• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Đông Thiên Vân đi vào tẩm điện, tiểu Hương Tô còn đang nằm khóc trên giường, có lẽ bởi vì nàng khóc quá thê lương, Côn Bằng bị nàng ôm vào lòng giống như cái gối ôm, vẫn ngoan ngoãn kiên nhẫn, không nhúc nhích trong khuỷu tay của nàng.

Chàng đi đến bên giường, ngồi xuống, từ từ vuốt đầu nàng, xuôi theo mái tóc mà xuống sau lưng nàng, ngón tay lúc đó lúc không khuấy động lọn tóc của nàng.

Hương Tô nức nở nghẹn ngào, ngồi dậy, tiến vào trong lòng chàng, chiều cao của thân người nàng vừa vặn ngồi trên đùi, ôm lấy cổ của chàng. Tiếng khóc của nàng trầm thấp vang lên ở trên tim chàng, rầu rĩ, từng tiếng từng tiếng vọng vào khiến cho tim chàng đau nhói. Chàng không ngăn cản nàng, nếu như nỗi bi thương trong lòng có thể dùng tiếng khóc để giảm bớt, cũng là chuyện tốt.

Bị đè ép nửa ngày Côn Bằng lung lay đứng lên, run run lông chim giũ những giọt nước mắt của Hương Tô xuống, cũng đi đến bên cạnh chủ nhân, Đông Thiên Vân an ủi vuốt ve cánh của nó, ra hiệu là chàng thấu hiểu nỗi đau khổ của nó.

“Đông Thiên Vân.” Khuôn mặt Hương Tô khóc đến đỏ bừng, hơi hơi nới lỏng cánh tay ôm lấy cổ chàng, để cho chàng thẳng người vừa vặn có thể đối diện với nàng.

“Ừ?” Mấy lần chàng bảo nàng gọi chàng là phụ thân nhưng nàng không chịu, chàng cũng quen với việc bị gọi thẳng tên mình rồi. Ở khoảng cách gần như vậy, chàng nhìn rõ giọt nước mắt đọng trên hàng lông mi của nàng, nhịn không được nâng tay lau cho nàng.

“Người lấp Phong Nhãn phải là ta. . .” Hương Tô hít mũi, tuy rằng được sống thì rất tốt, nhưng cuộc sống này của nàng đã thiếu nợ Thanh Tuế tỷ tỷ và Nguyên Hậu Đế Quân.

Đông Thiên Vân lạnh giọng cắt ngang lời của nàng, “Nói bậy!” Giờ con bé đã không sao, chàng quên mất phải dạy dỗ lại bé, “Ta sẽ không cho con chết! Sau này con không được phép tự ý chủ trương nữa!” Chàng uy nghiêm trừng mắt nhìn nàng, thay đổi hẳn so với thái độ ôn hòa vừa rồi.

Trong lòng Hương Tô cảm thấy ngọt ngào, nổi lên ý nghĩ muốn làm nũng, chu miệng, “Nhưng. . . Chàng bị Xích Lâm bám lấy. . .”

Vẻ mặt Đông Thiên Vân lạnh lùng, đôi tay đặt dưới nách nàng, nâng nàng lên, “Đúng vậy, con còn nhỏ mà dám quyết định chuyện sống chết, cho nên ta định thành toàn cho con.” Nhưng chỉ là, nếu không phải Thanh Tuế nhanh hơn một bước, chàng thật sự sẽ giết Xích Lâm.

Hương Tô nghe xong lời nói ngược ý của chàng, trong lòng vừa chua vừa ngọt, bởi vì được chàng ôm đứng trên đùi chàng, vừa vặn có thể nâng tay ôm chặt lấy bờ má của chàng. Hương Tô có chút thất vọng. Cuối cùng trong lòng chàng có từng đón nhận thân phận “đứa con gái” này, hay là Hương Tô giả? Nhưng mà cuối cùng cũng có tiến bộ, chàng không đẩy nàng ra, cũng không dạy dỗ nàng nữa.

“Chàng cần gì đắc ý như vậy?”Một giọng nói u lạnh vang lên ở cửa đại điện. Xích Lâm một thân y phục màu đỏ, thân hình yểu điệu, rõ ràng là một đốm lửa, nhưng khi đứng ở cửa điện hoa lệ lại phát ra luồng khí khiến lòng người băng giá.

Hương Tô ôm sát Đông Thiên Vân, giống như dựa sát vào lại giống như bảo vệ, nàng ba lần bốn lượt chỉ có thể giữ Đông Thiên Vân ở bên cạnh nàng, bất đắc dĩ và oán hận khiến cho Hương Tô càng thêm không chấp nhận cho Xích Lâm tiếp cận chàng nữa.

Đông Thiên Vân im lặng không lên tiếng nhìn Xích Lâm từ từ đi tới, hai vai của nàng ta giữ thẳng, cằm kiêu ngạo hơi ngưỡng lên, phong thái của Xích Huỳnh Đế Quân Lãnh càng lạnh lùng xinh đẹp hơn ngày xưa, nhưng chàng biết, lần này chàng đã làm nàng ta tổn thương rất nặng.

“Đông Thiên Vân.” Xích Lâm đừng lại trước mặt bọn họ vài bước, nét mặt không đổi, “Tùy chàng nghĩ như thế nào, uy hiếp cũng được. Cầu xin. . . cũng được, giữa thiếp và con bé đó, chàng chỉ có thể chọn một người!” Chiếc cằm nhọn xinh đẹp hơi nâng lên chỉ về phía Hương Tô trong lòng chàng.

Đông Thiên Vân hơi động khóe miệng.

Xích Lâm đột nhiên rơi nước mắt như mưa, “Đừng nói! Chàng đừng dễ dàng nói ra đáp án như vậy! Thiếp không nghe! Thiếp cho chàng thời gian bảy ngày, nếu như lựa chọn thiếp, thì giao con bé cho Kim Trản, mang về phủ Tư Mộc, vĩnh viễn không được gặp lại nhau! Nếu như chọn con bé. . . vậy. . .” Mắt nhắm lại, nước mắt lại từ hàng lông mi dày rung động chảy xuống, nàng ta rung rung bờ vai, xoay người, lúc tới kiêu ngạo như vậy, lúc đi lại thê thảm như thế, “Chúng ta vĩnh viễn không gặp lại!”

Toàn thân Hương Tô lạnh buốt, tuy rằng sớm biết, Xích Lâm là chướng ngại mà nàng và Đông Thiên Vân không thể vượt qua được, nhưng mà đột nhiên bày ra rõ ràng như vậy, vẫn hung ác tàn khốc như thế khiến cho nàng không cách nào chấp nhận nổi.

Phía sau tất cả những ngọt ngào, đều là cay đắng không thể nào chịu đựng nổi.

Nàng vốn muốn nhẫn nhịn, rất hèn hạ, nàng nghĩ nhịn đến khi Xích Lâm giúp Quân Thượng khôi phục tiên thể thì đoạt Quân Thượng lại, nàng còn có thể an ủi tự nói với mình, lúc trước bị Xích Lâm sát hại nàng cũng không có vẻ vang gì.

Nhưng, sau khi nghe lời nói kia của chàng lúc ở trong cốc Tù Long khiến cho nàng chết cũng không tiếc nuối, nàng lại không còn hi vọng.

Mộc Linh khí quy vị, Đông Thiên Vân tái tạo tiên nguyên tức khắc có thể hoàn thành, cuối cùng Xích Lâm cũng không thể khoan dung cho nàng ở bên cạnh Đông Thiên Vân, cho dù nàng lấy thân phận gì.

Đông Thiên Vân không nói gì một lúc lâu.

Hương Tô ngồi trong lòng chàng, không muốn đánh vỡ giờ phút bình yên này, có lẽ sau này. . . không bao giờ còn được vòng tay khiến cho nàng cảm thấy yên tâm này bao quanh nàng nữa, vĩnh không gặp lại thật sao? Hương Tô chớp chớp mắt, nàng không muốn khóc, không muốn để cho Đông Thiên Vân phát hiện nỗi đau khổ của nàng. Kỳ thật kết quả này. . . Nàng rất sớm đã có dự cảm, chẳng qua trong lòng vẫn ôm ấp hy vọng.

Đông Thiên Vân nhẹ thở ra, cằm đặt trên đỉnh đầu của nàng, hai cánh tay ôm nàng càng chặt, “Con đoán xem, ta chọn ai?”

Chàng tựa hồ còn cố ý đùa giỡn nàng, nàng lại không có dũng khí nói ra đáp án này, bất kể chàng chọn ai, nàng cũng không chịu nổi.

Nàng hại chàng rơi vào U Hà, lại hại Thanh Tuế tỷ tỷ lấp Phong Nhãn, có ngàn vạn lý do có thể giải thoát chính mình, nhưng, thiếu nợ mà tuyệt vọng không có cách nào bù đắp được, nàng không thể giải thoát được.

Nàng cũng không biết mình im lặng bao lâu, lâu đến mức nàng có thể bình tĩnh mở miệng.

“Vĩnh viễn không được lại nhau. . . Cũng không quan trọng.” Thế nhưng nàng lại mỉm cười, câu nói này là thật lòng, không quan trọng, chỉ cần nàng biết chàng sống tốt, vẫn là truyền thuyết ngạo thế được kính sợ trong Tam Hoàn như trước kia, thay vì sống với lòng áy náy không cách nào giải thoát được, chi bằng thoải mái ra đi, ngoại trừ cách này, nàng còn có thể làm gì đây? Giọng nói của nàng rất non nớt, nhưng khi nàng nói, “Bất kể con đi đến nơi nào, con vẫn nhớ đến Người. . . Phụ thân” . Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy đau thấu tâm can.

Tay của Đông Thiên Vân căng thẳng, lúc trước nhiều lần bảo nàng gọi chàng là phụ thân, nàng đều không chịu, nhưng khi nghe được tiếng gọi này lại khiến cho lòng chàng đau như dao cắt.

“Con, đứa nhỏ này, hiểu cái gì?” Chàng thả nàng lên giường, “Quan hệ của người lớn, để người lớn giải quyết.”

Chàng đứng dậy nhanh chóng rời đi, con bé còn nhỏ như vậy, lại giống như hiểu rõ tất cả. Nhưng sự hiểu chuyện của con bé, lại khiến cho chàng không cách nào đối mặt.

Hương Tô lại ôm chầm lấy Côn Bằng, tuy rằng nó luôn kiêu căng không nói, lại yên tĩnh làm bạn bên nàng, nước mắt lại bi thương nhỏ giọt lên lông chim của Côn Bằng, nó không động đậy, chỉ là nhẹ nhàng tựa đầu lên cánh tay non mịn của nàng.

Khi Đông Thiên Vân trở về, trời đã tối, Hương Tô đút cho Côn Bằng uống nước ép hoa Cửu U, đang nhìn nó oai vệ đi qua đi lại.

Đông Thiên Vân lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Hương Tô, cùng quan sát với nàng.

Hương Tô cũng không nói chuyện, bảy ngày. . . Kỳ thật nàng từng nghĩ, đến ngày thứ bảy, lại nhận chàng làm phụ thân, nhưng nàng rất sợ sẽ xuống tinh thần, không có dũng khí vứt bỏ tình yêu đối với chàng. Khi thật sự gọi ra miệng, nàng đã biết, cần phải lập tức đi tìm Kim Trản, bỏ đi trong lúc trái tim đau đớn nhất. Nhưng nàng lại bỏ không được. . . vĩnh viễn cả cuộc đời này, nàng và Đông Thiên Vân chỉ còn lại bảy ngày ngắn ngủi. Dù đau khổ, nàng vẫn muốn có thể nhìn thấy chàng nhiều hơn, nghe chàng nói nhiều hơn.

Côn Bằng đi tới đi lui, đột nhiên toàn thân run lên, Hương Tô cho rằng nó xảy ra vấn đề gì, không ngờ hắn ngẩng đầu thấp giọng kêu lên, rớt mấy cong lông vũ, cả thân hình lớn hơn một vòng.

Trong lòng có quá nhiều chuyện, muốn tỏ vẻ vui mừng cũng không có sức lực, Đông Thiên Vân chậm rãi nhặt lông chim rơi xuống giường, ngón tay thon dài của chàng trên nền màu đen của lông chim, xinh đẹp khiến cho nàng nhìn không chuyển tầm mắt, nàng lại chỉ dám nhìn tay của chàng, không có dũng khí nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của chàng.

Nghĩ đến trước kia chàng dùng lông chim của Côn Bằng làm Trầm Tinh Phiến cho nàng, dẫn nàng đi rất nhiều nơi, ăn thật nhiều thức ăn ngon. . . Cũng gieo rắc nhiều lời nói dối, lừa gạt trái tim nàng.

Côn Bằng còn nhỏ, lông chim không có pháp lực gì, ngón tay linh hoạt của chàng đùa nghịch một hồi, làm một cái quả cầu, để vào trong tay nàng.

Nước mắt một giọt, hai giọt. . . rơi trên quả cầu, Đông Thiên Vân vỗ vỗ đầu của nàng, “Khóc cái gì? Ta sẽ không rời xa con.”

Chàng bình thản nói, nhưng nàng biết, chàng đã hạ quyết tâm vứt bỏ tiên nguyên, vứt bỏ một nửa pháp lực.

Giống như khi chàng tức giận nàng tự quyết định chịu chết, nàng cũng không thể đồng ý để cho chàng hy sinh lớn như vậy.

“Con ngủ đi, ta đi ra ngoài một chút.”

Hương Tô biết, thông thường thời điểm này hắn còn muốn đi, đơn giản là đi nhìn Hương Tô giả kia. Bất kể là thật hay giả, “Hương Tô” chính là người luôn khiến cho chàng đau lòng, đều rời khỏi chàng, cũng không phải là chuyện xấu.

Xích Lâm dùng tức châu giấu đi hơi thở của mình, cẩn thận dè dặt theo sát Đông Thiên Vân.

Từ khi yêu chàng, nàng ta trở nên ti tiện buồn cười, sau khi nói lời như vậy, nàng ta lại không tự tin ở trong phủ Xích Huỳnh chờ chàng tới. Kỳ thật nàng ta sớm đã rõ ràng, người trong lòng chàng muốn chọn chẳng phải là nàng ta.

Vứt bỏ một nửa pháp lực, đối với Đông Thiên Vân mà nói, tương đương với việc từ bỏ phân nửa sinh mệnh, chàng chìm xuống trong thế giới tầm thường, thậm chí gặp kẻ địch mạnh cũng không thể giữ được Cô Vấn.

Chàng chỉ còn lại một nửa tiên lực, có thể nói là sống không bằng chết.

Nàng ta còn xót lại một chút tiền vốn để đánh cược, chính là Cô Vấn quan trọng đối với chàng, bất kể bằng cách nào để đạt được mục đích, chỉ cần có thể có được chàng là tốt rồi.

Khi theo chàng đến núi Thu Yến, nàng ta sớm biết, chàng sẽ lén lút tới thăm “Hương Tô”, nàng ta còn cảnh cáo Hồ Thần bất kỳ lúc nào cũng không thể buông lỏng, lộ ra dấu vết.

Không giống như trước đây, Đông Thiên Vân không đứng ở xa lặng lẽ quan sát, chàng hạ xuống ở trước chính điện Thu Yến cung. Ở Thu Yến cung hình như có chuyện vui, nơi nơi giăng đèn kết hoa, bọn hạ nhân cũng vui vẻ ra mặt, muộn như vậy còn tốp năm tốp ba cầm đèn lồng, lụa đỏ, đồ trang trí, sắp xếp trang hoàng khắp nơi.

Nghe nói Đông Thiên Vân tới, Lang Chuẩn tự mình ra nghênh đón, Đông Thiên Vân nhìn chung quanh, “Hương Tô” chậm rãi từ hậu điện đi ra, cho dù như thế, Lang Chuẩn vẫn bước nhanh qua đỡ nàng, mỉm cười dặn bảo nàng: “Chậm một chút.”

Đông Thiên Vân chăm chú nhìn nàng, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ khiến cho chàng khắc cốt ghi tâm, lòng lại bình thẳng hơn trước rất nhiều.

“Quân Thượng, ngươi cũng biết?” Hương Tô đi đến trước mặt chàng, xấu hổ hơi cúi đầu, tuy rằng là tới nói lời từ biệt, Đông Thiên Vân vẫn không khỏi ngây ngẩn.

“Quân Thượng, tối nay ở lại đi, ngày mai cùng tham gia yến tiệc chúc mừng” Lang Chuẩn tựa hồ cũng có chút ngượng ngùng.

Đông Thiên Vân trở lại thần sắc ảm đạm mỉm cười: “Yến tiệc chúc mừng?”

Lang Chuẩn nhíu mày, “Thì ra ngài còn chưa biết. . . Hương Tô nàng,” Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau đầy tình ý, “Nàng có hỉ.”

Đông Thiên Vân vô cùng kinh ngạc mím môi, trong lòng không biết là mùi vị gì, “Chúc mừng.” Im lặng một hồi, chàng nói, “Hương Tô, sau này. . . Ta không thể thường xuyên tới thăm nàng, nàng. . . và Lang Chuẩn hãy bảo trọng.”

“Quân Thượng, người muốn đi xa?” Hương Tô lo lắng nhíu mày.

Đông Thiên Vân nhìn của nàng, khẽ mỉm cười, “Thấy nàng như vậy, ta. . . cũng yên tâm.”

Những gì nên nói cũng đã nói xong, chàng xoay người rời đi, đối với Hương Tô, đối với chính mình, hắn tựa hồ cũng có dặn dò, sau này. . . chàng có thể không còn lo lắng gì mà ở cùng một chỗ với U Nguyệt.

Đi được mấy bước, chàng đột nhiên đứng lại như bị đóng đinh, thong thả xoay người lại, bình tĩnh nhìn Lang Chuẩn và Hương Tô. Ánh mắt bình thản như mặt biển không một gợn sóng, lại khiến cho hai người đổ mồ hôi thấm ướt lưng.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đông Thiên Vân tiến một bước về phía Hương Tô, Hương Tô bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui ra phía sau suýt nữa ngã sấp xuống, được Lang Chuẩn giữ chặt lại.

“Quân Thượng, người đang nói gì?” Hương Tô ổn định tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười.

Đông Thiên Vân lại tiến thêm một bước, “Ngươi là ai?”

“Quân Thượng. . .” Hương Tô còn muốn biện giải.

Đông Thiên Vân nâng tay bắn ra một đạo tiên lực hóa thành sợi tơ mềm, không để cho Hương Tô trốn thoát nhanh chóng quấn lấy cổ tay nàng ta. Đông Thiên Vân nheo mắt lại, khẽ cười, “Ngươi thật sự có hỉ. Mộc Linh trước khi năm trăm tuổi, căn bản không thể mang thai.”

Hương Tô và Lang Chuẩn ôm nhau, kinh sợ nhìn Đông Thiên Vân.

Đông Thiên Vân để tay xuống, tơ mềm hóa thành là khói mờ tiêu tán, chàng thật khó có thể kiên nhẫn được, nhìn bọn họ hỏi lại, “Ngươi là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK