Trời đã vào hè, thời tiết trở nên nóng bức, mấy khối băng bên Thượng Hoa cục cấp cho các cung viện sử dụng tương đối đủ, riêng chỗ Hoa Âm Vũ là đặc biệt, số lượng băng dùng trong một ngày đều không hết.
Hôm nay thời tiết không quá nóng, Hoa Âm Vũ bảo Liên Chi đem chiếc ghế dài đặc dưới tàn cây liễu, bên trong phòng dù có băng vẫn rất nóng, nàng quyết định ra gốc liễu nằm ngủ trưa, vừa mát mẻ vừa hít thở không khí trong lành, hai bên có cung nữ đứng quạt, Liên Chi ngồi xoa bóp chân, cảm giác quả thật không tệ.
Vừa ăn miếng lê ngọt giải khát, bang quơ nhìn thấy thần sắc của Liên Chi không tốt, nàng buột miệng hỏi.
“Muội làm sao vậy?”
Liên Chi không đáp lời ngay, nàng đảo mắt mấy cung nhân bên cạnh, Hoa Âm Vũ phất tay bảo bọn họ lui ra, lúc này Liên Chi mới tiếp nhận chiếc quạt, đến bên cạnh Hoa Âm Vũ nhẹ giọng nói.
“Nương nương, gần đây nô tỳ nghe được một chuyện, Thục phi không biết ăn phải cái gì, cả người nổi đầy mẩn đỏ, thái y bảo là do mùa hè oi bức, thân thể Thục phi không tốt nên nổi vài chấm đỏ, uống thuốc một thời gian sẽ hết, Hoàng thượng vì vậy mà rút thẻ bài của nàng ta, bảo nàng ta hảo hảo nghỉ ngơi tịnh dưỡng, không cần hầu hạ người.”
Thấy Hoa Âm Vũ không phản ứng, Liên Chi tiếp tục nói. –“Nô tỳ còn nghe được, Hiền phi đi dạo ngự hoa viên, không biết làm sao chọc phải tổ ong, khuôn mặt bị chích sưng như đầu heo, may nhờ thái y kịp thời chữa trị nên không bị hủy dung, hoàng thượng thương xót, ban thưởng vài thứ an ủi nàng ta nhưng vì thân thể nàng ta không tốt nên cũng bị rút thẻ bài.”
Từ chuyện nhặt giày cho Hoàng hậu, Hoa Âm Vũ không rời Hoa Vân điện nữa bước, thường các tin tạp nham đều do Liên Chi nghe được về kể lại, nàng không chú tâm chuyện trong hậu cung nhưng nghe một chút cũng không sao.
Liên Chi nói rất hăng say, còn cười trên nỗi đau người khác. – “Nô tỳ còn nghe nói, hôm nay trên triều, hoàng thượng hất tấu chương xuống ngay trước mặt Thừa tướng, bởi biên cương báo tin, biểu ca của Hoàng hậu cấu kết với kẻ địch, tuy chưa có chứng cứ xác thực nhưng đã có người tố cáo.”
Hoa Âm Vũ nhíu mày. –“Liên Chi, sau này chuyện triều chính không được nói lung tung, càng không được cùng đám cung nhân bàn tán, nếu không, ngay cả ta cũng không giữ được đầu của muội.”
Từ xưa, phi tần hậu cung không được can thiệp vào chuyện triều chính, đây là tội chu di, nàng biết Liên Chi nói ra chỉ muốn nàng được hả giận, thế nhưng nàng nào có quan tâm, được sống nhàn hạ trong thâm cung thối nát này đã là may mắn lắm rồi, nào đâu muốn màn danh với lợi.
Liên Chi kinh sợ, gật đầu như giã tỏi. – “Nô tỳ đã biết, nhưng có một việc khiến nô tỳ cảm thấy khó hiểu, hiện tại nương nương được nhận thánh sủng, còn có Thái hậu yêu thương, vì sao người vẫn nhẫn nhịn trước bọn họ.”
Hoa Âm Vũ không cho là đúng nhưng cũng không phản bác, chỉ lạnh nhạt nói. – “Người làm, trời nhìn, không phải bọn họ đã gánh chịu quả báo đó sao?”
Nàng không cần ra tay cũng có người giúp nàng trút giận nhưng nàng không hề cảm kích, đám phi tần kia toàn là tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, ngay cả một hạt cát vướng vào mắt cũng không chịu được, mà nay, một người bệnh tật, một người nhém hủy dung, một người thì phụ thân bị mất mặt giữa triều đình, nỗi nhục này đương nhiên sẽ tính trên đầu nàng.
Ngắm nhìn hoa đào hé nụ, Hoa Âm Vũ cười khổ, ngày tháng sau này trong cung sẽ không dễ sống, nàng phải vạch kế hoạch tìm lối thoát cho mình, trong đầu bất chợt nhớ đến câu nói của Mục Kỳ Nhâm, có lẽ, nàng nên cân nhắc một chút.
………………………………..
Yến thọ của Thái hậu được tổ chức tương đối đơn giản nhưng không mất đi phần cao quý trang trọng, các phi tần vận y phục cũng không quá lộng lẫy vì sau thọ yến là lễ tế tổ, ăn mặc đơn giản, Hoàng thượng sẽ có hảo cảm hơn.
Thục phi khỏi bệnh nên không thiếu mặt, Hiền phi trên mặt còn vài đóm đỏ, đành lấy khăn che mặt đến chúc thọ, có điều, sau sự việc xảy ra, không một ai dám nói bóng nói gió sau lưng bọn họ, với thủ đoạn chỉnh người của hai vị quý phi, đám phi tần có địa vị thấp vẫn còn muốn sống thêm vài năm.
Trong thọ yến, đám phi tần đương nhiên người người nói chuyện vui vẻ, bọn họ luôn tỏ ra tỷ muội thân thiết nhưng thật chất trong ngoài không đồng nhất, ánh mắt đố kỵ, ganh đua, cao ngạo đã bán đứng bọn họ, bất quá, ai lại để tâm đám oanh oanh yến yến này, vì thế thọ yến trải qua trong bầu không khí vui vẻ ấm áp.
Sau thọ yến, Mục Cẩn Vương chính thức đến Hoàng Lăng tế tổ, lúc đi chỉ mang theo Thương thự lễ bộ cùng đám quan viên có địa vị cao trong triều, dưới gối tiên hoàng không đông con cái, ngoài ba vị tiểu công chúa cùng một tiểu vương gia quanh năm bệnh tật, hiện đang ở đất phong được Mục Cẩn Vương ân chuẩn không cần về thì chỉ còn Mục Kỳ Nhâm.
Đây đều là do vào thời của tiên hoàng, phi tần tranh đấu đến người sống ta chết, đa phần hài tử đều chết non, Mục Cẩn Vương cùng Mục Kỳ Nhâm dưới sự che chở của Thái hậu, có thể sống đến khi trưởng thành đã là may mắn lắm rồi. Mục Cẩn Vương hiểu rõ, hắn sẽ không vấp phải sai lầm của tiên đế, trong lòng bắt đầu tính toán cho tương lai sau này của hắn cùng Hoa Âm Vũ.
Đám phi tần im hơi lặng tiếng, nhẫn nhịn đến lúc Hoàng đế rời khỏi hoàng cung, mọi âm mưu bắt đầu hình thành, thế nhưng ngay từ đầu lại bị bóp nát từ trong trứng nước. Hoàng thượng rời khỏi thì còn có Thái hậu, còn thêm một Bắc Tĩnh vương gia được hoàng thượng ân chuẩn ở lại trong triều xử lý chính sự.
Thái hậu bao che khuyết điểm, Bắc Tĩnh vương gia sai ám vệ bảo vệ Hoa Vân điện, đến một con muỗi cũng không lọt vào thì làm sao bọn họ ra tay cho được, thế là mọi kế hoạch tiêu tan, bọn họ đành căm phẫn chờ đợi thời cơ khác.
Hoa Âm Vũ sống dưới lớp bảo vệ cứng cáp nên nàng rất hưởng thụ cuộc sống bình yên này, ngày ăn uống ngủ nghỉ trải qua thật nhàn hạ, tiếc rằng, thời gian trôi qua rất nhanh, cuộc sống nhàn cũng phải kết thúc, sóng yên biển lặng bắt đầu nổi lên.
……………………………….
Một tháng trôi qua rất nhanh, ngày Hoàng đế kết thúc tế lễ cũng đến, các phi tần đương nhiên phải trang điểm tỉ mỉ chờ Hoàng thượng hồi cung, mong rằng với nhan sắc như hoa của mình có thể khiến Hoàng thượng nhìn trúng mà thị tẩm.
Duy chỉ có Hoa Âm Vũ vẫn sinh hoạt bình thường, bất quá gần này nàng ăn hơi nhiều, ngủ cũng nhiều thêm một chút, điều này rất khác thường, không chỉ Liên Chi ngây ngốc nhận ra, ngay cả nàng cũng cảm nhận thân thể có điều khác lạ, sau đó mới nhớ quỳ thủy tháng này còn chưa đến, lòng thấp thỏm lo lâu, không phải nàng trúng thưởng rồi chứ.
Nhưng cũng không lạ gì mấy, từ lúc vào cung, Mục Cẩn Vương hàng đêm đều sủng hạnh nàng, còn không uống thuốc tránh thai, không trúng thưởng mới là lạ. Hoa Âm Vũ thở dài trong lòng, sớm không đến, muộn không đến, lại đến lúc nàng muốn quyết tâm từ bỏ, giờ nàng phải làm sao?
Gọi Liên Chi đến, bảo nàng đi mời Thái y bắt mạch, tuy đã mơ hồ nhận ra nhưng nàng vẫn muốn xác nhận một chút, nhiều khi thời tiết nóng bức, cũng có khả năng quỳ thủy trễ vài ngày.
Liên Chi báo tin này cho Dương ma ma, bà được Hoàng thượng tín nhiệm nên nàng phải hỏi ý Dương ma ma trước, sau khi được Dương ma ma đồng ý, nàng muốn đi mời lại bị Dương ma ma chặn lại, bảo rằng bà sẽ tự đi.
Khi Thái y xuất hiện, Hoa Âm Vũ mới biết đây là Thôi lão thái y, người có địa vị cao nhất trong Thái y viện, xem ra Mục Cẩn Vương trước khi rời đi cũng tính đến điều này nên đã chuẩn bị từ trước.
Thôi thái y bắt mạch cho Hoa Âm Vũ qua chiếc lụa mỏng, sau khi vuốt chòm râu dài, trong mắt ông lóe tia kinh hỉ, ông đứng dậy chấp tay với Hoa Âm Vũ.
“Chúc mừng Hoa phi nương nương, mạch của nương nương là hỉ mạch.”
Hoa Âm Vũ giật mình, thật sự có thai sao? Nàng vuốt ve cái bụng phẳng lì, nhìn Thôi thái y. – “Thôi thái y, Thai nhi đã được bao nhiêu ngày?”
“Bẩm nương nương, đã gần một tháng rồi ạ.” – Thôi thái y cung kính nói, thấy Hoa Âm Vũ không tỏ vẻ gì, hắn liền bổ sung.
“Xin nương nương an tâm, thai nhi rất khỏe mạnh nhưng mấy tháng đầu vẫn phải bồi bổ thật tốt, lão thần sẽ viết vài đơn thuốc dưỡng thai, nương nương chỉ cần chú ý bồi bổ đầy đủ là được.”
Hoa Âm Vũ trầm mặt, lát sau thưởng cho Thôi thái y một đỉnh vàng, rồi bảo bọn hạ nhân lui xuống. Liên Chi thấy chủ nhân như có điều suy tư, lo lắng hỏi.
“Nương nương, người sao vậy? Nếu cảm thấy chỗ nào không khỏe, nô tỳ sẽ bảo Dương ma ma mời Thái y trở lại.”
Hoa Âm Vũ cười nhẹ. – “Ta không sao, muội đi làm việc của mình đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút, ta hơi mệt.”
Liên Chi vừa rời khỏi, Hoa Âm Vũ đăm chiêu nhìn bồn hoa cúc bên cửa sổ. Thai nhi đã gần một tháng, tính từ lúc Mục Cẩn Vương rời đi là chuẩn xác nhưng trong lòng nàng không lấy một tia vui mừng, nếu nàng chỉ là một người bình thường, sống trong một gia đình bình thường, dù không còn tình cảm với Mục Cẩn Vương, nàng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhưng nơi nàng sống là đầm rồng hang hổ, việc mang long thai chẳng khác nào đứng trước đầu sóng ngọn gió, có thể sinh ra đã là kì tích, nuôi hài tử trưởng thành lại là điều không tưởng, rốt cuộc tiểu hài tử đến với nàng là đúng hay sai?
Vuốt nhẹ bụng mình, trong mắt Hoa Âm Vũ lóe tia kiên định, vì con, nàng phải mạnh mẽ, hài nhi sẽ được sinh ra và lớn lên trong bình an hạnh phúc, nàng nhất định phải làm được.
………………………………
Tin Hoa Âm Vũ mang long thai nhanh chống truyền khắp hậu cung, Thái hậu biết tin liền ban thưởng rất nhiều thứ, còn truyền khẩu vụ sau này được miễn thỉnh an, Hoàng hậu trong lòng đương nhiên không vui nhưng vẫn phải đóng vai rộng lượng, ban thưởng vài thứ cho Hoa Âm Vũ.
Thục phi cùng Hiền phi thì cắn răng tặng đồ, ai bảo mình vận khí không tốt, hầu hạ Mục Cẩn Vương từ lúc còn là Thái tử, đến khi lên làm Hoàng đế vẫn không có tin vui, Đức phi thì vui vẻ như thể là nàng ta mang thai chứ không phải Hoa Âm Vũ, mỗi ngày đều lui tới hỏi hang ân cần.
Các phi tần khác dù vui vẻ thật lòng hay chỉ diễn trò, đều tới cửa tặng lễ chúc mừng không dứt, mặc dù trong lòng ghen tỵ muốn chết, bất quá không có một ai dám nói xằng bậy trước mặt Hoa Âm Vũ, vì nếu nàng ta có chuyện gì, tội mưu hại hoàng tử là tội họ gánh không nổi a.
Ngày tế tổ kết thúc, Mục Cẩn Vương bỏ lại quan viên, từ Hoàng Lăng phi ngựa như điên chạy về hoàng cung. Từ lúc biết tin Hoa Âm Vũ mang thai, hắn cao hứng đến mức phát điên lên được, nếu không phải còn đang vì dân chúng cầu nguyện, thì hắn đã bỏ quách mọi thứ ở Hoàng Lăng trở về hoàng cung.
Một đường trở về Hoàng cung, phi thẳng ngựa đến Hoa Vân điện, Mục Cẩn Vương không quan tâm một thân bụi bậm, chạy vào phòng ngủ của Hoa Âm Vũ nhưng không thấy người đâu, hỏi cung nữ quét tước mới biết nàng đang phơi nắng sau đào viện, lại một mạch chạy tới, vừa bước qua cửa, cảnh sắc trước mặt làm hắn ngây người.
Giữa những cây anh đào thưa thớt, mỹ nhân nữa nằm nữa ngồi trên ghế dài, tay cầm quả nho đã lọt vỏ bỏ vào miệng, đôi mắt mơ màng nhìn những cánh hoa rơi, cảnh tượng bình yên đến mức, hắn nghĩ chỉ có thể thấy trong tranh, nay nhìn thấy mỹ nhân yêu kiều, lòng bỏng ngứa ngáy dị thường.
Tuy nhiên, phong cảnh tuyệt đẹp như thế, hắn không muốn phá bỏ nhưng lại có kẻ không sợ chết lên tiếng phá đám.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Mục Cẩn Vương liếc mắt nhìn Điền Phúc, sau đó tiêu sái đi vào, Điền Phúc sờ sờ mũi, hắn chỉ làm đúng nghĩa vụ thôi, sao hoàng thượng lại nhìn hắn như thể muốn bóp chết hắn vậy? Hắn thật vô tội a.
Hoa Âm Vũ thấy Mục Cẩn Vương đi tới, muốn đứng dậy hành lễ đã bị hắn ngăn lại, hắn thuận thế ôm eo của nàng cùng ngồi xuống ghế dài.
“Nàng đang mang thai, không cần hành lễ với ta, sau này cũng miễn luôn đi.”
Hoa Âm Vũ không đáp, ánh mắt dời đi nơi khác. –“Thần thiếp không biết Hoàng thượng đã hồi cung, thần thiếp tiếp giá chậm trễ, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Thấy Hoa Âm Vũ lạnh lùng xa cách, Mục Cẩn Vương không giận, hắn ôn nhu nói.
“Ta thương nàng còn không hết, sao có thể trách tội nàng? Huống chi, hiện tại nàng đang mang long thai, ta càng yêu thương nàng nhiều hơn.”
Tuy bảo tâm không thể động nhưng lời nói chân thành ấy lại ảnh hưởng đến Hoa Âm Vũ không ít, hiện tại nàng đang mang thai, tâm tình bất định, luôn muốn có chỗ dựa đáng tin cậy, biết rõ lời hắn nói không tin nhưng vẫn nhịn không được muốn dựa dẫm, ít nhất là vì con.
Nàng không cần tình yêu của hắn nhưng nàng cần quyền lực của hắn, có như vậy mới bảo vệ được con, từ lúc hài nhi sinh ra đến khi trưởng thành, nàng sẽ nhượng bộ một lần, chỉ một lần này thôi.
“Hoàng thượng trở về, việc đầu tiên là nên đi thỉnh an Thái hậu, nay Hoàng thượng đã đến đây, vậy để thiếp bảo thái giám chuẩn bị nước để Hoàng thượng mục dục canh y.”
Hoa Âm Vũ vừa muốn dứng dậy đã bị Mục Cẩn Vương bế bỏng lên, khuôn mặt trắng nõn vì ngượng ngùng xuất hiện hai tầng mây đỏ, nhìn Mục Cẩn Vương, giọng nói có chút hờn dỗi.
“Hoàng thượng, người làm gì vậy?”
Từ lúc Hoa Âm Vũ vào cung, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, nay lại có dáng vẻ thẹn thùng trước mặt mình, lòng hắn vui như hoa nở. Hắn tươi cười nói.
“Trời bắt đầu nắng gắt, nàng đang mang thai, không thể tiếp xúc quá nhiều, sẽ dễ bị bệnh lắm, chúng ta vào đi thôi.”
Nghe xong, Hoa Âm Vũ không giãy giụa, hai tay choàng qua cổ Mục Cẩn Vương, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, hai người im lặng đi vào trong điện. Vì không muốn phá hỏng tâm tình Hoàng đế, Điền Phúc cho mọi người đứng xa mười bước, để lại không gian yên tĩnh cho hai người.
Đi được một lúc, Hoa Âm Vũ đột nhiên nhỏ giọng nói, chỉ có hai người nghe được. –“Cẩn Vương.”
Mục Cẩn Vương sửng sốt, hắn dừng bước chân, nhìn người nằm trong lòng, nàng đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt chứa tia thỉnh cầu, hắn là vua của một nước nên hiểu rõ trong ánh mắt ấy muốn nói lên điều gì, thế nhưng, hắn vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói, vì như thế chứng tỏ một điều, nàng cần hắn. Biết rõ là vì hài tử, hắn cũng vui vẻ chấp nhận, chỉ cần một tia hy vọng, hắn cũng không ngại để nàng lợi dụng hắn, lợi dụng quyền lực bảo vệ hài tử của hai người.
Cố nuốt xuống cay đắng trong lòng, hắn nhỏ giọng nói. –“Nàng nói đi.”
“Ta không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần bình an sống cùng hài tử đến già, ta cầu xin chàng, hãy dùng tất cả quyền lực của chàng bảo vệ nó, coi như …”
Hoa Âm Vũ dừng một lát, nàng cắn răng nói. –“Coi như là chàng trả nợ, việc ta bị giam cầm ba năm nay, ân oán giữa ta và chàng coi như xóa bỏ, ta sẽ …”
Chưa nói hết câu, môi đã bị chiếm lấy, nàng không phản kháng, yên lặng đón nhận nụ hôn mạnh mẽ của hắn, đến khi hô hấp không thông, hai người mới tách ra. Mục Cẩn Vương nâng cằm nàng lên, để nàng đối mắt với hắn, giọng điệu mang theo bá đạo cùng khẩn cầu.
“Nàng là người ta yêu khắc cốt ghi tâm, đương nhiên con của chúng ta là bảo bối ta chờ mong nhất, ta nhất định sẽ dùng toàn lực bảo vệ nó, vì thế … Vũ nhi, cầu nàng không cần cố diễn trò trước mặt ta, thà rằng, nàng lạnh nhạt xa cách, còn hơn dùng bộ mặt giả tạo ấy lấy lòng ta, ta sống trong hoàng cung, ta đã thấy đủ, cũng chứng kiến đủ rồi, nàng là nơi ấm áp duy nhất khiến ta cảm nhận trong cái nơi tàn nhẫn vô tình này, xin nàng, hãy là chính nàng, có được không?”
Nhìn chăm chú vào ánh mắt khẩn cầu cùng chân thành ấy, Hoa Âm Vũ không biết làm sao, nàng biết mình không giỏi đóng kịch nhưng không nghĩ hắn có thể nhìn thấu nhanh như vậy, có điều, những lời hắn nói nàng không dám tin, nàng rất sợ sẽ phải nhận thêm một lần thất vọng.
Tư tưởng đấu tranh khiến Hoa Âm Vũ nhíu mày, Mục Cẩn Vương đau lòng hôn nhẹ lên mi tâm của nàng.
“Vũ nhi, ta muốn nghe nàng gọi tên của ta.”
Hoa Âm Vũ nhìn hắn, đấu tranh trong lòng biến mất, nàng nhắm mắt rồi lại mở mắt, khẽ gọi. – “Cẩn Vương.”
Môi Mục Cẩn Vương nở nụ cười tuyệt đẹp, hắn tiếp tục thả chậm bước chân trở về Hoa Vân điện, không khí xung quanh hai người trở nên ấm áp, đương nhiên là sau ngày hôm nay.