• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là một tiếng “Ồ” trầm trầm, nhưng đối với một người đàn ông có lời nói là vàng thì cũng đủ để ra hiệu. Ý ngầm của nó chính là: nói tiếp.

Vì đã hiểu biết rất rõ ý nghĩa đằng sau tiếng nói đó, nên quản lý Hoàng lại tiếp tục.

“Vừa rồi cô ấy nói đến chuyện buôn thuốc phiện, chính là chuyện báo chí làm hại Giang gia không lâu trước đây, mà theo lời cô ấy thì chuyện vũ khí hẳn là có liên quan đến Đường gia ta, cô gái này tồn tại thì rất bất lợi cho chúng ta…”

Đường Dịch vừa nghe vừa vỗ vỗ lên sofa, nhàn nhã ngồi trên sofa. Chờ ông ta nói xong, giọng nói có chút nghiền ngẫm của anh vang lên.

“Chú Hoàng, chú có biết bối cảnh của cô ấy không.”

Nam tử trung niên dừng một chút, sau đó trả lời rất khẳng định.

“Có, tôi biết cô ấy là người của Kính thiếu.”

Đường Dịch tựa vào ghế sofa, ánh mắt có chút quyến rũ, lại có chút khiếp đảm. Trên cái bàn trước mặt bày đủ lại rượu ngon, anh đang nhàn nhã nên thuận tay cầm lên một ly rượu lên. Nhưng, không uống.

“Chú Hoàng, chú cho là, trừ bỏ cô ấy thì có thể giải quyết vấn đề?”

Ánh mắt nam tử trung niên có chút bất ngờ.

Đường Dịch cười, nói, “Chú không đơn thuần đến mức cho rằng, chỉ dựa vào một mình Tô Tiểu Miêu lại có thể làm ra chuyện lớn chứ?”

Nam tử trung niên chợt tỉnh ngộ, không nhịn được ngoan độc mở miệng: “Dịch thiếu, ngài yên tâm, thật ra tôi đã sớm nghĩ cách giúp ngài trừ bỏ nhị thiếu gia rồi…”

Người đàn ông tuấn mỹ ngẩng đầu, trong mắt có tia nghiền ngẫm: “… Giúp tôi?”

“Đúng, tôi hiểu mà,” Chú Hoàng làm ra vẻ vô cùng đồng cảm và thấu hiểu: “Tuy nhiều năm nay không hề có thông tin Đường gia sẽ truyền lại cho Kính thiếu, nhưng từ khi Kính thiếu rời khỏi, sự luyến tiếc của lão gia ai cũng rõ, rất có thể bỗng nhiên một ngày nào đó lão gia lại thay đổi tâm ý…”

Đường Dịch chỉ nghe, không đáp. Tư thái tao nhã mà thành thạo dùng ngón tay chòng ghẹo rượu trong cốc, sợi tóc màu đen trên trán buông xuống che khuất tầm mắt anh, không nhìn ra một tia thật tình.

Chỉ nghe thấy anh thoáng nói câu vô cùng rút gọn, lạnh lẽo như băng: “Nói tiếp.”

Vì thế chú Hoàng kia như có thêm lời cổ vũ, hăng hái nói: “Dù sao thì hắn cũng chỉ là con rơi của lão gia, bảy tám tuổi mới về Đường gia, không thể so sánh với vị trí đông cung thiếu gia của ngài được… Nếu tương lai vị trí này bị hắn cướp đi, thì thật sự rất không đáng giá …”

“Cho nên,” người đàn ông ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập thâm ý, bộ dáng có chút chờ mong, làm một động tác khoa tay múa chân: “… Chú nghĩ tôi nên giải quyết cô gái này?”

“Đúng!” Trả lời tràn đầy khí thế.

Đường Dịch mỉm cười, “Chú Hoàng, tôi rất hiểu Đường Kính, cậu ta không dễ đối phó đâu.”

Nam tử trung niên nhếch miệng cười: “Không cần nhọc Dịch thiếu lo lắng, tôi đã sớm nghĩ tốt kế sách rồi…”

Vậy hả… Vậy thì từ chối là bất kính rồi.

Thiếu chủ đương nhiệm của Đường gia hơi nâng cằm lên, xem như làm ra chỉ thị, chú Hoàng lĩnh mệnh mà đi, vui sướng vạn phần.

Ba giây sau, một tiếng súng vang lên.

Có người chết không nhắm mắt, xoay người đối diện với một thân ảnh thanh cao lạnh lẽo, và một câu nói tiễn đưa.

“Xin lỗi nhé, chú Hoàng…”

Người đàn ông trẻ khẽ cong môi cười vô cùng yêu diễm, trong tay là một khẩu súng lục HK P7.

“… Đường Dịch ta không thích những người tự cho là đúng.”

HK P7:

**** **** ****

Trên người Đường Dịch luôn mang theo vũ khí tự bảo vệ mình, nhưng dù vậy, những người bên cạnh anh cũng luôn đề cao cảnh giác, tiếng súng của anh họ không thể nghe nhầm được.

Chỉ nháy mắt sau khi Đường Dịch nổ súng, liền có vài người chạy vọt vào.

Ánh mắt người đàn ông đảo qua, bạc môi phun ra vài từ sắc bén: “Đi ra ngoài.”

Mệnh lệnh trong lời nói của anh như có lực sát thương vô cùng mạnh mẽ, nhất thời làm cho mấy người đàn ông vẻ mặt lo lắng kia khôi phục trấn định, nháy mắt lại rời khỏi phòng.

Chỉ có một người không đi ra ngoài, anh ta biết Đường Dịch cần mình ở lại.

