Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mà lúc này bạn nhỏ Mộc Hủy rốt cục cũng tỉnh ngủ, sờ sờ chỗ bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo, lại nhân tiện nhìn di động của mình xem mấy giờ rồi, sờ đông, sờ tây, cuối cùng cũng tìm được bên cạnh chân giường trên mặt đất, nhưng mà, lúc Mộc Hủy mở điện thoại lên, sắc mặt trong nháy mắt cũng biến thành trắng, đầu óc cũng trống rỗng, bởi vì trên màn hình đang mở ra một tin nhắn đã đọc, mà người gửi đến là Mộc Cẩn, nội dung tin nhắn là: "Hủy Hủy, anh trở về rồi, anh đã trở nên mạnh hơn, anh về đón em đi."
Mộc Hủy thật cẩn thận mở cửa phòng đọc sách ra thò đầu vào nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, khói thuốc nồng nặc khiến Mộc Hủy vô cùng không thoải mái, đồng thời, trong lòng Mộc Hủy cũng hiểu rất rõ, người đàn ông kia lúc này cũng là vô cùng khó chịu, không, phải nói là vô cùng tức giận, bởi vì cô không thích khói thuốc, cho nên sau khi người đàn ông kia ở cùng cô, bình thường đều không hút thuốc lá.
Hít sâu mấy hơi, khẽ bước từng bước một đi vài, cúi đầu, giống như một đứa bé làm sai mà đi tới bên cạnh Trần Dục Trạch, có lẽ vì bên trong tình cảm này Trần Dục Trạch luôn có thế mạnh, cũng có lẽ trong tình cảm này luôn có quá nhiều không chắc chắn, cho nên, giờ này khắc này, khi Trần Dục Trạch trông thấy Mộc Hủy như vậy xuất hiện ở trước mắt mình, lửa giận trong lòng không tự kìm hãm được mà bùng lên, anh khoát tay, làm cái gạt tàn thuốc trên bàn rơi xuống đất, tàn thuốc và đầu mẩu thuốc lá trong đó cứ như vậy mà vẩy lên dép lê Doraemon của Mộc Hủy, Mộc Hủy trong nháy mắt liền nổi giận, cái gì chứ, chuyện này căn bản vốn không liên quan đến cô, vì sao lại trút giận lên dép Doraemon của cô: "Trần Dục Trạch, anh điên rồi à", Mộc Hủy ngẩng đầu, gằn giọng giận dữ hét lên với Trần Dục Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay tức giận đến đỏ bừng.
Trần Dục Trạch nghe thấy tiếng hét của Mộc Hủy, đầu tiên là sững sờ, sau đó, cười lạnh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Mộc Hủy, nói từng chữ cực kỳ rõ ràng: "Đúng, rất đúng, tôi điên rồi, điên rồi nên mới yêu thương em, Mộc Hủy, không phải em không yêu tôi sao, bây giờ Mộc Cẩn của em đã trở về, trở về đón em rồi, em đi đi, đi đi." Trần Dục Trạch đã đứng lên, một tay chỉ vào cửa phòng đọc sách, một tay nắm chặt nắm đấm, giống như muốn trút hết lửa giận của mình ra vậy, anh hít một hơi thật sâu, buông tay xuống, nhắm mắt lại: "Mộc Hủy, tôi cũng rõ, em TMD dù sao cũng là loại người không tim không phổi, trong tình cảm này, mặc kệ em thế nào, tôi vẫn một mực bất chấp tất cả tốt với em, mặc kệ em không thể quên được hắn ta như thế nào, tôi cũng toàn tâm toàn ý tốt với em, đã từng có lúc, tôi còn ngây thơ cho rằng cứ làm như vậy một ngày nào đó mình sẽ có thể có một chút địa vị trong lòng em, nhưng em TMD vẫn là ý chí sắt đá. Mộc Hủy, em bây giờ giả vờ bày ra bộ dáng như nhận lỗi vậy cho ai xem, em yên tâm, cho dù tôi không có được em, tôi vẫn sẽ đối tốt với em, bởi vì tôi biết rõ cái gì gọi là thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất."
Ban đầu Mộc Hủy vào vốn là muốn giải thích nhưng nghe anh nói xong, lửa giận uất ức đã cao ngàn trượng, cố gắng kiềm nước mắt trong vành mắt lại, ngẩng đầu, cầm ly nước trên bàn sách hất lên quần áo Trần Dục Trạch: "Ly nước này là trả lại anh vừa rồi làm dơ dép Doraemon của em, bây giờ em làm dơ quần áo của anh lại, coi như chúng ta hòa nhau. Còn nữa" Mộc Hủy dùng tay ra sức chọc vào Trần Dục Trạch vài cái: "Anh có biết không, thứ không chiếm được sẽ luôn tồn tại khúc mắc, người được yêu thương hơn cũng như có chỗ dựa nên không sợ gì, xin lỗi, hai điều ấy em đều có rồi, vì vậy" Mộc Hủy nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trần Dục Trạch, trịnh trọng nghiêm túc nói: "Trần Dục Trạch, em có hai điều ấy, cũng là anh cho em, Trần Dục Trạch, có lẽ đời này em phải cảm ơn anh, nếu không có anh, em bây giờ cũng không biết đang ở đâu, mặc kệ lúc trước như thế nào, Trần Dục Trạch, ít nhất hiện giờ em chỉ có anh, có lẽ từ nay về sau cũng chỉ có anh.Kể từ lúc Mộc Cẩn vứt bỏ em mà ra đi, thì anh ta đã chỉ là anh trai, chỉ là anh trai thôi, Trần Dục Trạch, mong anh đừng quên, bất kể như thế nào em chí ít vẫn còn họ Mộc, trên danh nghĩa vẫn là con nuôi của Mộc gia." Mộc Hủy lại dùng ngón tay, chọc vài cái vào ngực Trần Dục Trạch, nhưng không giống với khi nãy nữa, lúc này còn có một chút hơi hơi làm nũng, hơi hơi uất ức: "Trần Dục Trạch, em không phải một cô gái tùy tiện, em cũng có sự kiêu hãnh của mình, lúc trước nhà Mộc Cẩn bọn họ bảo em đi, em đã đi, bây giờ Mộc Cẩn lại bảo em trở về, xin lỗi, em đã đi xa rồi, Trần Dục Trạch, thôi được." Mộc Hủy hít hít mũi: "Anh bảo em đi, vậy thì em sẽ đi." Nói xong, Mộc Hủy quay đầu chạy ra ngoài.
"TMD." Trần Dục Trạch thầm mắng chính mình một tiếng, liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
Mộc Hủy trốn ở sau cổng lớn để nhìn Trần Dục Trạch đuổi theo ra, nhưng anh lại chỉ thong thả đi ra "Trần Dục Trạch, anh đuổi theo, đuổi theo đi, sao anh không đuổi theo vậy, Trần Dục Trạch, anh là tên khốn kiếp." Nói xong, rất nhanh chạy đến trước mặt Trần Dục Trạch, ôm chặt lấy anh, nước mắt, nước mũi nhẫn nhịn rất lâu rốt cục cũng vỡ đê, bất chấp quần áo ẩm ướt thế nào, bất chấp không thoải mái thế nào, cũng đem nước mắt, nước mũi chùi lên bên trên, càng không ngừng run rẩy nói: "Trần Dục Trạch, anh là tên khốn kiếp... khốn kiếp..."
Mà Trần Dục Trạch cũng không hề nói gì, chỉ là ôm cô gái trong lòng thật chặt.
Vì vậy, hai người cứ như vậy mà ngây ngốc đứng ở trước cửa, rất lâu... rất lâu...