Đối phương rõ ràng cũng phát hiện ra tôi đang tìm anh ta, để lại một số chứng cứ kì lạ, cùng tôi chơi trò bịt mắt bắt dê.
Thật thú vị.
Cùng toả ra một hơi thở đồng loại, khiến máu trong người tôi sôi sùng sục, tôi như con dã thú ăn chưa no chun mũi đánh hơi khắp nơi tìm dấu vết con mồi, con mồi này thú vị hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt anh ta bí mật rình rập trong bóng tối, nhưng chỉ cần tôi xoay người thì biến mất không thấy tăm hơi, mấy lần gần như đuổi kịp anh ta, nhưng trong lúc quan trọng nhất lại mất dấu vết ở khúc rẽ nào đó.
Ban đêm trở về chỉnh sửa ghi chép theo dõi của mình, anh ta luôn lượn lờ trước những camera, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Thỉnh thoảng tôi còn nghi ngờ mình đang mộng du, nhưng trò chơi này chơi một hai ngày còn được, đến ngày thứ ba không được ngủ nghỉ tử tế, cơ thể và đại não đều kêu gào ầm ĩ, nhưng khi đi làm không thể tỏ ra mệt mỏi, tôi chỉ có thể kìm nén lại.
Anh ta không báo cảnh sát, thế là được rồi.
Khi tan làm tôi thu dọn đồ đạc, không đi tìm anh ta nữa, mà về mà.
Ồ, suýt nữa tôi quên trong nhà còn một con mèo không nghe lời, không biết anh có đủ thông minh trốn thoát khỏi đó không.
Trên đường về nhà gặp rất nhiều người quen, bọn họ đều cười nói niềm nở chào hỏi tôi, dẫu sao trong lòng họ tôi vẫn là một cô gái độc thân hiền lành yếu đuối dễ bị bắt nạt, tôi mệt mỏi ứng phó, nhanh chóng về đến cửa nhà, tra chìa khoá vào ổ và mở cửa.
Đẩy cửa vào, bầu không khí ngột ngạt và căn phòng quá yên tĩnh khiến phổi tôi hơi ngứa, bất giác ho khẽ mấy tiếng.
Tôi đóng cửa lại.
Căn nhà vẫn là căn nhà của tôi, chính xác nó vẫn y hệt lúc tôi rời khỏi, nhưng phòng ngủ thì tôi không dám chắc chắn.
Cửa không khoá, tôi mở cửa ra, trong nháy mắt cổ bị một người nấp sau cánh cửa bóp chặt, gần như bẻ gãy cổ họng tôi.
Ồ, ngón tay mảnh dẻ như ngọc này vậy mà cũng làm chuyện đầy máu tanh này sao? Tuyệt, nhờ hành động này của anh mà tôi cảm thấy mạch máu nhỏ bé trên khuôn mặt đang nứt ra, gương mặt tôi lúc này chắc chắn đang đỏ bừng, thiếu oxy cũng làm đại não tôi choáng váng, nhưng tôi không định giãy dụa.
"Chìa khoá đâu? Đưa chìa khoá cho tôi!"
Trong đôi mắt đối phương tràn đầy tơ máu, rõ ràng người sắp chết là tôi đây, nhưng anh còn hoảng loạn hơn cả tôi.
Mắt tôi cũng bắt đầu mất đi ánh sáng, không nhìn rõ mọi thứ, trong tai cũng kêu lên ong ong, lời anh nói tôi có thể nghe thấy, nhưng tiếng giống như từ mặt nước vọng lên.
Người tôi đang co giật, dù không định giãy dụa, nhưng nó vẫn có ý thức của mình.
"Đưa chìa khóa cho tôi!" Giọng nói của anh cũng khàn khàn, khác xa giọng nói trong trẻo hững hờ trong ấn tượng của tôi.
Muốn giết tôi ư?
Nào, làm đi.
Cơ thể đang bị giày vò trong đau đớn, nhưng linh hồn lại sinh ra niềm vui sướng kỳ lạ, nếu có thể thật sự chết trong tay anh cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Nhưng đột nhiên cơ thể mất thăng bằng ngã nhoài xuống nền đất, cổ họng vừa đau buốt vừa nóng rát, tôi không ngừng ho sù sụ, nước mắt ứa ra, cuộn tròn người trên đất, hai tay sờ chỗ anh vừa bóp mạnh ở cổ mình,
"Đưa chìa khoá cho tôi!" Có lẽ thấy tôi không hề phản kháng, anh dùng vũ lực uy hiếp cũng vô dụng, dù anh muốn ra ngoài, cũng phải lấy được chìa khoá từ tôi, nếu tôi chết, anh dựa vào nước cũng cầm cự được mười mấy ngày, sau đó sẽ chết vì đói trong này.
À, quên mất, nếu anh có thể ăn xác người, chắc có thể sống thêm được một khoảng thời gian nữa.
"Xin cô, đưa tôi chìa khoá, rốt cuộc cô muốn gì?" Anh chán nản quỳ xuống trước mặt tôi, quay đỉnh đầu về phía tôi.
Muốn gì ư?
Anh đoán xem.
Rất lâu sau tâm trạng mới được xoa dịu lại, tôi mới có sức lực đứng lên, sờ đầu anh: "Đói chưa? Muốn ăn gì không?"
Phía dưới cửa sổ phòng ngủ toàn là chai chai lọ lọ mỹ phẩm của tôi, đều đã vỡ vụn thành các mảnh thuỷ tinh, khắp nơi đều là rác bẩn.
Tôi muốn anh thử dùng đồ đạc đập vỡ cửa sổ để thu hút sự chú ý của người khác, nhưng rất xin lỗi, cửa sổ là loại cách âm hai lớp, lớp bên trong tôi đã mất một số tiền lớn để lắp loại kính chống đạn, xem ra rất đáng đồng tiền bát gạo.
Ba ngày sống trong sợ hãi khiếp đảm, thiếu thốn đói khát đủ để phá huỷ vỏ ngoài ý chí của một người, chỉ còn lại con sâu từ từ gặm nhấm.
Tôi sẽ khiến người đàn ông này hoàn toàn thuộc về tôi, cả cơ thể lẫn trái tim chỉ có mình tôi nắm giữ, tôi phải đắp nặn anh thành món đồ chơi tôi thích nhất, nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị rồi.
Tưởng tượng ra tình trạng mấy ngày vừa rồi cuả anh, có lẽ mới đầu là không tin, sau đó là vui mừng hả hê, điên cuồng đi tìm mọi ngóc ngách có thể ra ngoài, kéo dây xích ra dài nhất, sau đó hét to cứu mạng về phía cửa lớn, hi vọng người sống ở đối diện có thể phát hiện ra anh, nhưng hét đến khản cổ cũng không có ai trả lời, nghi ngờ đối diện không có người ở, nên từ bỏ cách này, sau đó đi tìm dụng cụ để tự mở khoá rồi trốn ra ngoài, đáng tiếc trong nhà tôi vật nhọn vật cùn đều không có, hơn nữa chất liệu làm khoá cũng rất đặc biệt, anh không thể mở ra được. Khi đến nhà vệ sinh thấy những chai lọ mỹ phẩm của tôi chắc chắn đã rất sung sướng, ném toàn bộ vào cửa sổ, nhưng chai lọ vỡ nát mà tấm kính không sứt miếng nào, càng không có ai nghe thấy được tiếng động trong này.
Sau đó anh sẽ bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ tôi chưa hề rời khỏi căn nhà này, đang đứng ngoài cửa chế nhạo chờ hai tiếng trôi qua.
Nếu lúc đó tôi về, có thể sẽ chết.
Adrenalin sẽ khiến anh làm những việc điên cuồng không lý trí, cuối cùng hai chúng tôi cùng chết với nhau. Nhưng tôi có việc cần làm, không có thời gian để ý đến anh, vì vậy anh không thấy tôi về.
Tất cả suy nghĩ phải giết chết tôi đều không thành công.
Sau đó là sự chờ đợi dài đằng đẵng, dày vò hành hạ.
Vừa mong chờ lại vừa sợ hãi nhìn cánh cửa, dường như giây tiếp theo tôi sẽ bước vào.
Nhưng tôi không về, quá trình này tôi đã quá quen, nên không mong chờ gì.
Suy đoán không ngừng bị dập tắt, sau khi sốt ruột dày vò sẽ ôm tâm lý cam chịu và mong đợi sụp đổ, giờ chỉ là giãy chết mà thôi.
Thật ra mấy ngày "chơi" cùng người đàn ông mặc áo màu quýt đó, hứng thú của tôi với Vệ Cảnh Minh đã vơi đi, nhưng hiện giờ không thể thả anh ra được, sẽ bị bóc lịch như chơi, hơn nữa tôi tốn công tốn sức như thế mới bắt được anh về, cứ thế mà thả anh ra tôi không dễ chịu chút nào.
Đây là một miếng gân gà (1), ăn thì vô vị, bỏ đi thì tiếc.
(1) Chỉ những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì.
Suy nghĩ này bị tôi phủ định trong lòng, không không không, tôi rất thích anh, muốn có được anh, muốn anh chỉ thuộc về mình.
Tôi vào bếp nấu cơm, thức ăn trong nhà đều không còn tươi ngon nữa, hơn nữa mấy ngày anh không có gì vào bụng, đột nhiên ăn những thứ này vào cũng không tốt, cuối cùng tôi chỉ nấu một nồi cháo thịt loãng đơn giản, bỏ vào một chút muối.
Đợi cháo nguội tôi bưng khỏi phòng bếp, anh đang chán nản dựa người vào tường, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, thoạt nhìn vô cùng bất lực.
Cũng ngon miệng đấy chứ.
Tôi giả bộ không để ý, đến bên đưa bát cháo cho anh
Nếu anh lại hất tung bát cháo, tôi sẽ càng cảm thấy thú vị, nhưng anh không hề, im lặng cầm lấy nó, ánh mắt phức tạp cầm lấy thìa múc, bắt đầu ăn, vị giác và giác quan đang ngủ say nhanh chóng sống lại, anh nuốt từng miếng lớn.
"Đừng ăn nhanh thế. Lát nữa sẽ đau dạ dày đấy." Tôi tốt bụng nhắc nhở anh.
Nhưng chỉ là một bát cháo nhỏ, chỉ mấy thìa là anh ăn hết, sau đó nhìn tôi đầy cảnh giác, nhét cái bát vào lòng tôi.
"Muốn ăn nữa không?" Tôi cười cười. "Muốn ăn thì phải đợi lát nữa, anh nhịn đói lâu ngày không thể ăn quá nhanh."
Tôi thu dọn bát thìa xong thì vào phòng quét dọn sạch sẽ đống lộn xộn anh gây ra, đáng tiếc hộp kem dưỡng da và kem nền đều vỡ tan tành, chúng đắt tiền lắm đấy.
Anh vẫn im lặng, dường như đang chờ đợi điều gì.
Tôi biết, nhưng lúc anh không nhìn thấy tôi đã nở nụ cười.
Nên nói anh ngây thơ, hay là gì đây? Mà anh có thế nào, tôi vẫn rất rất "thèm" anh.
Buổi tối cho anh ăn bát cháo thứ hai, khi tối tắm xong thì nằm luôn lên giường.
“Đồ dùng tắm rửa của anh đều đặt trên bồn rửa mặt rồi, anh có thể tắm rồi vào đây ngủ.”
Tinh thần nhất định sắp sụp đổ, đứa bé đáng thương, nhưng yên tâm đi, sắp tốt cả rồi. Tôi nhắm mắt, thả lỏng bản thân.
Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, sấm chớp đùng đùng.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mở choàng mắt, đến nhà bếp lấy một cốc nước, khi trở về bàn chân chạm phải một cơ thể ấm áp. Tôi hoảng hồn bật đèn, nhìn thấy Vệ Cảnh Minh dựa người vào tường, cau mày không mấy dễ chịu, sau khi anh cạo râu nhìn đẹp trai hơn rất nhiều, tôi sờ đầu kêu anh dậy.
"Vệ Cảnh Minh, tỉnh lại nào, Vệ Cảnh Minh?" Tôi nói rất nhỏ, sợ sẽ đánh thức người khác, đưa cốc nước cho anh: "Anh muốn uống nước không?"
Anh chợt mở to mắt, sau khi sợ hãi trong giây lát thì kỳ vọng quan sát tôi.
"La Man?" Anh hỏi, thuận tay nhận cốc nước.
Tôi gật đầu, "Vừa rồi anh nói tôi nhốt anh vào đây?
Anh sững sờ mấy giây mới hồi hồn lại, "Mau thả tôi ra, vào phòng tìm chìa khóa, tôi không kịp giải thích đâu, cô nhanh lên."
"Sao anh lại ngủ dưới đất? Sao trời bỗng nhiên tối đen vậy?"
"Đừng hỏi nữa, nhanh tìm chìa khoá đi!" Ánh mắt anh gần như sắp nổi lửa.
"À." Tôi gật đầu, nghe lời anh vào phòng tìm kiếm, dưới gối đầu, trong tủ giường, những chỗ có thể giấu đồ, nhưng đều không thấy chìa khoá anh nói.
"Không tìm thấy." Tôi sầu não.
"Cô nghĩ xem bình thường mình hay cất những thứ quan trọng ở đâu?" Anh kiên nhẫn dẫn dắt từng bước "Chỗ để chứng minh thư hoặc thẻ thiếc gì đó ấy."
Tôi ngồi xổm trước mặt anh, nhớ lại theo những lời anh nói.
"Vừa rồi tôi đã tìm rồi, không có." Tôi hết cách rồi.
"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát" Anh gấp gáp nói.
Tôi co rúm lại: "Không được, tôi không muốn ngồi tù."
"Không, cô sẽ không ngồi tù, sau khi tôi ra ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì hết, sẽ không ai biết chuyện này, La Man, hãy tin tôi!" Thậm chí anh còn nắm lấy tay tôi.
Gương mặt tôi bỗng đỏ bừng, ngượng ngập co người lại.
Anh nhìn ra được gì đó, "Cô thích tôi."
Anh nói xong, tôi càng xấu hổ hơn, rút tay ra, sau đó cọ cọ vào sau lưng.
"Cô báo cảnh sát, tôi sẽ nói chúng ta là người yêu, chơi trò chơi tình ái, sẽ không ai nghi ngờ đâu, có hậu quả gì tôi sẽ chịu hết." Anh khuyên bảo.
"Thật, thật không?!" Tôi cúi đầu nhìn anh.
Anh vội vã gật đầu "Nhanh lên."
Tôi đành phải đứng dậy chuẩn bị ra ngoài phòng lấy điện thoại, nhưng vừa đứng dậy thì chóng mặt hoa mắt.
Anh đỡ lấy tôi, "Cô sao vậy?".
"Tôi chóng mặt, muốn ngủ quá." Giọng nói tôi nhỏ dần, mí mắt chầm chậm khép lại, cơ thể bị anh lay qua lay lại.
"Không được ngủ, bây giờ không thể, không được ngủ! Đi lấy điện thoại, lấy điện thoại lại đây!"
Đáng tiếc cơ thể tôi đã mềm oặt không nghe lời, ngã vào lòng anh.
"La Man! La Man!" Anh gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, gấp gáp, cầu xin, coi tôi như ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
Tôi tưởng tượng hình ảnh lát nữa sẽ xuất hiện, khoé môi vô thức cong lên, sau đó bất chợt mở mắt ra.
"Gọi em làm gì?"
Anh nhận ra có gì đó không ổn, nhưng đã không kịp rồi, ánh mắt từ không thể tin nổi chuyển sang rã rời.
Trong cốc nước vừa nãy có bỏ thêm thuốc, bát cháo lúc chiều rất mặn, nên anh uống cốc nước này cũng nằm trong dự liệu của tôi.
Tôi chớp mắt, "Nói đi, tìm em làm gì?"
Anh lúng túng, tôi sáp đền gần để nghe, thật ra không phân biệt được gì cả, nhưng thấy vẻ không cam tâm của anh tôi lại rất vui.
"Đang chờ nhân cách thứ hai của em đến cứu anh à?" Tôi hỏi anh, quả nhiên trong mắt anh có sửng sốt.
"Thật đáng yêu, đáng tiếc hoàn toàn không có cái gọi là nhân cách thứ hai, em đùa anh thôi."
Phẫn nộ và tuyệt vọng trong mắt anh thay nhau hiện lên, thiêu rụi hoàn toàn khát vọng chạy trốn trước đây.
Giờ phút tôi chờ mong cuối cùng đã đến.
Tôi ngồi trước mặt anh, nhìn phản ứng của anh, tốt lắm tốt lắm, tôi rất hài lòng.
Kéo anh đến giường, nâng cằm anh lên, nhìn điểm sáng tôi yêu nhất trong mắt anh dần dần lụi tắt, tôi vừa thương xót, lại vừa mong chờ, đáng tiếc ánh sáng này tôi sẽ không thấy được nữa.
Nhưng tôi có thể làm những chuyện còn quá đáng hơn thế.
Khi tay tôi đặt tay lên quần anh, anh khó khăn mở to mắt, không còn sức chống cự mà nhìn tôi kéo cái vật trong quần xuống, đúng, chính nó, con sóng cuối cùng trước khi tuyệt vọng.
"Trong cái cốc đó không chỉ có một loại thuốc..." Tôi cười dịu dàng khẽ thở bên tai anh, "Anh đoán xem còn gì nữa."
Tay trượt xuống dưới, khiến hơi thở anh càng lúc càng dồn dập
"Có muốn giết em không?" Tôi hôn một cái bên tai anh, "Em cho phép anh giết em, tiếc rằng anh bây giờ không giết nổi em, nhưng anh có thể ra sức dằn vặt em."
Tôi ngồi xuống, chúng tôi đều khó chịu rên rỉ một tiếng.
Đau, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
Nhưng tôi không nỡ để vuột mất anh, tay nâng khuôn mặt anh lên, nhìn anh giãy dụa trong dục vọng, càng muốn chiếm đoạt nhiều hơn.
Tôi không kìm nổi ngẩng đầu lên rên rỉ một tiếng.
Lên xuống, co quắp, đôi bên đều là lần đầu tiên, kết thúc nhanh chóng.
Trên bụng dưới anh loang lổ vết máu và chất dịch, tôi quấn quần ngủ lại lau sạch sẽ cho anh rồi ném xuống giường, kéo chăn lên quấn quanh chúng tôi, ôm anh và nhanh chóng thiếp đi trong đau đớn và thân dưới khó chịu.
Cuộc sống sau này cơ bản như vậy, bón anh ăn cơm, coi anh như vật nuôi, thỉnh thoảng vui vẻ, hoặc khi thấy vẻ hận thù trong mắt anh, tôi và anh sẽ "làm".
Không thể nói là làm tình, vì không hề tồn tại tình yêu, anh chỉ hận tôi, cũng sợ tôi.
Mấy tháng sau cuối cùng cảnh sát cũng tới nơi này, phá vụ án mất tích
Bọn họ chĩa súng vào tôi, giống như tôi là một con quái thú, tôi chỉ mỉm cười, sau đó phối hợp đi tìm chìa khoá, thả anh ra ngoài.
Trong giây phút được tự do, ánh mắt Vệ Cảnh Minh thật hốt hoảng, có lẽ không hề ngờ tới.
Ít nhất là anh tưởng rằng mọi chuyện bất ngờ.
Khi bị đưa đi tôi liếc anh một cái, anh mặc áo ngủ đôi tôi mua, trên cổ có một vết màu trắng hình khoá, béo hơn một chút, ánh mắt mờ mịt ngỡ ngàng, đôi mắt đột nhiên dừng lại khi đối mặt với tôi.
Tôi chưa kịp nói mấy lời với anh, đã bị còng tay giải đi rồi.
Đối mặt với lời cáo buộc từ đầu đến cuối tôi luôn giữ im lặng, khi tôi không muốn nói, không ai ép được tôi nói.
Cuối cùng cáo buộc không thành công, lời khai của Vệ Cảnh Minh giống như lời nói với tôi lúc trước, anh nói với cảnh sát rằng chúng tôi đang chơi trò tình ái.
Người sáng suốt đều biết rằng không phải, anh bị hội chứng Stockholm (2).
(2) Hội chứng Stockholm: Thuật ngữ miêu tả hàng loạt trạng thái tâm lý, con tin lâu ngày sẽ chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang yêu quý, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ kẻ bắt cóc.
Trên toà án nói những lời như vậy, có thể thấy lúc trước anh đấu tranh tư tưởng thế nào.
Tôi vô cảm, khi quan toà nhắc lại lời anh hỏi tôi một lượt, luật sư trẻ tuổi của tôi nhiệt tình biện hộ
Cáo buộc vô hiệu, tôi nhanh chóng được thả ra.
Có điều việc này bị công khai, cơ quan tôi đang làm không chấp nhận, tôi thu dọn hành lý đến nơi khác.
Thật ra chỗ ở mới cách chỗ cũ không xa, người sống cùng cũng không phải là người xa lạ