhanh chống đi đến Phượng Linh cung.
………………………….
Phượng Linh cung.
Trước cửa Phượng Linh cung có hai hàng thái giám cùng cung nữ, ma ma lớn tuổi nhất thấy người tới là Hoa phi nương nương mới được phong hào ngày hôm qua, bà lập tức đi tới nhún người hành lễ.
“Nô tỳ tham kiến Hoa phi nương nương.”
Hoa Âm Vũ nâng tay bảo ma ma đứng dậy, bà lại cung kính nói. – “Hoa phi nương nương xin đợi một chút, để nô tỳ vào trong bẩm báo với thái hậu.”
“Ừ.” – Hoa Âm Vũ gật đầu, ma ma đi nhanh vào trong, lát sau, rất nhanh đã thấy bà đi ra, hành lễ với nàng.
“Hoa phi nương nương, thái hậu tuyên nương nương vào trong.”
“Làm phiền ma ma dẫn đường.”
Hoa Âm Vũ nói xong, ma ma cung kính dẫn nàng vào nội điện. Bên trong Phượng Linh cung nguy nga tráng lệ, rèm hạt châu, thảm đỏ quý giá, còn có kim đỉnh hình phượng tỏ mùi hoa nhài thơm ngát.
Thái hậu ngồi ở chủ vị, một thân y phục sang trọng đang cầm ly trà thưởng thức, bên cạnh là Hoàng hậu Diệp Thi Ngôn một thân hoàng y, dáng người mềm mại thiên kiều bá mị, phía dưới còn có một vài cung phi vận y phục hoa lệ.
Thục phi Kiều Dung Di một thân hồng y sắc xảo, khuôn mặt trang điểm tinh xảo xinh đẹp, nhưng trên người lại có vài phần tục khí, bên phải nàng là Hiền phi Từ Liên Hương vận lục y thanh nhã, tư thái phong tình vạn chủng, tiếp đó là Đức Phi Lã Thục Tâm vận y phục tím, trang điểm đơn giản nhưng cử chỉ cao nhã quý phái, tựa như đóa sen trắng nở rộ thanh thuần.
Hoa Âm Vũ thu lại tầm mắt, một thân đoan trang dịu dàng đi tới trước mặt Thái hậu, nhún người hành lễ.
“Hoa Âm Vũ tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an.”
Sau đó quay sang Diệp Thi Ngôn nhún người hành lễ. –“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Âm Vũ, ngươi tới rồi, mau, mau tới đây ngồi cùng ai gia.”
Thái hậu vừa thấy Hoa Âm Vũ, nụ cười bên môi càng rực rỡ, bà phất tay bảo Hạ ma ma mang ghế đến đặc bên trái bà. Diệp Thi Ngôn đang nâng tay ý bảo nàng đứng dậy bất chợt bị hành động của Thái hậu cắt ngang, nàng ngượng ngùng thu tay lại, trong mắt lóe tia u quang khó hiểu.
Thái hậu nhìn Hoa Âm Vũ, ánh mắt chứa tia thương yêu không che giấu. Tiểu nha đầu này là bảo bối của con bà, bà cũng rất yêu thương nàng, tiếc rằng mệnh nàng khổ, bị vu oan hạ độc thái tử phi ngày, không chết nhưng cũng giam cầm mất ba năm, nhìn dung nhan thay đổi, ngay cả biểu tình trên mặt cũng nhợt nhạt, bà chỉ có thể thở dài, mong rằng là vì nàng đã trưởng thành chứ không phải oán hận mà có vẻ mặt này.
Hoa Âm Vũ có chút do dự nhưng nàng thấy ý kiên định trên mặt Thái hậu, nàng thở dài trong lòng, ngoan ngoãn nhún người tạ ơn.
“Tạ ơn thái hậu.”
Dáng vẻ dịu dàng mềm mại cùng gương mặt mỹ lệ động lòng người, các phi tân ngồi bên dưới có người hâm mộ, có người ghen tỵ, trên tất cả, nàng mới được phong phi, lại được ngồi bên cạnh Thái hậu, vị trí này thường là chỉ có Hoàng quý phi mới được ngồi, giờ Thái hậu nói vậy, chẳng khác nào là ngầm ám chỉ với các nàng Hoa Âm Vũ sẽ trở thành Hoàng Qúy Phi. Được Thái hậu yêu thương, còn được Hoàng thượng sủng ái, nàng có cái mệnh gì mà tốt như vậy?
Diệp Thi Ngôn vẫn giữ vẻ hòa ái, nàng nhìn Hoa Âm Vũ cười hòa nhã. –“Hoa phi, thời gian qua đã để muội chịu ủy khuất rồi.”
Hoa Âm Vũ cười trả lễ, lạnh nhạt nói. –“Đạ tạ hoàng hậu đã quan tâm, thời gian qua thần thiếp sống tương đối tốt.”
“Muội muội nói như vậy, ta hảo yên tâm.”
Khóe miệng Diệp Thi Ngôn vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt lóe tia chán ghét, tuy nhiên rất nhanh biến mất nên không ai chú ý tới, ngoại trừ Hoa Âm Vũ.
Hoa Âm Vũ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt chuyển qua Thái hậu trở nên mền mại, trong lòng không ngừng cảm kích thái hậu, nếu ba năm trước không có người ra mặt cầu tiên hoàng tha nàng một mạng, nàng nào có thể sống đến ngày hôm nay, ân tình này nàng khó có thể trả được cho người.
Từ khi Hoa Âm Vũ bước vào, Thục phi Kiều Dung Di luôn để mắt tới Hoa Âm Vũ, ba năm trước tiện nhân này bị giam cầm, cứ ngỡ cả đời sẽ không gặp được ả, không ngờ Hoàng thượng lật bản án giải oan cho ả, không những phóng thích ả còn phong ả ta lên làm Hoa phi, một trong bốn phi tần đứng đầu hậu cung, nàng còn nghe được đêm qua hoàng thượng sủng ái ả ta cả đêm, hôm nay còn thượng triều trễ.
Nghĩ đến đây, Kiều Dung Di sắc mặt khó coi cực điểm, đây là điềm chẳng lành, nếu Hoàng thượng tiếp tục sủng ái ả như trước kia, thì ngôi vị Hoàng Qúy Phi chắc chắn sẽ rơi vào tay ả ta mất thôi, cho dù ả ta không có thế lực bên nhà mẹ để hỗ trợ, chỉ cần có Hoàng thượng và Thái hậu chống lưng, ai có thể làm gì được ả,
Hiền phi Từ Liên Hương thấy sắc mặt Kiều Dung Di không tốt, nàng che miệng cười nhẹ, quan tâm hỏi.
“Tỷ Tỷ, muội trông sắc mặt tỷ tỷ không được tốt, tỷ tỷ có sao không vậy?”
Kiều Dung Di liếc Từ Liên Hương, nhìn Hoa Âm Vũ cười như không cười nói.
“Hoa phi muội muội, ta nghe nói đêm qua hoàng thượng qua đêm ở tẩm cung của muội, mà hôm nay hoàng thượng lại thượng triều trễ, không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, muội có thể lý giải chuyện này cho ta biết được không?”
Chuyện đêm qua hoàng thượng thị tẩm Hoa Âm Vũ mọi người đều biết, nhưng sáng ngày hôm sau lại thượng triều trễ, ân sủng này đã đi quá quy tắc trong cung, tuy nhiên, cũng không có ai dám nói một tiếng, bởi Hoa Âm Vũ đang nhận ân sủng của Thiên tuế, đắc tội với nàng chẳng khác nào đắc tội với Hoàng thượng.
Bây giờ Kiều Dung Di lại mang chuyện này nói ra, không phải ý nói Hoa Âm Vũ mê hoặc Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng chậm trễ việc triều chính hay sao? Nếu chuyện này bị quan lại trong triều biết được, nhẹ thì bị giáng làm thị nữ, nặng thì mất đầu, trong lòng mọi người âm thầm cười hả hê khi thấy người gặp họa.
“Thái hậu nương nương, Âm Vũ có tội, mong thái hậu giơ cao đánh khẽ.”
“Hoàng thượng ngày đêm lo bận chính sự, ăn uống nghỉ ngơi toàn bên cạnh đống tấu chương, nay khó khăn lắm mới ngủ thêm một chút, cái này ai gia phải thưởng cho ngươi mới đúng … Âm Vũ, lại đây với ai gia nào.”
Không những không trách phạt còn được khen thưởng, mấy vị phi tần không ngừng ghen tỵ đố kỵ nhìn nàng, Diệp Thi Ngôn vẫn giữ vẻ mặt hòa ái nhưng Kiều Dung Di cùng Từ Liên Hương đã tức đến đỏ bừng cả mặt, riêng Lã Thục Tâm chỉ che miệng khẽ cười.
Đợi Hoa Âm Vũ lại gần, thái hậu tháo chiếc vòng tay phỉ thúy trên tay xuống đeo vào tay Hoa Âm Vũ. Vỗ về tay nàng hòa ái nói.
“Con mới trở về cung, ai gia cũng chưa chuẩn bị vật gì tốt, đây là chiếc vòng ai gia mang từ lúc mới vào cung, con nhận đi, về sau ai gia sẽ ban thưởng thêm cho con, nên nhớ, phải giúp Hoàng thượng bồi bổ thân thể một chút, nếu có thể thì sinh cho ai gia một tiểu hoàng tôn trắng trẻo mập mạp, ai gia sẽ trọng thưởng nhiều hơn.”
Thái hậu vừa nói xong, cả cung điện rơi vào trầm mặc, không khí tràn ngập lạnh lẽo lan tỏa xung quanh. Hoa Âm Vũ đương nhiên nhận ra, nàng biết rõ tính của Thái hậu, một khi đã nói hay làm chuyện gì đều có chính kiến của người, mà nàng cũng không thể từ chối, vì thế ngoan ngoãn tiếp nhận vòng tay.
“Tạ thái hậu ban thưởng, nhưng việc sinh tiểu hoàng tử, thần thiếp sao có thể đi trước hoàng hậu, việc này ắt hẳn phụ lòng của thái hậu rồi.”
“Hoa phi muội muội, chúng ta đều là phi tử của Hoàng thượng, việc mang long thai là thiên ý, nếu muội muội có trước ta cũng là do lão thiên gia ưu ái muội, nào có chuyện liên quan trước hay sao?”
Diệp Thi Ngôn nhã nhặn nói, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt đến trắng bệch, trong mắt một chút ý cười cũng không có. Từ Liên Hương thấy vậy vội phụ họa.
“Tỷ tỷ nói đúng lắm, Hoa phi muội muội đang được Hoàng thượng ân sủng, muội nên tranh thủ một chút, có thể sẽ mang long thai thì sao?”
“Các ngươi hôm nay là đến thỉnh an ai gia hay là đến bàn việc ai được mang long thai hả?”
Thái hậu bị xem nhẹ một bên đột ngột lên tiếng, sắc mặt không tốt cho lắm nhìn mấy vị nương nương dưới kia. Bà tranh đấu nhiều năm trong cung đình nên biết mấy kỹ xảo của đám phi tần này, muốn dồn ép con dâu của bà sao? Thật đã xem thường bà già này lắm rồi.
“Thái hậu bớt giận.”
Mọi người thấy sắc mặt Thái hậu trầm xuống, tất cả đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội. Hoa Âm Vũ đặc tay lên tay thái hậu, trong mắt tràn đầy dịu dàng, ôn nhu nói.
“Thái hậu bớt giận, mọi người chỉ muốn Thái hậu vui, việc mang long thai cũng là vì nghĩ đến con nối dỗi cho Hoàng thượng, đây là tấm lòng của các tỷ muội, mong Thái hậu đừng vì vậy mà tức giận, sẽ không tốt cho thân thể của người.”
“Chỉ có tiểu nha đầu người là hợp ý ta nhất, được rồi, các người đứng cả lên hết đi.”
“Hoàng thượng giá lâm.”
Thái hậu vừa nói xong, bên ngoài đã có thái giám hô to bảo Hoàng thượng tới. Tất cả cung phi chỉnh sửa y phục thật tốt, Hoa Âm Vũ thu hết biểu tình của mấy vị nương nương vào mắt, lạnh nhạt cười, bất chợt nhìn đến Đức phi Lã Thục Tâm, nàng gật đầu cười khẽ.