7
Đêm đó, Thẩm Thư phát sốt cao.
Dù nàng ta nói chuyện rơi xuống nước không liên quan đến ta, nhưng trong phủ vẫn lan truyền tin đồn rằng chính ta đã đẩy nàng xuống hồ.
Sáng hôm sau dùng bữa, mẫu thân nhìn ta, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc không mở miệng.
Ngược lại, Thẩm Viễn lên tiếng nhắc nhở rằng trong phủ, quy củ của hạ nhân không nghiêm, e rằng mẫu thân cần phải để tâm chỉnh đốn lại.
Mẫu thân ngoài mặt đáp lời, nhưng xem ra không đặt chuyện này trong lòng.
Dùng xong bữa, ta dạo quanh hậu viện một vòng, sau đó bước chân ra ngoài.
Gã tiểu đồng canh cổng lập tức ngăn lại.
“Sao thế? Ta không thể ra ngoài à?” Ta nhíu mày hỏi.
Tiểu đồng đáp: “Lão gia và phu nhân chưa từng nói rằng tiểu thư muốn ra ngoài.”
“Ta ra ngoài còn cần phải bẩm báo trước sao?”
“Không, không phải.” Tiểu đồng cúi người, vẫn chắn trước mặt ta. “Tiểu thư ra ngoài định đi đâu? Có cần tiểu nhân chuẩn bị xe ngựa không? Kinh thành bốn phương tám hướng phức tạp, tốt nhất là tìm vài người đi theo cùng.”
“Không cần. Ta rất giỏi định hướng, không sợ lạc đường, chỉ đi loanh quanh gần đây, trước khi trời tối sẽ về. Ngươi có định cản nữa không?”
“Việc này...” Tiểu đồng lộ vẻ khó xử, nói: “Trước kia nhị tiểu thư mỗi lần ra ngoài đều bẩm với lão gia, phu nhân, có tiểu đồng đi theo cùng nha hoàn hầu hạ. Đây mới là dáng vẻ của tiểu thư khuê các, mong tiểu thư thông cảm...”
Thông cảm?
Ta trực tiếp nhấc chân bước qua hắn.
“Nàng ta là nàng ta, ta là ta. Cha mẹ đón ta về là để làm chủ nhân, chủ nhân làm gì thì đến lượt ngươi, một tên hạ nhân, xen vào sao?”
“Ăn no rảnh rỗi sinh chuyện, lo chuyện không đâu!”
Ta thừa nhận, tính tình ta không tốt.
Mẫu thân dịu dàng, phụ thân hòa nhã, Thẩm Viễn thân thiện, nhưng riêng ta, từ nhỏ đã nổi danh là kẻ dễ giận khó nguôi.
Một gã tiểu đồng trông cổng mà dám ba lần bốn lượt cản ta, còn ngầm mỉa mai ta không giống dáng vẻ tiểu thư khuê các.
Xem ra, quy củ của hạ nhân trong phủ đúng là cần chỉnh đốn.
Nhưng việc này không vội trong nhất thời.
Kinh thành quả nhiên phồn hoa.
Lầu cao san sát, tiếng rao hàng không ngớt, đường phố rộng rãi, thương nhân giàu có, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Trên người ta chỉ có hai miếng lá vàng vốn để dành cho bản thân.
Khi trước, ta nghĩ nếu cha mẹ ruột đối xử không tốt, ta sẽ mang theo số vàng này quay về với cha mẹ nuôi.
Giờ xem như đã tạm ổn, không lo thiếu ăn mặc, nên lá vàng không còn cần thiết nữa.
Vậy nên, ta dùng lá vàng mua cho bà nội hai hộp thuốc dưỡng phổi, mua cho mỗi người trong nhà một bộ y phục kiểu mới, mua cho đệ đệ bút mực, giấy nghiên, thêm sách thiếu nhi. Còn đồ ăn sợ trên đường bị hỏng, ta mua hạt khô, gom góp thành một túi lớn, rồi nhờ thương đội ở trạm dịch chuyển về.
Sau đó, ta đến tửu lâu lớn nhất kinh thành – Phúc Xuân Đường.
Nghe nói muốn vào Phúc Xuân Đường phải lấy số trước cả mười ngày nửa tháng. Chỉ riêng lấy số đã tốn một lượng bạc, mà số ấy lại không thể dùng thay cơm. Không có số, dù ngươi có bạc cũng chẳng được vào.
Vì thế, ta không vào, chỉ khoanh tay dựa vào gốc cây bên đường, lắng nghe tiếng hát từ trong quán vọng ra.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, ta híp mắt, nghĩ về con đường tương lai mình sẽ đi.
Nhi nữ nhà giàu sang, ta chưa từng làm qua, nhưng đoán rằng sẽ giống như Thẩm Thư, tinh thông cầm kỳ thi họa, cao quý diễm lệ.
Nhưng ta lớn lên giữa ruộng đồng, giờ phút này nếu muốn học mấy thứ đó cũng chẳng giống.
Chi bằng nắm chắc lợi ích thực tế.
Nói đơn giản, chính là ta muốn kiếm tiền.
Bản năng thôi thúc, ta sợ nghèo. Một khi có cơ hội, ai mà chẳng muốn vươn lên?
Nhưng phải làm gì mới kiếm được nhiều tiền đây?
Khi ta đang miên man suy nghĩ, bỗng cảm thấy vai bị ai đó vỗ nhẹ.
Ta mở mắt.
Trước mặt là một nam nhân da ngăm đen, cười một cái để lộ hàm răng trắng bóng, vừa nhướng mày vừa nháy mắt với ta.
Hắn mở túi, nghiêng cho ta nhìn vào trong:
“Huynh đệ, bảng số của Phúc Xuân Đường, muốn không? Bán rẻ cho ngươi, mười lượng bạc, thế nào?”
8
Một tấm thẻ số giá mười lượng bạc, gấp mười lần giá gốc, sao hắn không đi cướp luôn đi?
Nam nhân gầy đen đó lấy tấm thẻ ra, đưa vào tay ta.
“Huynh đệ, muốn mua không?”
Ta nhìn xuống bộ y phục trên người mình.
Khi hồi kinh, để tiện cưỡi ngựa, Thẩm Viễn đã mua cho ta một bộ nam trang, đắt đỏ không tưởng.
Có lẽ đối phương nhìn ta, nhầm tưởng ta là công tử con nhà giàu.
Ta cầm tấm thẻ số lên xem một hồi, rồi hỏi:
“Thứ này dễ bán chứ?”
“Dễ lắm. Ngươi mua không? Không mua ta bán cho người khác.”
Hắn định rút lại tấm thẻ trong tay ta, nhưng không rút được.
Ta nhếch miệng cười:
“Ta muốn cùng ngươi làm ăn. Ngươi thấy sao?”
…
Danh Sách Chương: