Chương 4. Phòng bếp (H)
Từ sau sự kiện đó thì quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước. Đại học S là một đại học dành cho giới quý tộc, các gia đình có máu mặt đều đưa con mình đến đây học. Một mặt là vì đội ngũ giảng viên hùng hậu ở đây, mặt khác là vì nơi này có thể tiếp xúc với xã hội thượng lưu, trường học có môi trường tốt như thế đương nhiên là không thể đùa được rồi. Trên cùng một tầng ký túc xá thì chỉ có hai căn hộ, ban đầu vì để tiếp cận cô Tần mà Phương Phỉ đã sử dụng mạng lưới quan hệ rộng lớn của mình để xếp phòng ký túc tá của nàng được ở đối diện với cô ấy. Bây giờ thì trực tiếp vào ở nhà của cô, ngày ngày hưởng thụ vị giáo viên mỹ nữ này.
Ngọc Cẩn đã ở Trái Đất được 200 năm, trong thời gian sửa chữa phi thuyền vô số lần nhưng không thành công thì cô cũng đã học được nhiều kỹ năng khác nhau để trôi qua những năm tháng dài đằng đẵng này. Hứng thú rộng lớn thì có thể làm bản thân trở nên hiểu biết hơn. Ở phương diện nấu nướng thì cô lại càng là cực phẩm, thường xuyên khiến Phương Phỉ thèm nhỏ dãi, sau đó ngồi ở trên bàn cơm xoa tay chờ được ăn.
"Sao vẫn chưa xong vậy, em ngửi được mùi thơm rồi nè." Phương Phỉ nhịn không nổi đi về phía phòng bếp.
Phòng bếp này rất sạch sẽ ngăn nắp, nhìn qua thì hệt như mới, mọi thứ đều được sắp xếp chỉnh tề, thông qua điều này thì có thể thấy chủ nhân của nó là người làm việc rất đâu vào đấy. Ngọc Cẩn đang cắt thịt nguội, dựa theo cách nói của Ngọc Cẩn thì trong sinh hoạt cũng cần có cảm giác, để không phải lãng phí thời gian. Phương Phỉ si mê nhìn Ngọc Cẩn cắt thịt nguội, đúng là nhìn từ góc nào cũng khiến người ta mê muội mà. Ha ha mình đúng là nhặt được báu vật rồi, ngày nào cũng có người nấu ăn, hỏi han ân cần, nghĩ lại liền cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Phương Phỉ vô thức đi về phía Ngọc Cẩn, ôm lấy cô từ sau lưng, dụi mặt vào như là mê đắm, lại như là đang làm nũng.
"Nhanh đói bụng vậy sao, em đúng là đồ tham ăn mà." Ngọc Cẩn xoay người thân mật ôm lấy nàng, nhìn dáng vẻ thanh tú ấy thì cô không nhịn được mà véo nhẹ cái mũi của nàng.
"Em đó, đúng là không chịu đói nổi mà, nếm thử mùi vị của miếng bánh ngọt này đi." Một tay Ngọc Cẩn cầm một miếng bánh ngọt tinh xảo, tay kia thì nhẹ nhàng nâng cằm Phương Phỉ lên, vẻ mặt cô đầy cưng chiều, miếng bánh ngọt lại càng làm nổi bật sự tinh xảo của bàn tay thon dài trắng nõn kia.
Phương Phỉ mở miệng theo bản năng ngậm lấy miếng bánh ngọt trên bàn tay tinh tế kia. Lớp bánh ngọt mềm mà không béo tan chảy trên đầu lưỡi nàng, khiến người ta nhớ mãi không quên, mà ngón tay kia lại càng là đối tượng được chăm sóc, lạnh lạnh, mềm mềm, ừm, so với bánh ngọt còn ngon hơn. Ánh mắt Ngọc Cẩn tối sầm lại, hơi thở nặng nề, cô nhịn không được mà làm động tác thọc vào rút ra trong miệng Phương Phỉ, trêu đùa đầu lưỡi của nàng. Nước bọt của Phương Phỉ không ngừng tiết ra, có một ít còn tràn ra ngoài khóe miệng, thi thoảng lại hút vật trong miệng hết lần này đến lần khác.
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh dâm mỹ này khiến cổ họng Ngọc Cẩn khô khốc, cô rút ngón tay ra, trong khi Phương Phỉ còn đang ngơ ngác thì cô đã cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ kia, đầu lưỡi quấn quýt dây dưa lấy nhau. Dục hỏa không ngừng đốt lên trong lòng Ngọc Cẩn. Không đủ, không đủ, cô đẩy chiếc sơ mi trắng của Phương Phỉ lên, cởi cúc áo ngực ở phía trước rồi cắn đầu vú nàng, đầu lưỡi đảo quanh nụ hoa, cô liếm từng vòng từng vòng rồi lại mút vào, thẳng đến khi bầu vú đẫm nước bọt thì lại đổi sang bên kia.
Phương Phỉ bị kích thích đến mức không ngừng rên rỉ, nàng giữ chặt đầu Ngọc Cẩn, không biết muốn kéo Ngọc Cẩn vào sát hơn hay là đẩy ra, nhiệt lưu không ngừng chảy về phía dưới. Bàn tay cô chạy dọc sống lưng tinh xảo của nàng, đi qua cái mông căng tròn, cuối cùng xâm nhập vào khe hở giữa hai mông, chạm đến một vùng ẩm ướt.
"Ahhh, Phỉ nhi đúng là nhiệt tình mà, em xem số nước này đi." Ngọc Cẩn nói xong còn cố ý huơ huơ tay ở trước mặt Phương Phỉ. Cô xòe năm ngón tay ra như để chứng minh cho nàng thấy, giữa các ngón tay có đầy những sợi tơ bạc đáng ngờ.
"Đây đều là chứng cứ khi Phỉ nhi cao hứng đấy." Sau đó cô liếm hết toàn bộ số tơ bạc đó ở trước mặt Phương Phỉ một cách đầy sắc tình.
"Cô. . .", Mắt thấy hình ảnh này khiến Phương Phỉ cảm thấy mình sắp bị tan ra, chất lỏng dưới thân không ngừng chảy ra làm nàng nhịn không được muốn khép chặt hai chân. Nhưng Ngọc Cẩn lại nhanh chân ngăn hành động của nàng lại, cô dùng một chân chen vào giữa hai chân nàng. Tay phải lại quay về đầm lầy nóng ướt đó lần nữa, cô đâm một lóng tay vào, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng làm hoa tâm rút lại, bên trong trơn bóng mềm mịn như là được loại tơ lụa thượng hạng nhất bao bọc, làm Ngọc Cẩn thở ra một hơi dài. Tuy rằng trong khoảng thời gian này nàng bị Ngọc Cẩn dụ dỗ liên tục triền miên không dứt, nhưng khi thấy biểu cảm thỏa mãn của Ngọc Cẩn thì Phương Phỉ vẫn cảm thấy xấu hổ tới mức phải cúi đầu.
Biểu cảm xấu hổ xen lẫn với chút mị hoặc kia khiến hạ thân Ngọc Cẩn căng cứng, cô hít sâu một hơi, hôn lên phần thịt non nhạy cảm sau gáy của Phương Phỉ, dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn trêu chọc nơi đó, đồng thời trong lúc Phương Phỉ vô thức thì đưa ngón tay vào để mở rộng mật huyệt, hai ngón rồi lại ba ngón, nhanh chóng tăng tốc trên đường mòn.
Hạ thân cảm nhận được sự căng đầy khiến Phương Phỉ phải tiến về phía trước để giám bớt sự khó chịu, nhưng lại chạm phải một vật cứng nóng hổi. Vốn dĩ hạ thân cô đã đau nhức như dây cung bị kéo căng hết cỡ, hành động kích thích này của Phương Phỉ thì lại càng như là một mồi lửa. Ngọc Cẩn nổi gân xanh, rút ngón tay đã ướt đẫm ra, đột nhiên tuột quần nàng xuống mông, tay cô nâng đùi phải của nàng lên, lại xóc chiếc váy tím của mình lên lôi côn thịt đã sưng cứng từ trong quần lót ra.
"Phịch", tuy nói là hai người đang đứng thẳng, nhưng bởi vì côn thịt có kích thước kinh người của Ngọc Cẩn mà phần thân dưới của Phương Phỉ vẫn được lấp kín căng tràn, rốt cuộc thì cây gậy sắt cũng cắm được vào trong.
"Ưm! Á." Phương Phỉ nhíu mày, tuy là nàng và Ngọc Cẩn đã làm rất nhiều nhưng vẫn khó mà thích ứng được vật thô cứng dưới thân cô ấy. Chỉ cảm thấy huyệt thịt bành trướng hết cỡ, còn có một chút đau đớn. Hành lang chật hẹp thít chặt côn thịt của Ngọc Cẩn, nhục động ẩm ướt lại như vô số cái miệng nhỏ liếm mút lấy cô, như thể phải vắt kiệt hết toàn bộ tinh dịch của cô, khiến cho cô đau nhức toàn thân, gấp rút xông pha vào chiến trường: "Cho em hết, cho em hết!"
Mắt Ngọc Cẩn đỏ bừng liên tục đâm vào rút ra trong người Phương Phỉ, đẩy vào rồi lại rút ra, hệt như cách thức vận hành của pít - tông nguyên thủy. Cô chê quần áo của Phương Phỉ bất tiện nên dứt khoát cởi hết đồ nàng ra, há miệng ngậm lấy đầu ti nơi vú trái, lại gấp gáp dùng tay phải sờ lên bầu vú còn lại, dùng sức nhào nắn chiếc vú ra nhiều hình thù khác nhau.
"Ứ ớ sướng. . . Sướng quá." Khi nơi mềm mại bị chạm vào thì Phương Phỉ liền thét lên, Ngọc Cẩn hưng phấn tới mức phát động tấn công mạnh mẽ, làm nước bên trong chảy ra như suối, một phần bắn vào sâu bên trong tử cung, phần còn lại bởi vì chảy quá nhiều mà bị đánh thành bọt biển theo nhịp cử động của cự long.
"Ứ á, ớ ớ, không. . . Dừng. . . Mau. . . Dừng lại. . . Ứ ứ" Phương Phỉ bị tấn công nên thét chói tai không dứt, chân phải theo động tác của người kia mà liên tục va về phía trước, mông nàng bị nâng lên, chân trái do phải làm trụ quá lâu nên nhũn ra, đột nhiên nàng bị mất trọng tâm khuỵu xuống dưới, mà Ngọc Cẩn thì lại phối hợp dùng sức đẩy lên lại.
"Á á, dừng lại. . ." Phương Phỉ cong người co chân lại, một dòng chất lỏng trào nhanh ra ngoài, thế tới rào rạt làm tên ngốc to con kia đứng mũi chịu sào, bị tập kích liên tục. Không gian chung quanh như bị rút hết, không khí nén chặt vào trong, Ngọc Cẩn ôm Phương Phỉ, cô bóp chặt cặp mông nàng, ép nàng vào sát người mình, cô co mông lại, cằm đặt lên đỉnh đầu Phương Phỉ, thở hổn hển cố nhịn ý muốn xuất tinh xuống.
Một lúc sau hai người mới hồi phục tinh thần.
"Đồ xấu xa, kêu cô dừng rồi mà lại không chịu dừng, ra ngoài đi, hu hu. . ." Phương Phỉ đánh vào lưng Ngọc Cẩn.
"Bảo bối đừng khóc mà, em khóc là cô đau lòng đó, em sờ thử xem nè." Ngọc Cẩn vẫn gian xảo nằm trong cơ thể của Phương Phỉ, cô cố ý đặt tay nàng lên ngực mình để di dời sự chú ý.
"Là do ai chứ, hứ. Nàng dùng sức véo chỗ nở nang ở trong tay.
"Ui da", côn thịt kia vẫn cố gắng nở thêm một vòng, rung rẩy trong cơ thể của Phương Phỉ.
"Bảo bối đừng nóng giận được không, em cảm nhận được không, nó đau khổ lắm nè, em thương nó đi nè, cô bảo đảm lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn mà." Tiếc là câu nói này hoàn toàn là giả dối, rỗng tuyếch. Qua khoảng thời gian tiếp xúc này thì Phương Phỉ đã sớm nhìn thấu cô rồi, bề ngoài thì có vẻ lạnh lùng đứng đắn nhưng thật ra lại chính là một con sói đội lốt cừu, con sói này đã bị nhốt lâu rồi, nếu vuốt lông của nó thì còn đỡ, nhưng nếu mà làm trái ý nó thì nó sẽ thay đổi biện pháp, sẽ ăn sạch nàng đến một mẩu xương cũng không còn. Nàng muốn khóc quá, nhân quyền có còn hay không, muốn trả hàng quá.
"Hứ, người ta đói bụng rồi."
"Không phải là bảo bối này đang ăn đó sao?"
Phương Phỉ liếc mắt xem thường, làm nũng nói: "Người ta đói bụng thật đó." Âm thanh tê dại đó khiến Ngọc Cẩn không khỏi run lên, bề ngoài Phương Phỉ nhìn qua thì có vẻ là một nữ hán tử thô lỗ, nhưng thực tế lại là một người khả ải thẹn thùng dễ bị đẩy ngã, khi làm nũng cũng khiến người khác phải bó tay chịu trói.
"Được được, bảo bối không thể bị đói được, chúng ta đi ăn liền đây." Ngọc Cẩn hôn lên trán Phương Phỉ, trong lòng mềm nhũn ra. Cô vừa ôm nàng vào lòng vừa dỗ dành, như thể trăng sao trên trời cũng đều hái xuống cho nàng.
Vì để duy trì tư thế cắm vào nên cô nâng hai chân Phương Phỉ lên vòng qua eo mình, giao nhau ở sau mông mình. Trong quá trình đó thì khó tránh khỏi việc côn thịt đâm lung tung.
"Ưm." Phương Phỉ không nhịn nổi mà rên một tiếng, vì để giữ vững nên nàng lập tức vòng tay qua Ngọc Cẩn, đúng là một loại tra tấn mê người mà. Ngọc Cẩn dùng tay trái đỡ mông nàng dễ như bế em bé, tay phải cầm đồ ăn nhanh chân đi về phía bàn. Cô để Phương Phỉ ngồi lên đùi mình, sau đó là thời gian dành cho việc bón ăn, phần lớn thức ăn đều bị Ngọc Cẩn đút cho Phương Phỉ.
"No chưa em?" Ánh mắt Ngọc Cẩn lộ ra một tia sáng,
"Dạ, no rồi, ha ha." Phương Phỉ ngây thơ đáp lại, vẻ mặt thỏa mãn cười nói.
"Bảo bối Phỉ Nhi ăn no rồi nhưng cô còn chưa no nè."
"Không phải cô cũng mới ăn đó sao?" Phương Phỉ bĩu môi.
"Cô no rồi, nhưng tiểu Cẩn nhi thì còn gào thét đòi ăn nè, em phải có trách nhiệm nha." Vừa dứt lời thì cô liền đẩy đẩy hạ thân.
Phương Phỉ, người đã ăn uống no nê liền bĩu môi: "Được rồi, thấy cô vất vả nên em đành ban phát từ bi một lần vậy."
"Tạ ơn ân điển của nương nương." Khóe miệng Ngọc Cẩn hiện lên một đường cong xinh đẹp, trong lúc nhất thời liền khiến Phương Phỉ hoa mắt.
"Khụ khụ" Phương Phỉ vì để che giấu mà ho khan một chút, có cái gì đẹp chứ, nhìn bao lần rồi mà, đúng là không có tiền đồ. Một loạt hành động này của nàng không thoát khỏi đôi mắt của Ngọc Cẩn, khóe miệng cô càng cong hơn, trong mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.
Không nhìn, không nhìn, xấu hổ gần ghết.
Phương Phỉ cúi đầu, tay đặt lên vai của Tần Ngọc Cẩn, nàng quỳ gối giữa hai chân cô, nghiêm túc cố gắng nhấp nhô nuốt ăn côn thịt kia, nhưng mỗi lần hạ xuống đều còn cách phần eo Ngọc Cẩn một chút, người ngoài hành tinh này sao dài quá vậy!!!
Cũng may là Phương Phỉ bình thường rất tràn đầy sức sống, nhiệt tình năng nổ vận động, bây giờ nàng đã là đai đen nhất đẳng Teakwondo nên nhấp được 20 phút thì mới bắt đầu kiệt sức, bắp chân nàng run run liền dựa vào vai Ngọc Cẩn mà thở hổn hển. Ngọc Cẩn đang được cọ xát sướng cả người thì bỗng nhiên lại ngừng lại, nửa vời như thế rất là khó chịu.
"Em đó, cái đồ yếu ớt này."
Nói xong cô cũng không đợi Phương Phỉ kháng nghị liền đỡ vòng eo con kiến của nàng lên, tăng tốc đẩy về phía trước, mà hạ thân cô cũng rất phối hợp mà tiến về phía trước.
"Ứ á. . . á, sâu quá. . ." Chỉ thấy bụng nhỏ của Phương Phỉ phồng lên hình một vật trụ, Ngọc Cẩn nhìn mà đỏ cả mắt, cổ họng khô khốc, cô đặt tay lên phần nhô lên rồi dùng sức ép mạnh xuống.
"A. . . , nơi đó. . .ứ. . . , đừng mà." Phương Phỉ muốn đẩy tay Ngọc Cẩn ra, ai ngờ lại bị cô tóm lại rồi trói hai tay nàng ra sau lưng. Hai bầu vú vĩ đại đứng sừng sững ngay trước mặt Ngọc Cẩn, đột nhiên cô mở miệng cắn nụ hoa mai màu đỏ kia, lại không ngừng khiêu khích mút vào, liên tục chăm sóc hai bên bầu vú khiến bề mặt của nó loang lổ dấu vết sắc tình.
Cơ mông của cô lại càng thêm săn chắc, dồn hết sức lực đâm vào rồi lại nhanh chóng rút ra, chỉ chừa lại phần quy đầu ở miệng huyệt động. Thọc vào rồi lại rút ra, côn thịt cùng u huyệt liên kết chặt chẽ với nhau, mỗi lần côn thịt rút ra thì ở trong đau đớn lại tràn đầy sảng khoái, khoái cảm to lớn khiến da đầu cô tê dại, làm cây gậy thịt lại bành trướng thêm vài phần.
"Ứ ứ, Cẩn. . .dừng. . .dừng lại. . . Em . . . không. . . muốn,. . . Á!!!" Cảm giác huyệt thịt càng thêm nhức nhối làm Phương Phỉ lắc đầu, nàng bị dục vọng của mình giày vò tới mức phát điên, đột nhiên không biết sức lực từ đâu ra khiến nàng nhướng người muốn trốn thoát nhưng lại chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Ngọc Cẩn. Vòng eo thon thả của nàng bị người kia mạnh mẽ kéo lại, xương mu của hai người va vào nhau phát ra tiếng âm thanh xương cốt va chạm thật vang dội. Côn thịt nghiền ép hoa huyệt thật mạnh khiến cả người Phương Phỉ lập tức cứng ngắc, sau đó u huyệt như thể phát điên muốn bài trừ dị vật trong người ra. Máu nóng của Ngọc Cẩn dồn hết lên não, bắp đùi cô run rẩy, lỗ tiểu thả lỏng ra, tinh dịch nóng hổi như những chú cá hồi vượt qua chướng ngại vật bơi ngược dòng về lại cố hương, thẳng đến khi tới được nơi phấn đấu cả đời, ở sâu trong tử cung.
"Ớ ớ. . . ~" Phương Phỉ bị kích thích nên lại lên đỉnh lần nữa, hai dòng nước một trong veo một trắng đục đối đầu nhau, hai bên như đang so kè xem ai là kẻ mạnh hơn. Nhưng đây lại là trứng gà so với tảng đá, chất lỏng màu trắng trong rất nhanh đã bị thứ đục ngầu kia lấn ép. Chiếc bụng nhỏ vốn dĩ đang phồng lên hình trụ giờ đây lại trở nên căng tròn, hình gậy nhô lên nhanh chóng được thay bằng hình bụng bầu ba tháng.
Ngọc Cẩn si mê vuốt ve chiếc bụng trước mắt mình, mắt thấy còn có xu thế tiếp tục bành trướng lên.
"Ưm ~, cănq quá,. . . đau. . ." Phương Phỉ bị căng bụng khó chịu vô cùng, nhìn thấy bộ dạng háo sắc si mê của Ngọc Cẩn thì lập tức đỏ mặt lên, nàng xấu hổ vỗ vỗ vào mặt cô, làm nũng nói: "Bụng người ta căng qua, rút ra đi ~"
Ngọc Cẩn bị yêu tinh này kích thích tới mức lại bắn ra khí đục.
"Ứ á, cô. . ."
Tuy rằng Phương Phỉ bị đè tới mức không còn sức lực nhưng nhục huyệt vẫn rất vui vẻ kẹp chặt côn thịt hơi mềm kia. Ngọc Cẩn nhìn vẻ mặt đáng yêu của Phương Phỉ, cô tràn đầy yêu thương hôn lên khuôn mặt mềm mịn của nàng: "Em đó, vẫn nên luyện tập nhiều hơn đi." Sau đó liền nâng mông Phương Phỉ lên, chậm rãi rút phân thân của mình ra.
"Póc" một âm thanh như tiếng mở nút rượu vang vang lên giòn tan, côn thịt to lớn vẫn còn lưu luyến không muốn rời nhục huyệt ấm áp, nó vẫn còn đang lắc lư trên không trung, trên lỗ tiểu vẫn còn chảy ra một dòng nước ấm. Mà tiểu huyệt kia bởi vì côn thịt rời đi nên vẫn chưa khép cái miệng nhỏ lại được, một loạt chất lỏng trong suốt rồi trắng đục liên tục chảy ra ngoài, làm ướt hết cả ghế, dọc theo chân ghế chảy xuống nền nhà.
Hai mắt Phương Phỉ nhìn chằm chằm, vô thức mà nói "Trời ơi, sao nhiều quá vậy!"
Khóe miệng Ngọc Cẩn cong thành một độ cong tự hào, cô ôm chặt nàng, dùng chất giọng quyến rũ nói vào tai nàng: "Đây đều là của em hết đó, Phỉ nhi nhặt được bảo bối rồi đó nha ~"
Phương Phỉ như một con cua bị hấp chính, trốn vào trong lòng Ngọc Cẩn, theo sau đó lại thông qua lồng ngực cô nghe được tiếng cười như chuông bạc, cũng nhịn không được mà cười rộ lên, mười ngón tay đan vào nhau ôm chặt Ngọc Cẩn.
Phương Phỉ đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, ngẩng đầu lên hỏi: "Cô bắn nhiều thế này lỡ làm em mang thai thì phải làm sao?"
Ngọc Cẩn đoán được là nàng sẽ hỏi như vậy, cô nói: "Không sợ, chúng ta không cùng chủng loại, không có việc gì đâu, hơn nữa hiện tại là thời kỳ an toàn của em nên không cần lo lắng."
Chủng tộc các cô rất khó sản sinh ra thế hệ kế tiếp, quan trọng nhất là hiện giờ cô không ở trong trạng thái đó nên Ngọc Cẩn rất yên tâm về vấn đề này.
Phương Phỉ vừa nghe cô nói thì bật ngửa, người này ngay cả kinh nguyệt của mình mà cũng biết, thật là đáo để mà~
----