Còn về Mộc Hủy, Đỗ Tần chỉ có thể dùng câu ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ để biểu thị, đối với Mộc Hủy, cũng chỉ có thể dùng từ ‘sâu gạo’ để hình dung mới thích hợp nhất, vì cô ấy, Trần đại thần cao cao tại thượng cai thuốc lá, cũng học được cái gọi là rửa tay nấu canh, nhớ lại lần đầu tiên gặp Mộc Hủy là ở trong văn phòng, có điều, lần đó gặp được không phải Mộc Hủy thật sự, mà là ảnh chụp của Mộc Hủy được phóng to dán lên cả một mặt tường, chỉ thấy Trần đại thần tóc tai hỗn loạn, caravat cũng bị kéo tới lỏng lẻo, hai chân chồng lên nhau, đặt lên bàn làm việc, một tay cầm ly rượu, một tay sờ môi qua lại, thật sự là yêu nghiệt, yêu nghiệt. Mà cô gái trên bức ảnh thì mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, dáng vẻ tươi cười chân thành mà xinh đẹp, khiến cho cả người toát lên vẻ hoạt bát, vô cùng có sức sống, bỗng chốc cũng hấp dẫn ánh mắt Đỗ Tần, chỉ là tán thưởng, không có ý gì khác, nhưng mà, vì nguyên nhân đó, Đỗ Tần đã bị Trần Dục Trạch vừa phục hồi tinh thần phát hiện ra, rồi phạt lấy mất thời gian nghỉ ngơi một tháng của anh, làm cho Đỗ Tần vốn nên được nghỉ ngơi lại phải ngồi ở văn phòng làm việc, ngày ngày nghĩ tới thật sự là thấy tên kia xấu bụng, xấu bụng quá! Không có nhân tính, không có nhân tính quá đi......
Lần thứ hai Đỗ Tần gặp Mộc Hủy là ở trong công ty, lúc ấy cảm giác của anh đối với Mộc Hủy chính là một cô gái chưa trưởng thành không tim không phổi, mà ý nghĩ đó của Đỗ Tần cũng được chứng thực, hôm đó, Mộc Hủy mặc váy màu đỏ tràn đầy sức sống kéo tay Trần Dục Trạch vào công ty, bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ, Đỗ Tần vì muốn khiến Trần Dục Trạch đã muộn họp hội đồng mau vào phòng họp, phải vừa năn nỉ vừa hò hét, Trần Dục Trạch lại vẫn không nhanh không chậm kéo Mộc Hủy đi vào thang máy, đi đến cửa phòng hội nghị, chỉ để lại một câu mệnh lệnh phải chăm sóc cô ấy cho tốt rồi đi vào phòng họp, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại, suýt chút nữa đã va phải cái mũi của Đỗ Tần, để lại ngoài cửa một Mộc Hủy khuôn mặt vui vẻ cùng bạn học Đỗ Tần khóc không ra nước mắt.
"Chú ơi, chú không sao chứ." Mộc Hủy mang vẻ mặt quan tâm hỏi Đỗ Tần.
Chú, tôi có già như vậy sao "Mộc Hủy, cô gọi tôi......"
"Chú à, Trần Dục Trạch bảo chú chăm sóc cháu cho tốt." Mộc Hủy vờ như đang suy nghĩ mà sờ cằm mình "Ừm, cháu muốn ăn kem ly Haagen Dazs, mua giúp cháu loại đó là được, cảm ơn chú ạ." Nói xong, Mộc Hủy tràn đầy sức sống đi về phía văn phòng Trần Dục Trạch.
Lúc này Đỗ Tần liền thắc mắc, làm sao cô ấy lại biết được văn phòng tổng tài ở đâu, chỉ là Đỗ Tần không biết, vào lúc anh cả ngày lẫn đêm tăng ca trong phòng làm việc, thì trong phòng nghỉ của văn phòng tổng tài ở lầu hai, người nào đó đã cả ngày lẫn đêm ‘yêu’ Mộc Hủy.
Đến khi Trần Dục Trạch trở lại văn phòng, anh liền chấn động, những túi kem ly vung vãi khắp nơi trong văn phòng, âu phục của Đỗ Tần cũng bị kem ly làm thành như một bức tranh, chỗ nào cũng bị dính kem, có một cách diễn đạt gọi là không uy mà nộ, mà lúc này dùng cho Trần Dục Trạch là lại thích hợp cực kỳ, nếu cho Đỗ Tần nói cảm nhận của mình ngay lúc đó thì chính là anh đã không dám cử động, rất sợ chỉ cần vừa cử động liền bị ánh mắt của Trần Dục Trạch nhìn cho thủng thành cái sàng.
Lúc này Trần Dục Trạch cũng không muốn đi vào văn phòng nữa, tựa vào cửa văn phòng hỏi: "Hai người ai có thể nói chuyện này là thế nào vậy?"
Đỗ Tần vừa định mở miệng đã nhìn thấy một vật thể màu đỏ không rõ "vù" một cái nhào vào lòng Trần đại thần, cao giọng khóc lớn "Dục Trạch, chú ấy bắt nạt em, em nói em không ăn kem ly mà chú ấy cứ bắt em phải ăn, hu hu......."
Trong nháy mắt, Đỗ Tần hóa đá, lung lay trong gió......
Bất quá, Trần đại thần của chúng ta vẫn là rất sáng suốt, dưới ánh mắt của Trần Dục Trạch, Đỗ Tần run lẩy bẩy chuồn ra khỏi văn phòng, khi đang định hảo tâm đóng cửa văn phòng lại nghe thấy Trần Dục Trạch không nhanh không chậm nói: "Đỗ Tần, lát nữa tan sở, chờ tôi đi rồi, cậu nhớ thu dọn sạch sẽ phòng làm việc của tôi đấy." Vì vậy, hôm nay mũi của Đỗ Tần cuối cùng vẫn là cùng cửa tiếp xúc thân mật, khiến cho trong ba ngày liên tiếp mũi của Đỗ phó tổng vẫn ở trong tình trạng sưng đỏ.
Mà Mộc Hủy vào không lâu sau khi Đỗ Tần đi rồi, đã bị Trần Dục Trạch đưa lên phòng nghỉ ở lầu hai xem như kem ly mà ăn sạch sẽ.
Ở trên giường, khi Trần Dục Trạch hỏi Mộc Hủy vì sao lại thành như vậy, Mộc Hủy trả lời: "Vì em buồn chán quá."