• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước đến này, Thanh Tuế Đế Quân luôn luôn khiêm nhường, tiên hầu trong phủ Thanh Tuế cũng không tính là nhiều, hầu hết đều là người xuất thân từ núi Linh Trạch, Hương Tô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cây Hòe, làn da vẫn còn thô ráp như vậy.“Tiểu Hòe!” Hương Tô gọi hắn một tiếng, trong đám tiên hầu ở đó, nàng quen thân Tiểu Hòe nhất, giờ phút gặp mặt này, thật sự là ngàn vạn lần xúc động.

Cây Hòe đang đi ra nghênh đón, nghe một tiếng gọi của Hương Tô như vậy, đột ngột dừng bước, da mặt xù xì lập tức đỏ bừng, mở miệng vài lần, cũng không thể nói nên lời.

Bách Tri Thảo nhìn hắn, hiểu rất rõ cảm thụ của hắn, ha ha cười gượng một tiếng,“Đây là tiểu Sơn Chi, nhân duyên trùng hợp nàng ấy không những may mắn còn sống, mà còn sớm thành hình người.”

Tiểu Hòe sững sờ vò đầu,“À à” hai tiếng, gương mặt ửng hồng vẫn không biến mất.

Kim Trản nhướng đuôi lông mày, dáng vẻ rất xem thường.

“Quân Thượng tỷ tỷ trở về chưa?” Bách Tri Thảo âm thầm lắc đầu, Tiểu Hòe ở phủ Thanh Tuế cũng gần một trăm năm, từng nhìn thấy vài vị tiên tử có mỹ mạo đi tới đi lui, định lực vẫn tệ như vậy! Một khi gặp người xinh đẹp liền ngốc ra.

“Trở về, trở về rồi!” Tiểu Hòe như từ trong giấc mộng tỉnh lại,“Quân Thượng phân phó cho các ngươi ở trong phủ, không nên đi ra ngoài, để nàng ấy có thể gọi bất kỳ lúc nào. Nghe nói……” Hắn tiến đến bên tai Bách Tri Thảo, tiếng nói lại đủ cho Kim Trản và Hương Tô cùng nghe thấy. Có lẽ bộ dạng của hắn xấu, dáng vẻ thì thầm nói nhỏ lại cực kỳ thô tục, Kim Trản dùng mũi ‘hừ’ một tiếng.“Nghe nói Thắng Hoàn Đế Quân lập tức muốn đi núi Linh Trạch để lấy kiếm.”

Bách Tri Thảo cả kinh, lập tức cay đắng lắc đầu,“Thôi, thôi, đại nạn của núi Linh Trạch đã tới, lại khó vãn hồi.”

Hương Tô không biết việc Đông Thiên Vân đi lấy kiếm là có ý nghĩa gì, nhưng lời nói của Bách Tri Thảo khiến cho trong lòng nàng dâng lên làn sóng cuồn cuộn, lại khó vãn hồi?

Nàng được sắp xếp ở sát bên phòng của Kim Trản, sau khi đưa nàng về phòng, Tiểu Hòe lại hồng mặt, chạy trốn giống như chạy nạn.

Hương Tô nhìn chung quanh, đây là lần đầu tiên nàng ở trong phòng. Nàng đi qua, sờ sờ giường, nằm trên đó nhắm mắt lại, thì ra làm ra bộ dáng “ngủ” là như vậy cảm giác thật thoải mái. Nhưng, nàng làm thế nào cũng không ngủ được, sắc trời bên ngoài đã tối, ánh trăng không sáng, gian phòng trong tĩnh lặng đến một chút tiếng động cũng không có. Hương Tô trở mình qua lại một chút, rốt cục đi đến gõ cửa phòng của Kim Trản. Kim Trản còn chưa ngủ, trong phòng có ánh sáng, sau khi hắn mở cửa ra, Hương Tô hiếu kỳ nhìn thứ phát sáng trong phòng, đây chính là “đèn” à? Nàng muốn vào trong nhìn kỹ, Kim Trản lại ngăn ở cửa, kì lạ hỏi: “Có chuyện gì?”

“Kim Trản, hai chúng ta ngủ chung đi.” Hương Tô khẩn cầu chớp chớp đôi mắt to tròn.

Làn da trắn ngần trên gương mặt của Kim Trản nhanh chóng hồng lên, không tránh đường, ngược lại khẩu khí nghiêm khắc răn dạy nói: “Đừng nói vớ vẩn!”

Hương Tô rất ủy khuất,“Lúc ở núi Linh Trạch mọi người đều ‘ngủ’ cùng nhau, ngủ cũng có thể nghe thấy tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, trong gian phòng rất yên tĩnh, ta…… ta cũng không muốn một mình.” Nói đến chuyện còn lại một mình, mũi của Hương Tô đau xót, mọi người đều chết đi, chỉ còn lại một mình nàng đau khổ giãy dụa trong tuyệt vọng, có thể vĩnh viễn nàng cũng không thoát khỏi cảm giác đó.

Kim Trản nhìn nàng một hồi, thở dài, tránh đường.

Kim Trản khiêu đèn sáng thêm một chút, Hương Tô nghiêng đầu nhìn, Kim Trản ngẩng đầu thì nhìn thấy biểu hiện tò mò mới lạ lại có vẻ bị mê hoặc của nàng, nhịn không được mà bất đắc dĩ nhếch khóe miệng,“Đợi chuyện lớn xong xuôi, dẫn ngươi đi du ngoạn khắp nơi. Thanh Tuế dẫn ta đi nhân giới, có rất nhiều thứ đều chưa từng thấy qua.”

“Chuyện lớn…..” Là chuyện Đông Thiên Vân lấy kiếm sao? “Kim Trản, núi Linh Trạch thật sự không thể cứu được sao?”

Kim Trản trầm mặc một hồi, rốt cục khẽ gật đầu.

“Nhưng……” Hương Tô vội nóng nảy, thế nào lại không cứu được? Chỉ cần lấy thanh kiếm đi, lấp cái hố lại, có lẽ trải qua thời gian rất dài, thế nào mà không thể khôi phục như lúc ban đầu đây?

Kim Trản cắt ngang lời nàng,“ Uy lực của Cấp Phong kiếm, có thể là mạnh nhất trong ba đoạn kiếm của Hiên Viên kiếm, bằng không Tỉ Luyện cũng không thể dựa vào nó mà trốn tránh được Đông Thiên Vân suốt ba trăm năm. Hơn nữa, Cấp Phong ngủ say trong Minh Uyên mấy ngàn năm, hấp thu một lượng lớn ma chướng, đối với núi Linh Trạch mà nói, đúng là tương khắc, linh tuyền khô cạn càng chứng mình rằng Cấp Phong đã hủy diệt triệt để tiên mạch của núi Linh Trạch. Uy lực mà Đông Thiên Vân lấy kiếm cũng ngang với uy lực phóng kiếm, nếu như nói làn khí lành quanh núi Linh Trạch có thể giúp cho ngọn núi gắng gượng chịu đựng được tổn thương do việc phóng kiếm gây ra, lúc Đông Thiên Vân lấy kiếm, núi Linh Trạch đã đứt tiên mạch sợ rằng…… Chỉ có thể tan thành tro bụi.”

Hương Tô nói không nên lời, trách không được Quân Thượng tỷ tỷ ủ rũ như vậy, thì ra nàng ấy sớm biết núi Linh Trạch chắc chắn sẽ không còn. Suy nghĩ lại thì thấy chính mình thật ngốc, còn nói với Quân Thượng là cùng nhau nỗ lực khôi phục núi Linh Trạch, quả thực là rắc muối lên vết thương. Nàng đã vậy còn buồn bực, lời nói khích lệ lòng người như vậy, vì sao Quân Thượng nghe xong càng buồn thêm.

Núi Linh Trạch không còn, cổ họng của nàng giống như bị thứ gì làm nghẹn lại, hít thở sâu cũng trở nên gian nan.“Kim Trản……” Nàng gọi một tiếng cầu cứu.

“Ừ?” Kim Trản nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cùng là Mộc Linh trên núi Linh Trạch, đương nhiên hắn hiểu rõ nỗi buồn của nàng.

“Ta chưa từng nghĩ sẽ như vậy !” Hương Tô há miệng thở dốc, lắc đầu liên tục,“Chúng ta…… Nghênh Xuân Hoa, Tiểu Liễu, đều nói rằng sau khi thành người vẫn muốn ở chung với nhau.”

Kim Trản lo lắng nhìn nàng, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, vòng tay càng siết chặt. Hương Tô cũng ôm hắn, cảm giác ấm áp này giống như lúc nàng còn an toàn chôn dưới đất.

“Bọn hắn…… đã chết.” Tuy rằng rất tàn nhẫn,đây vẫn là sự thật, ngữ khí của Kim Trản lạnh lùng, không dao động nói.“Hương Tô, đừng nghĩ đến những chuyện trong quá khứ nữa.”

“Chuyện trong quá khứ?” Hương Tô vùi mặt trong lòng của hắn, giọng nói rầu rĩ ,“Chỉ mới là chuyện ngày hôm qua!”

Kim Trản cười nhạt, nghĩ đến chuyện khi đi du ngoạn nhân giới, sinh mệnh loài người ngắn ngủi, nổi khổ sinh lão bệnh tử làm cho hắn vô cùng kinh ngạc. Thanh Tuế dẫn hắn bay lên đỉnh núi, chỉ vạn trượng hồng trần nơi chân trời xa xôi.

“Chúng ta vốn là Mộc Linh có được sinh mệnh vĩnh viễn trường thọ, càng nên học cách quên đi, bởi vì sống càng lâu, sẽ càng nhiều người bên cạnh rời khỏi chúng ta. Đừng nghĩ đến những người đã ra đi, mới không cảm thấy cô đơn.”

Hắn không tự giác lặp lại cho Hương Tô nghe.

“Hả?” Hương Tô từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lóng lánh, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không hiểu gì.

Kim Trản cười cười, biết nàng sẽ không hiểu.

“Rất nhiều tiên linh trên núi Linh Trạch đều chết, chỉ mình ngươi sống sót, khẳng định có nguyên do nào đó khiến cho ngươi sống sót, đừng nghĩ nhiều, hãy sống cho thật tốt đi.” Hắn quyết định thay đổi lý do khác mà nàng có thể hiểu,“Ngươi nhìn xem, từ Thanh Tuế, cho tới Tiểu Hòe, sau khi thành hình người đều không thể về núi Linh Trạch, ai nấy đều có việc bận. Dù cho…… Nghênh Xuân Hoa bọn họ còn sống, cuối cùng vẫn chỉ còn một mình ngươi vượt qua năm tháng mà thôi.”

Hương Tô cau mày gật đầu, hiển nhiên lúc này có chút hiểu rõ.

“Ngươi đã bắt đầu lại một lần, đừng nhìn lại nữa.” Kim Trản dừng một chút, nói lời trái với lương tâm,“Đây chính là quy củ của Mộc Linh giới.”

Hương Tô tưởng có thật mà gật đầu, tinh tế nghĩ, quy củ này không tệ, chí ít không nhớ…… sẽ không buồn.

Nàng lại nhíu mày suy nghĩ rất lâu, Kim Trản không quấy rầy nàng, lập tức nàng lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, hắn cho rằng nàng sẽ nói vài lời xúc động, kết quả nàng nói: “Ta có thể trong này không?” Còn nâng ngón tay chỉ giường, dường như sợ hắn không hiểu rõ.

Kim Trản có chút nói không nên lời mà nhìn nàng, nàng “bắt đầu lại lần nữa”, còn thật sự rất nhanh.

“Tùy.” Tuy rằng Kim Trản dùng ánh mắt nhìn ruồi bọ mà nhìn nàng, trong lòng vẫn cảm thấy có một tảng đá lớn đè xuống, may mắn Hương Tô là một người vô tâm vô phế. (không có suy nghĩ sâu xa)

Hương Tô yên dạ yên lòng nằm xuống giường xong, ánh mắt ngập nước long lanh, thành thật nói: “Kim Trản, sau khi ngươi thành người thì không còn đáng ghét như trước nữa.”

Kim Trản sặc một cái, ‘hừ’ lạnh không quan tâm đến câu khen ngợi của nàng, càng quyến rũ hơn trong bộ trung y trắng tinh, nằm xuống, lưng đưa về phía Hương Tô. Có lẽ không cam lòng, bồi thêm một câu: “Ngươi cố gắng tu luyện đi, bây giờ hình như còn ngốc hơn so với trước kia.”

Hương Tô lại bị hắn làm tổn thương, nàng rất muốn thu hồi lại câu nói vừa rồi, hắn vẫn đáng ghét như vậy!

“Ngủ sớm chút đi, sáng sớm ngày mai dậy sớm một chút, đừng cho người ta nhìn thấy ngươi ở chỗ này của ta.” Kim Trản lạnh giọng dặn dò.

“Ngươi sợ Quân Thượng tỷ tỷ không vui?” Hương Tô thông minh một chút, nháy mắt làm trò quỷ. Nàng tương đối hiếu kỳ với chuyện tình “nam nữ”, không ít lần quấn lấy Bách Tri Thảo để hỏi, nghe nói sau khi một nam tiên cùng một nữ tiên kết làm vợ chồng, thì không thích thần tiên khác đi theo làm phiền.

“Ngủ đi, bằng không ta sẽ bóp chết ngươi.” Kim Trản nói ra mấy chữ qua hàm răng cắn chặt.

Hương Tô tự biết lỡ lời, Thuỷ Tiên chưa từng thừa nhận chuyện qua lại với Quân Thượng tỷ tỷ, nàng lại lanh mồm lanh miệng, điều này làm cho Thuỷ Tiên thích nhất giả mù sa mưa càng ngại ngùng hơn! Lần nữa nhắc nhở chính mình, sau này ít nói một chút, trong lòng biết là được, miệng lưỡi phải an phận, không đầy một lát nàng cũng ngủ.

Không cần Kim Trản gọi nàng, bởi vì nàng còn chưa quen với phương thức “ngủ” này, lúc tỉnh dậy vẫn còn khá sớm.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy Kim Trản ngồi ở trước bàn, dùng Vân Cơ Kính soi soi, cũng không chải đầu, chỉ nhìn lông mày, nét miệng cũng không biết nhìn mất bao nhiêu thời gian. Cả người Hương Tô nổi da gà, kỳ thật nàng không có nhận thức quá rõ ràng về chuyện khác biệt giữa nam với nữ, cho dù là nam hay nữ, soi gương như vậy…… Vẫn thật làm cho người ta chịu không nổi. Là một người chưa có pháp khí, nhìn thấy Kim Trản lãng phí Vân Cơ Kính như vậy, nàng thấy lòng đau. “Kim Trản, ngươi tìm cái gương bình thường mà soi, được không nha?” Nàng quyết tâm muốn học cách nói chuyện uyển chuyển.

Gương mặt của Kim Trản căn bản không rời khỏi mặt kính, lười nhác trả lời: “Soi bằng Vân Cơ Kính thì thấy rõ ràng hơn.”

“Ngươi thực không nên biến thành nam.” Lời nói của Hương Tô phát ra từ đáy lòng mà thương tiếc,“Cũng không đúng, biến thành nữ thì không thể ở cùng một chỗ với Quân Thượng tỷ tỷ.”

“Vèo” một cái Kim Trản giương mắt lên, một nhãn đao bay tới.

Hương Tô cực kỳ hoảng sợ,“Có lẽ là do tu vi của ta quá yếu, luôn không có cách khống chế miệng lưỡi!” Nàng thực rất buồn rầu !

Nàng cảm thấy gân xanh trên trán của Kim Trản đều nổi lên, “Chuyện này có quan hệ gì đến tu vi!” Kim Trản lại nói chuyện qua kẽ răng, xem ra rất khó chịu, Hương Tô di chuyển xuống giường, chuẩn bị ra ngoài lánh nạn.

“Ngươi liền đi như vậy? “Kim Trản nhìn nàng, ánh mắt khinh thường ấy làm cho nàng thật sự cảm thấy mình là đống cành khô lá héo. Ngủ một giấc mái tóc đều bung ra, may mắn tóc của nàng rất mượt, nhìn qua rất suông mềm, không giống mái tóc xoăn tít của Bách Tri Thảo, dáng vẻ giống như tám trăm năm rồi chưa tắm.“Tới đây, ta chải tóc cho ngươi.” Kim Trản rất không tình nguyện mà hơi gật đầu với nàng, trợn trắng mắt về hướng nàng, ai cũng nhìn không ra kỳ thật hắn là người chủ động.

Dùng Vân Cơ Kính soi mặt thì hết sức rõ ràng, Hương Tô ngồi ngay vị trí Kim Trản ngồi vừa rồi, Kim Trản đứng sau lưng mà chải tóc cho nàng. Nàng phát hiện lông mi của mình rất dài, nhìn nghiêng thì thấy cong vút. Cái ót bị Kim Trản giữ chặt, khiển trách: “Đừng động đậy! Chảnh choẹ cái gì?” Hương Tô rất ủy khuất, ai mà dám đảm đương nổi hai chữ “Chảnh choẹ” trước mặt Kim Trản?? Nàng vốn định trừng mắt nhìn Kim Trản, trong kính nhìn thấy đôi tay đang linh hoạt chuyển động lên xuống trong mái tóc, lập tức hấp dẫn sự chú ý của nàng. Nhìn rất đẹp, cũng rất nhu mỹ, căn bản không phải đôi tay của nam nhân! Nàng lại nhìn vẻ mặt Kim Trản, hình như hắn rất thích chuyện rửa mặt chải tóc ra vẻ này đó, lúc chải tóc cho nàng, khóe miệng bất giác mang theo tươi cười, còn có mùi vị nữ nhân hơn cả Quân Thượng. Hương Tô nhìn, thật muốn gọi hắn một tiếng “Kim Trản tỷ tỷ”.

“Ngươi cùng Quân Thượng vẫn thật là……” Xứng! Nàng hoảng sợ bịt miệng, lại nữa, lời nói lại xuất ra từ trong miệng mình!

Tay Kim Trản run run, tuy rằng nàng không nói hết lời, nhưng hắn cũng hoàn toàn rõ ràng nàng muốn nói cái gì.

“Kim Trản, Tô Bính có ở chỗ này của ngươi hay không?” Bách Tri Thảo gõ gõ cửa, hiển nhiên hắn đã đi qua gian phòng của Hương Tô, đẩy cửa tiến tới nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ cũng không cảm thấy nửa điểm kỳ lạ nào hoặc có cái gì không thỏa đáng,“Nhanh đi! Chúng ta lập tức phải xuất phát! Quân Thượng tỷ tỷ đã đi trước rồi.”

Kim Trản không nói hai lời, lập tức thu Vân Cơ Kính, thần sắc Hương Tô cũng ngưng trọng, vội vàng cùng bọn họ tụ tập với nhóm tiên hầu trong phủ, cùng nhau xếp thành hàng xuất phát. Bách Tri Thảo ngầm nói cho nàng, kỳ thật bọn họ đi cũng không giúp đỡ được gì, nhưng các thần ma nghe thấy tin tức của thanh kiếm, đều chạy tới núi Linh Trạch, Quân Thượng tỷ tỷ không thể thua về mặt khí thế, bọn họ là đi chống đỡ trận người.“Hương Tô à, ngươi nhất thiết đừng có gây rắc rối.” Bách Tri Thảo lo lắng nói, khiến cho Hương Tô rất không vui, giống như có nhiều ánh mắt nhìn vào nàng lắm không bằng.

“Hương Tô.” Trước khi xuất phát, Tiểu Hòe kéo nàng sang một bên, thần sắc quỷ dị hỏi nàng: “Bởi vì nàng hấp thu máu của Đông Thiên Vân mới biến thành xinh đẹp như vậy sao?”

Cổ họng Hương Tô giống như có cái gì nghẹn lại, hắn rất nghiêm túc, nàng cũng ngại nói với hắn. Khẳng định là cái miệng rộng của Bách Tri Thảo nói cho Tiểu Hòe rồi, quay đầu tìm hắn tính sổ!

“Đúng vậy.” Không biết từ khi nào Kim Trản đã đi đến phía sau bọn họ, lãnh đạm trả lời thay cho Hương Tô, “Chỉ dựa vào nàng ấy, chắc là sẽ có dáng vẻ giống như huynh muội ruột với ngươi.”

Hương Tô và Cây Hòe đều bị chọc giận, vừa mới muốn cùng nhau mắng hắn, Kim Trản ‘hừ’ một tiếng,“Bây giờ còn nói chuyện này sao? Hơn nữa, Quân Thượng căn dặn rồi, không được nhắc lại chuyện này.”

Không thể không nói, lúc Kim Trản lạnh giọng lãnh khí chất vấn người, rất có khí thế thượng tiên, Hương Tô cùng Cây Hòe lập tức đều ủ rũ, yên lặng đi về đội ngũ.

Lúc đến núi Linh Trạch, đỉnh núi tụ tập vô số đụn mây, đủ loại áo vũ y nghê thường màu sắc rực rỡ đứng trên đám mây trắng tinh, càng có vẻ chói mắt sáng rực, khí thế phi phàm.

Hương Tô chuyển tròn con mắt, trong đám mây không có Đông Thiên Vân và con chim đen của hắn, quả nhiên hắn muốn thể hiện khí thế, đến cuối cùng. Một mình Quân Thượng tỷ tỷ trầm mặc đứng ở trong mây, thần sắc vẫn hiền dịu hờ hững, không biết nàng ấy đang suy nghĩ gì.

Tiếng gió phành phạch, phành phạch, vừa nghe chính là tiếng vỗ cánh của con chim đen, chúng tiên dậy lên náo động. Hương Tô tận lực rũ mắt xuống nhìn chân mình, lấy dáng vẻ không nhìn hắn để biểu đạt sự phẫn nộ của mình.

Bên này con chim đen của Đông Thiên Vân không kêu, xa xa không biết con chim nào kêu một tiếng thật chói tai, uy lực tuy rằng nhỏ hơn Côn Bằng rất nhiều, lỗ tai Hương Tô vẫn bị phát căng, cảm thấy muốn điếc.

Con chim kia bay đến gần, mang theo ánh sáng vàng rực rỡ, giữa ban ngày ban mặt cũng chói mắt lòe loẹt. Hương Tô nheo mắt nhìn, tuy rằng rất không thích thần tiên không lịch sự như vậy, nhưng nàng ấy còn đến muộn hơn Đông Thiên Vân, lên sân khấu còn khoe khoang, cảm giác sự nổi bật của Đông Thiên Vân bị cướp đoạt, làm cho nàng rất vui vẻ.

“Là nàng ấy!” Phía sau Tiểu Hòe nhỏ giọng sợ hãi than một tiếng,“Con gái của Huỳnh Hoặc Đế Quân, thê tử tương lai của Đông Thiên Vân, Xích Lâm.”

Huỳnh Hoặc Đế Quân là Tư Hỏa, không trách được nữ nhi uy phong cưỡi con phượng hoàng bay tới, Phượng Hoàng là thần điểu thuộc Hỏa Linh. Hương Tô phí lực nhìn rõ Xích Lâm trong ánh sáng vàng, mặc một bộ áo đỏ hoa lệ, dung mạo rất mê hoặc, giữa trán còn có một hoa văn hình ngọn lửa màu đỏ đậm. Tuy rằng xem ra nhỏ tuổi hơn Thanh Tuế tỷ tỷ, nhưng cứng rắn, kiêu ngạo nhìn mọi vật bằng nửa con mắt…… Cùng với điểu nhân chết tiệt thật là một đôi! Cũng đều cưỡi chim!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK