Đường Kính nhìn cô, cảm thấy bộ dáng người máy này thật sự rất khôi hài, nhưng tuyệt đối không thể cười ra tiếng, vịt chết tới tay rồi cũng có thể bay mà.
Người đàn ông khụ một tiếng, ra vẻ rất bình tĩnh nói: “Anh đi tắm đây, chỉ vài phút thôi.”
Quả nhiên anh chỉ cần vài phút là xong!
Lúc Đường Kính lau tóc đi ra, thấy phòng ngủ tối đen. Tất cả rèm cửa đều kéo lại, cửa phòng và cửa sổ đều khóa trái, cánh cửa lớn sơn đen, phòng ngủ đẹp đẽ là vậy mà giờ đây dường như đã biến thành hiện trường chết người.
Lại nhìn phía người trên giường, khóe miệng Đường Kính run rẩy ——
“Em đang nằm ngay đơ à? …”
Cả người chui dưới chăn, ngay cả đầu cũng không lộ ra ngoài, cứ như một thi thể, được phủ tấm vải trắng ở nhà xác.
Thanh âm rầu rĩ của Tô Tiểu Miêu truyền đến: “Em muốn xây dựng tâm lí lần cuối cùng ở trong này, đừng quấy rầy em…”
Đường Kính mỉm cười, tiến lên kéo chăn trên người cô.
“Ra ngoài đi, nếu không em sẽ có mùi.” Điều hòa ở phòng này bật hai mươi mấy độ đấy.
Thi thể trong chăn hừ hừ: “Đừng nói chuyện với em ~~ em muốn tập rên rỉ một chút…”
“Luyện làm gì chứ?” Đường Kính thừa nhận tư duy của mình đã không theo kịp khúc gỗ này nữa rồi: “Không phải mấy hôm trước em đã luyện kinh kịch à?” ***** ai ai nha nha như quỷ kêu vài ngày liền, kêu đến nỗi bà con hàng xóm cũng phải chạy sang phàn nàn.
Tiểu Miêu không để ý tới anh.
Đường Kính kéo chăn của cô.
Tiểu Miêu la lên: “Không phải là tối nay kêu cho anh nghe à! Ít ra cũng phải luyện vài tiếng kêu cơ bản chứ!”
Đường Kính nặng nề đổ mồ hôi.
—— tiểu thư, bản lĩnh rên rỉ trên giường này không phải luyện tập là ra đâu… Em thấy người đàn ông nào hát kinh kịch khi làm yêu không hả? …
Khụ một tiếng, Đường tiên sinh thực quẫn bách mở miệng: “Tô Tiểu Miêu, em thật sự rất thiên tài …”
Tiểu Miêu ca hát.
Hát một bài tên là Expulso. (Cũng không rõ expulso là bài gì nữa, nhưng mình tra từ này 飞沙走石 nghĩa là Expulso, expulso là một câu thần chú trong Harry Potter.)
Đường Kính cũng không ngăn cản cô, cô thích hát thì cứ để cô hát, tính cách của cô anh rất hiểu, chuyện gì không để cô làm thì cô càng muốn làm.
Quản gia ở dưới tầng nghe thấy tiếng hát như tiếng quỷ kêu của Tiểu Miêu, nhất thời xúc động co chân bỏ chạy, đồng thời không nhịn được khâm phục thiếu gia nhà mình: Kính thiếu, tin tôi đi, anh đúng là vô địch!
Thời gian dường như đã qua một thế kỉ.
Rốt cục, một bài đã xong.
Chăn trên người Tô Tiểu Miêu bị ai đó kéo mất.
Tiểu Miêu khẩn trương kêu lên: “Chậm một chút chậm một chút! Em còn muốn hát một bài nữa mà! !”
Giữa lúc cô kêu la đó lại không bị thân thể nam tính đè ép lên, mà có một giọt nước lạnh chảy từ trên xuống.
Cảm giác lạnh lẽo, cẩn thận dán trên gương mặt đang nóng bừng của cô, vừa đúng làm cô thoải mái.
“Ách?”
Tiểu Miêu nhướng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Đường Kính đứng ở mép giường, tay phải cầm một cốc thủy tinh trong suốt, một phần ba cái cốc chứa nước cam, bỏ thêm một vài viên đá, trên thành cốc có những giọt nước mát lạnh, tỏa ra khí lạnh thấm vào đêm tối lửa nóng dị thường này.
“Uống không?” Anh cầm cốc dán lên mặt cô, ôn nhu nói không nên lời, trong mắt chứa ý cười: “Em thích nhất đó, nước cam, anh vừa pha.”
Cô thất thần trong nháy mắt.
Ánh sáng màu cam lan tỏa trong phòng ngủ, cô không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, nhưng cảm nhận rất rõ từng động tác của anh đều mang theo sự dịu dàng, trầm tĩnh như nước, lắng đọng lại tất cả ồn ào náo động.
“À… Muốn muốn muốn.” Hát lâu như vậy, thật sự là khát chết cô rồi.
Tiểu Miêu xoay người xuống giường, khoanh chân ngồi trên sàn, dựa vào mép giường. Cô thích nhất tấm thảm nhung này, đi chân trần cũng không thấy lạnh.
Đường Kính đưa cốc nước cam cho cô, còn mình thì đến bên bàn tự rót một cốc nước tinh khiết, bưng cốc đi tới, cũng ngồi dưới sàn giống cô.
Cô không nói lời nào, anh cũng không nói, một cảm giác yên tĩnh an bình lướt qua lòng cô.
Đảo mắt một chút, đảo qua sườn mặt anh đang nghiêng đầu uống nước, dòng nước trượt xuống yết hầu anh, phát ra âm thanh tịch mịch ở cổ họng.
Trong phút chốc, tim cô dường như khẽ nhúc nhích.
Hai người trong lúc này khác nhau cái gì, thật sự là rất lớn, đặc biệt là khí chất. Lấy luôn hình ảnh hai người đang ngồi đây để nói đi, cùng là ngồi dưới sàn nhà dựa vào mép giường, nhưng thoạt nhìn thì cô chính là đang ngồi tư thế tiêu chuẩn của nông dân nghịch bùn, mà Đường Kính à, lại có thể coi cái sàn như sofa mà ngồi, chỉ là điểm này thôi, cũng đủ làm Tô Tiểu Miêu cả đời khó quên bóng dáng anh.
Anh hơi co một chân lại, tay cầm cốc nước khoát lên trên, toàn bộ hình ảnh đều cao quý tao nhã. Tô Tiểu Miêu nhìn cái chân anh đang co lại trước mặt, cảm thấy đây làm sao lại là chân đàn ông chứ, quả thực cứ như được cấp chứng chỉ dễ nhìn ấy.