Người này họ Doãn, tên Khiêm Nhân, là người cùng dòng họ Doãn với Doãn Hạo Thư, trợ lý của Đường Kính, tuy nhiên quan hệ của hai người này luôn rất đạm mạc, còn xa mới sánh bằng cảm tình với thiếu gia của họ.

“Khiêm Nhân, ” cất súng đi, người đàn ông lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh lau tay mình, “Giao cho anh xử lý.”

“Vâng, tôi đã biết.”

Chỉ vài lời đối thoại đơn giản, liền đủ để nói lên địa vị công việc của người này trong lòng Đường Dịch: bí mật.

Trước tiên Doãn Khiêm Nhân gọi người tiến vào mang thi thể đi, nghĩ một chút, không nhịn được nói với người đàn ông trong phòng: “Dịch thiếu, chỉ sợ khó ăn nói với lão gia…” Dừng một chút, Khiêm Nhân ăn ngay nói thật: “Trước đây chú Hoàng là người hay theo Đường lão gia, không có công lao cũng có khổ lao…”

“Khổ lao?” Giọng nói mỉa mai của Đường Dịch vang lên: “Nếu không phải nể tình ông ta có nhiều năm khổ lao, anh nghĩ rằng tôi sẽ để ông ta sống tới hôm nay sao?”

Khiêm Nhân có chút lo lắng: “Nếu chuyện này bị làm gay ở Đường gia, khó tránh khỏi có kẻ mượn cơ hội trả thù… Anh biết đấy, từ khi Kính thiếu rời đi, vẫn còn những nhánh thế lực muốn mượn Kính thiếu để chống lại anh…”

Đường Dịch đứng lên, tư thái tuyệt mỹ mà thanh thản.

“Anh nói với bọn họ, Đường Dịch tôi làm gì, không cần giải thích trước sau với bất kỳ ai.”

Khiêm Nhân không còn lời nào để nói.

Cá tính của Đường Dịch anh cũng hiểu, âm tình bất định, cứng mềm đan xen. Nhiều năm nay anh luôn muốn thật sự hiểu con người Đường Dịch, nhưng đó luôn là điều tốn công vô ích.

Khiêm Nhân nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: “Vị Tô tiểu thư kia…”

Không chiếm được sự hưởng ứng của Đường Dịch, Khiêm Nhân chỉ biết làm hết phận sự, nói: “… Lời chú Hoàng nói cũng có điều đúng, nếu Tô tiểu thư gặp phải chuyện có liên quan đến Đường gia, mà Kính thiếu lại cố ý đứng về phía cô ấy, đối dịch với thiếu gia, thì sẽ rất bất lợi.”

Đường Dịch không đáp, không nói gì.

Một giờ sau, bên kia bờ đại dương, điện thoại di động của Đường Kính bỗng nhiên vang lên.

**** **** ****

Hiện giờ ở New York hiện đang là đêm tối. Đường Kính đang trong giấc ngủ sâu ở một phòng khách sạn, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông của chiếc điện thoại di động đặt ở đầu giường, anh bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, mở máy ấn nút nghe.

Mắt còn nhập nhèm, giọng nói chưa tỉnh táo: “… Hello?”

“Là anh.”

Âm thanh này, lạnh bạc, đạm mạc, âm sắc hoa lệ.

Đường Kính lập tức tỉnh táo.

Đường Dịch. Tên này đối với Đường Kính cũng tương đối phức tạp, đi qua nhiều năm cuộc đời như vậy, anh và Đường Dịch cũng không có nhiều dịp nói chuyện riêng, nhưng từng là người cùng sống dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mà anh lại sống rất có chừng mực, im lặng và lạnh nhạt, cũng hiểu mình phải kiêng nể vị đông cung thiếu gia cùng cha khác mẹ này, vì vậy mà giữa hai người mới an bình qua hơn hai mươi năm.

Đường Kính thản nhiên mở miệng: “… Đã trễ thế này, có việc à?”

Tuy biết Dịch thiếu gia này không kiêng kị điều gì, nhưng từ nhỏ anh đã nghe đồn rất nhiều, vui giận của Đường Dịch không hiện lên mặt, từ nhỏ đã rất tàn nhẫn, thế nên mỗi lần thấy Đường Dịch anh đều có phản ứng tránh đi là hay nhất. Đường Dịch có vẻ ngoài mê hoặc, nhưng thật ra rất bạo lực, máu lạnh, đối với người tâm tính phức tạp hay thay đổi như vậy, Đường Kính cũng không có nhiều cảm tình máu mủ ruột thịt.

Quả nhiên, giọng nói luôn lạnh lẽo của Đường Dịch lại vang lên, cảm thấy sự biến đổi của Đường Kính.

“Việc tư của em anh luôn không nhúng tay vào, nhưng, người của em đang làm cái gì, hy vọng trong lòng em cũng có chừng mực.”

Ngôn ngữ thật sâu xa, đến đích mới thôi. Đều là người thông minh, không cần nói rõ đã hiểu.

“Đường Dịch, ” anh bỗng lên tiếng, ngữ khí rất bình tĩnh, lại mang theo ngầm ý cảnh cáo: “Về Tô Tiểu Miêu, anh không thể động vào cô ấy.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nở nụ cười. Khá lắm, nhiều năm qua, có ai dám nói với anh như vậy đâu.

Không nhịn được nổi lên hứng thú: “Nếu, anh đây cố ý muốn động vào thì… ?”

Đường Kính hơi giật giật môi.

“… Bất kể hậu quả là gì sao, anh có thể thử xem.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK