10
Khi ta quay lại cửa tiệm, Thẩm Thư đã xem xong sổ sách, trông có vẻ mệt mỏi không ít.
Thấy ta bước vào, nàng liền bảo ta bóp vai, đ.ấ.m lưng, rót trà cho nàng.
Ta rót trà xong, lại tự mình uống hết.
Thẩm Thư trợn trừng mắt, lớn tiếng:
“Thẩm Diêu, có phải ngươi không muốn học nữa không?”
Ta đáp:
“Tùy ngươi nghĩ thôi. Ta cảm thấy ngươi cũng chẳng giỏi giang gì.”
“Ngươi...”
Thẩm Thư tức giận đến mức bỏ đi thẳng.
Ta vỗ vai chưởng quầy, khen một câu:
“Vất vả rồi.”
Chưởng quầy Trần Hoàng cẩn thận tiễn ta ra cửa, trước khi đi còn tặng ta một món đồ chạm khắc nhỏ hình đầu hổ, nhìn rất tinh xảo.
Buổi tối về phủ ăn cơm, Thẩm Thư còn tranh công với mọi người trong nhà, nói đã dạy cho ta rất nhiều thứ.
Ta nhịn cơn tức đến đau cả dạ dày.
Đúng lúc này, có người hầu báo rằng phủ thế tử Tạ gia gửi đồ tới.
Thẩm Thư mừng rỡ, suýt nữa nhảy cẫng lên:
“Là Tử Thần ca ca gửi đồ cho ta sao? Đã lâu rồi ta không gặp huynh ấy.”
Nhưng khi quản sự của phủ Tạ vào bẩm báo, lại nói rằng món đồ này là gửi cho ta, là trà.
Phụ thân, mẫu thân đều nhìn về phía ta, kể cả Thẩm Thư.
Ta bất đắc dĩ đứng lên, giải thích:
“Chiều nay Tạ thế tử mời con uống trà. Có lẽ vì con uống nhiều hai chén, thế tử nghĩ con thích nên gửi trà tới.”
Ta nhắc tới việc chiều nay uống trà cùng Tạ thế tử, lập tức chứng minh ta không thể ở lại cửa tiệm học sổ sách cùng Thẩm Thư.
Lời khoe khoang của nàng ta tự nhiên bị phá vỡ, khiến nàng xấu hổ không còn chỗ trốn.
Phụ thân không mấy hài lòng.
Mẫu thân nhìn nàng, như thể đang muốn hiểu rõ hơn về “người nhi nữ tốt” mà nàng tự xưng.
Ta chẳng buồn giải thích thêm, chỉ mang theo trà trở về viện của mình.
Nhưng không lâu sau, Thẩm Thư theo sau ta đến.
“Ngươi gặp Tử Thần ca ca khi nào? Tại sao huynh ấy lại mời ngươi uống trà? Các ngươi quen biết từ bao giờ? Mau nói đi!”
Một loạt câu hỏi được nàng thốt ra liên tiếp, mặt mày đỏ bừng vì tức giận, cứ thế bám theo ta để hỏi về một nam nhân ngoài phủ.
Ta bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn khuôn mặt đỏ gay của nàng.
Mãi đến giờ ta mới nhận ra, có lẽ nàng có chút tình ý với Tạ Tử Thần.
Vậy thì… thật không tiện cho lắm.
Bởi vì, Tạ Tử Thần – ta cũng vừa nhìn trúng rồi!
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, chính ta cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Nhưng ta nhanh chóng chấp nhận cảm giác này.
Mỹ nhân mà, có ai không thích?
Giống như con lừa đẹp ở đầu thôn, ai đi qua cũng muốn vuốt một cái.
“Ngươi nói đi! Tử Thần ca ca sao lại gửi trà cho ngươi?” Thẩm Thư tức tối hỏi dồn.
Ta giơ gói trà trong tay lên, đáp một câu thành thật:
“Sao lại gửi cho ta à? Chắc là vì nghĩ ta thích uống.”
“Ngươi…”
“Nếu ngươi muốn uống, tự đi mua mà uống.”
Ta chẳng buồn để ý dáng vẻ tức tối của nàng, quay người bước vào viện của mình.
Nhưng ta nghe nói, đêm đó, ở viện bên cạnh, Thẩm Thư tức đến mức không ăn nổi cơm.
11
Trong tháng tiếp theo, ban ngày ta theo học việc với chưởng quầy của Phúc Xuân Đường để học tính sổ sách.
May mắn thay, dù nhận thức chữ của ta không nhiều, nhưng đầu óc lại linh hoạt, cộng thêm có chút thiên phú về tính toán.
Hơn nữa, do xuất thân thấp kém, ta đặc biệt nhạy cảm với tiền bạc. Chẳng bao lâu, ta đã nắm được không ít đạo lý trong việc buôn bán.
Mỗi buổi chiều, Tạ Tử Thần đều đến ngồi một, hai canh giờ. Đa phần thời gian, hắn chỉ ngồi pha trà, rồi tựa bên khung cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Khi ta học mệt, ngẩng đầu lên, còn có thể nhìn được mỹ nam đôi ba lần.
Đôi khi bận rộn, ta chẳng để ý hắn rời đi từ lúc nào. Nhưng mỗi lần như thế, trên bàn ta đều sẽ có một chén trà đủ loại mà hắn để lại.
Có khi vị đắng, có khi vị ngọt. Ta nghi ngờ hắn xem ta là vật thí nghiệm, pha trộn đủ các loại trà để ta uống thử, xem ngày mai ta còn có thể đứng trước mặt hắn hay không.
May mà ta, à… dạ dày cũng không đến nỗi tệ.
Một tháng sau, vào một ngày nọ, ta gặp lại Nghiêm Đông ở dưới lầu – chính là người từng định bán cho ta thẻ số của Phúc Xuân Đường.
Hắn thấy ta từ trong Phúc Xuân Đường bước ra, liền kinh ngạc nhìn ta từ đầu đến chân.
Ta cũng quan sát hắn. Bộ dạng bây giờ so với lần trước trông khấm khá hơn nhiều, xem ra thời gian qua hắn kiếm được không ít tiền.
“Huynh đệ, nếu ta không nhìn nhầm, ngươi vừa bước ra từ trong kia?” Hắn chỉ tay vào Phúc Xuân Đường.
Ta gật đầu: “Tìm được một công việc.”
“Giỏi nha.” Mắt Nghiêm Đông sáng rực, xoa xoa hai tay, hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thể lấy được thẻ số không?”
Ta liếc nhìn hắn: “Ta lấy năm thành.”
“Phụt!” Nghiêm Đông làm bộ phun máu, nói: “Ba thành!”
“Năm thành.”
“Bốn thành!”
“Năm thành. Nhưng ta có một vụ làm ăn khác muốn bàn với ngươi, đến lúc đó, ta chỉ lấy ba thành.”
“Thành giao!”
Chuyện cứ như vậy mà quyết định.