– Cậu sẽ đi khỏi làng?
– Hnm….
– Bao giờ hả?
– Mai.
Naruto nhìn cậu bạn bằng 1 cặp mắt khó hiểu. Tay cậu vô thức đưa lên, siết chặt hơn cái băng trán của mình. Rồi như nghĩ ra điều gì đó, cậu nhảy cẫng lên, chỉ thẳng tay vào mặt Sasuke:
– Không phải cậu lại định bỏ làng đi làm nukenin đấy chứ? Tôi biết ngay mà, nhìn cái kiểu cậu từ chối đeo lại băng trán của mình tôi đã ngờ ngợ rồi. Bộ sau trận Đại chiến ninja lần 4, tôi đánh cậu chưa đủ sao hả teme, dattebayo?
– Cậu ồn quá, baka? – Sasuke nắm bàn tay phải còn lại, chống dưới cằm, nét mặt không đổi.
– Cậu giải thích ngay đi. – Naruto như muốn nổi khùng. Cậu tóm cổ áo Sasuke lên, hét ầm ý vào tai cậu bạn. – Cậu đã nói cậu đã xem tôi như 1 người bạn. Vậy cậu giải thích ngay cho tôi xem cậu đang nghĩ cái quái gì đi.
– Bỏ tôi ra. – Sasuke giơ tay gạt tay Naruto ra khỏi cổ áo mình.
– Teme!
– …..
– Baka Sasuke, cậu….
– Tôi sẽ lại trở về.
Tiếng trả lời vang lên, cắt ngang câu nói của Naruto. Naruto ngừng lại, thôi không làm khó cậu bạn mình nữa. Cậu ngồi lại ngay ngắn, ngước mắt lên nhìn bầu trời qua tán cây.
– Tôi không hiểu….. tại sao cậu lại muốn đi. Làng Konoha này…. là nhà của cậu mà.
Sasuke thả lỏng người, ngửa người tựa vào ghế đá, anh nhìn thanh kiếm Kusanagi, bàn tay siết nhẹ thanh kiếm. Đáp:
– Tôi muốn nhìn lại thế giới.
Naruto quay lại, nhìn Sasuke. Sasuke vẫn tiếp tục nói, mắt vẫn dính vào thanh kiếm:
– Vì hận thù, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Giờ tôi cần nhìn lại mọi thứ. Cậu hiểu ý tôi chứ?
– à, vậy tôi hiểu ý cậu rồi.
Naruto toét miệng cười, đôi mắt xanh biển híp tịt vào nhau. Cậu nghĩ tới lời nói của Sasuke, nghĩ tới những chuyện đã qua, nghĩ tới mọi thứ. Phải rồi, trước giờ Sasuke chỉ có nghĩ đến báo thù, cả thế giới trong mắt cậu ấy chỉ toàn một màu đen và ngập tràn trong thù hận.
” Có lẽ Sasuke nên thế nhỉ?” Naruto gật gù. Nhưng, dường như chợt nhớ tới điều gì đó, cậu hỏi Sasuke:
– Cậu nghĩ mọi người sẽ để cậu đi sao?
– Tôi không quan tâm.
– Đồ xấu tính!!!! – Naruto lèm bèm.
Quả thực, chuyện mọi người nghĩ thế nào về việc Sasuke sẽ đi, anh chả hề quan tâm. Mà thực sự nếu anh muốn, chả ai có thể cản anh nổi ngoại trừ tên đầu đất đang ngồi kế bên đây. Bản thân anh, thú thật là cũng không muốn rời làng, vì một điều gì đó mới đây thôi , anh không thể tự lí giải được.
Thế nhưng, nếu anh không đi, anh sẽ mãi dằn vặt vễ quá khứ, về những gì mình đã làm. Anh không dám đeo lại băng trán, cũng là vì lí do đó. Có nhiều người vui mừng khi anh về làng, nhưng cũng có không ít người cứ nhìn thấy anh là run sợ. Anh hiểu. Chính vì thế, anh càng thấy quết định ra đi của mình đi là đúng đắn hơn.
2 người bạn cứ ngồi đó, 1 người theo đuổi 1 ý nghĩ của riêng mình, không ai nói ai. Nhưng bằng 1 cách nào đó, giữa 2 người luôn có 1 sự thấu hiểu đến kỳ lạ.
– Nhưng trước khi đi, tôi muốn nhờ cậu 1 chuyện, Naruto.
– Chuyện gì? Cậu nói đi.
Sasuke nhấc người đứng dậy, cậu đi thong thả về hướng khu nhà của tộc nhân Uchiha. Trước khi đi còn kịp ném lại Naruto 1 câu nói:
– Để mắt đến Sakura…. dùm tôi!
Naruto tròn mắt ngạc nhiên, sửng sốt nhìn cậu bạn đang đi ngày 1 xa hơn.
“Để ý Sakura” lại còn “dùm tôi” ư. Naruto nở 1 nụ cười đểu cáng hết chỗ nói. Cậu hét lên:
– Teme, cuối cùng cậu đã nói thật với lòng mình rồi!