Chương 41. Đe dọa
Tối hôm đó Phương Phỉ tỉnh dậy vì eo lưng nhức mỏi mới phát hiện điện thoại rơi xuống giường đã hết pin tắt máy, lúc ấy tim nàng như vỡ vụn. Nàng đoán hẳn là điện thoại vốn đã gần hết pin, nhưng có trời mới biết, nàng rất ít khi xem video trên điện thoại, vì để tin tức luôn thông suốt nên nàng thường xuyên sạc đầy pin, có lẽ trước đó nàng quên sạc rồi... Huhu, nghĩ đến đây lòng nàng có hơi nghẹn ngào. Có lẽ Lục Sanh thấy nàng không trả lời nên sau một lúc đã tự cúp máy, hoặc là điện thoại rơi xuống đất nên bị trục trặc, đúng, chắc chắn là vậy rồi, nàng nên đổi điện thoại mới thôi. Ý tượng hỗn loạn lướt qua trong đầu nàng, Phương Phỉ rối rắm đến mức đau dạ dày.
Cũng may là khả năng khôi phục tâm lý của của Phương Phỉ rất mạnh, nên cũng không bận tâm nhiều về chuyện đó. Tóm lại, cuộc điện thoại nghĩ mà sợ đó đã là dĩ vãng, hôm nay là một ngày đẹp trời, là một một ngày đẹp trời đó nha ~
Mấy ngày sau đó Lục Sanh cũng không tìm nàng nữa, Phương Phỉ cũng cảm thấy rất thoải mái. Nếu nói lúc trước là sợ bình giấm của người nào đó bị đổ nên Phương Phỉ mới đành phải tránh tị hiềm với Lục Sanh, thì sau cuộc điện thoại đó của Lục Sanh nàng là thật sự không muốn liên lạc cùng cô ấy nữa, ít nhất cũng phải qua một thời gian, dù sao cũng thật sự quá xấu hổ.
Tuy nhiên, một ngày nọ đột nhiên Lục Sanh gửi một tin nhắn đến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, muốn gặp Phương Phỉ một lúc, cũng hẹn gặp nhau tại một nhà hàng mà hai người thường đến. Phương Phỉ tính từ chối theo bản năng, nhưng đúng lúc này nàng lại nhận được một email của Lục Sanh. Phương Phỉ chần chờ một lát, click mở ra xem, phát hiện đó là một bài báo cũ được đăng cách đây 40 năm, nội dung đại khái là có một cô gái bí ẩn dường như có siêu năng lực đã cứu được một bé gái bị rơi xuống tàu, mà góc trên bên phải có đính kèm một tấm ảnh khá mờ do phóng viên chụp.
Phương Phỉ sững sờ một lúc, nàng quá quen thuộc vóc dáng của Ngọc Cẩn, đối chiếu với tấm ảnh thì cô gái thần bí đó chính là người đầu gối tay ấp với nàng. Phương Phỉ chau mày, Lục Sanh đột nhiên gửi bài báo này là có ý gì, cô ấy đã phát hiện thân phận Ngọc Cẩn rồi sao?
Hóa ra chuyện quan trọng mà Lục Sanh nói trong điện thoại ngày hôm đó là chuyện này. Phương Phỉ không biết Lục Sanh đã biết được bao nhiêu, nàng quyết định đi gặp Lục Sanh để tìm hiểu xem cô ấy rốt cuộc đã điều tra được bao xa. Chuyện lén lút đi gặp này không thể nói với Ngọc Cẩn được, cứ mỗi lần Ngọc Cẩn gặp Lục Sanh thì lại xù lông, nàng sợ cục diện sẽ càng thêm tệ hơn. Trực giác nói cho nàng việc này không đơn giản như vậy, sau cuộc điện thoại đó Lục Sanh đã kiềm nén rất nhiều ngày mà nay lại hẹn gặp mặt một lần nữa, nàng cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Ngày hôm sau Phương Phỉ đúng hẹn đi vào nhà hàng, bên trong vắng hoe, không có một bóng người. Lúc nàng bước vào thì đèn trong đại sảnh lập tức tắt hết, cả một khoảng không tối đen, lúc này sân khấu biểu diễn ở góc nhà hàng từ từ hạ xuống, máy chiếu ở bên trên phát ra một ánh sáng nhu hòa. Khi ca khúc mà nàng và Lục Sanh đều yêu thích vang lên, thì từng bức ảnh các nàng đùa giỡn khi còn đi học, khi đang ngọt ngào lần lượt được chiếu trên màn hình. Phương Phỉ nhìn những cảnh xưa cũ ấy mà không khỏi thổn thức.
Sau khi chiếu hết ảnh xong, tất cả các đèn lại được bật lên, Lục Sanh từ chỗ tối chậm rãi bước đến, đưa tay phải ra uyển chuyển làm động tác mời khiêu vũ: "Phỉ Phỉ, mình có thể mời cậu nhảy một điệu không?"
Phương Phỉ không tỏ thái độ, đứng im ở nơi đó, một lúc sau, nàng thở dài, nói chuyện bằng thái độ nghiêm túc: "A Sanh, không thể quay lại được đâu. Hiện giờ chúng ta đã không còn như trước nữa, người cậu nhớ nhung chỉ là mình của quá khứ thôi. Con người không thể sống mãi trong quá khứ được."
"Không, mình yêu cậu, chỉ cần cậu quay lại với mình thì chúng ta không chỉ có quá khứ, mà sẽ có cả hiện tại và tương lai." Lục Sanh lộ vẻ kích động, mạch máu hai bên thái dương nổi lên vì xúc động, lòng cô nôn nao, mong chờ câu trả lời khẳng định của Phương Phỉ.
"Nhưng mình không muốn." Phương Phỉ nghe theo con tim mách bảo, tỏ rõ thái độ, nàng không muốn dây dưa với Lục Sanh nữa.
"Vì sao? Cậu bị Tần Ngọc Cẩn mê hoặc rồi đúng không, đây không phải là lời thật lòng của cậu đúng không? Cậu biết không, Tần Ngọc Cẩn căn bản không phải là nhân loại, cô ta có thể thao túng ý thức của người khác, cậu nhất định đã bị cô ta thôi miên rồi." Lục Sanh gần như điên cuồng, bắt lấy bờ vai mảnh mai của Phương Phỉ, cuồng loạn vì yêu mà không có được.
"Cậu còn biết được chuyện gì nữa?" Phương Phỉ lo lắng hỏi.
"Cậu đã biết rồi sao?" Lục Sanh kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm vào vẻ hoảng sợ trong mắt Phương Phỉ, sợ hãi vì thân phận của Tần Ngọc Cẩn bị phát hiện sao? Bọn họ thật sự không thể quay lại nữa sao? Trái tim Lục Sanh dần dần trầm xuống, muốn từ bỏ sao? Không, cô không cam lòng!
"Nếu muốn biết mình đã phát hiện được đến đâu thì cậu phải đồng ý với mình một điều kiện, rời khỏi Tần Ngọc Cẩn, quay lại bên mình." Tim Lục Sanh như bị xé nát chảy đầy máu, ghen ghét làm cô phát cuồng, một khi đã như vậy thì cũng đừng trách cô sử dụng thủ đoạn.
"Không có khả năng!" Phương Phỉ không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra.
"Phải không? Có lẽ cậu nên nhìn số tài liệu này." Lục Sanh đưa mắt ra hiệu, thủ hạ lập tức đưa tài liệu lên.
Phương Phỉ nhận tập tài liệu được đưa qua, mở ra trang đầu tiên. Một năm Vạn Lịch nào đó trong thời Minh mạt, cư dân của một ngôi làng ở khu Đông Nam gần biển đều nói là cùng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ vào đêm đó, mơ thấy có một vật thể bay không xác định hình bầu dục bị mắc cạn trên bãi biển. Không lâu sau, bên trong xuất hiện hai mỹ nữ mang quần áo kỳ lạ, mọi người tưởng là thần linh hạ phàm nên đồng loạt quỳ xuống bái lạy. Khi tiên nữ bước ra, gió biển mát rượi thổi qua khuôn mặt nàng, hòa quyện với hương thơm quyến rũ, cảm giác đó rất chân thật. Đến mức sáng hôm nhau tất cả mọi người không hẹn mà cùng đi ra bờ biển nhìn thử, lại phát hiện không có gì trên bãi biển cả, ngay cả dấu vết của vật nặng đè lên cát cũng không có, càng không cần phải nhắc đến sự tồn tại của tiên nữ. Mọi người đành coi nó như một giấc mơ, nhưng vì nó quá thần kỳ nên được mọi người coi như chuyện lạ lưu truyền đến nay.
*Vạn Lịch: Niên đại của Minh Thần Tông, một vị vua cuối thời nhà Minh.
"Nhạn quá lưu thanh, dù cho có cẩn thận che giấu kỹ thế nào thì vẫn để lại dấu vết, cậu đọc tiếp đi."
Phương Phỉ lật xem tư liệu trong tay, càng xem càng hoảng, tuy rằng những chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, nhưng trong đó lại có mối liên hệ mờ ảo, khi ghép lại thì sẽ không tránh khỏi khiến người khác liên tưởng đến điều gì đó. Nàng cố gắng bình tĩnh nói: "Đây toàn là những chuyện vô căn cứ, căn bản không chứng minh được cái gì cả." Chỉ là trong giọng nói có chút run rẩy, là sự sợ hãi mà nàng không khống chế được.
"Những cái đó đúng là không thể chứng minh được gì, nhưng cái này đủ để chứng minh rồi chứ nhỉ." Biết trước Phương Phỉ sẽ phủ định, Lục Sanh lấy ra một đoạn video ngắn phát lên.
Nội dung trong video đúng là cảnh Lục Sanh sai người tập kích Ngọc Cẩn. Lúc Phương Phỉ thấy viên đạn suýt nữa bắn trúng Ngọc Cẩn thì tim nàng đau dữ dội như bị ai bóp nát. Nàng hồi hộp xem hết video, biết là Lục Sanh cố ý gài bẫy để khiến Ngọc Cẩn phẫn nộ bộc lộ dị năng thì lần đầu tiên Phương Phỉ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Lục Sanh: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Mục đích của mình cũng không phải là muốn xử lý Tần Ngọc Cẩn, mình đơn giản chỉ muốn cậu rời khỏi cô ta, quay về bên mình thôi. Nếu cậu không muốn, vậy thì phải nói cách khác rồi. Mình sẽ đăng video và các tài liệu lên các trang web khác nhau để cả thế giới sẽ biết sự tồn tại của sinh vật ngoài hành tinh này. Mình nghĩ sẽ có rất nhiều người vì sự phát triển của khoa học quan tâm hứng thú đến cô ta đó, mới nghĩ thôi mà đã thấy thú vị rồi, ha ha." Lục Sanh nói tới đây, không khỏi cười ra tiếng, sự ghen ghét dữ dội càng làm khuôn mặt cô ấy trở nên méo mó.
"Đồ đê tiện!" Phương Phỉ nhìn cô ấy bằng vẻ mặt không thể tin nổi, người trước mặt làm nàng thấy thật xa lạ.
"Tất cả đều là do mấy người ép tôi!" Khóe mắt Lục Sanh như muốn nứt ra, nhìn thẳng vào Phương Phỉ đang xé rách trái tim cô, nhìn thấy vẻ mặt Phương Phỉ nhìn mình như người xa lạ, cô cảm thấy cả người khó chíu. Ngọn lửa yêu mà không có được cháy hừng hực trong lồng ngực, cô đã nghĩ tới việc từ bỏ, cô cũng biết những chuyện cô làm sẽ chỉ càng đẩy Phương Phỉ ra xa hơn, nhưng tim cô lại nhớ mãi không quên, dù cho dây dưa đau đớn tận cùng cũng vẫn không chịu buông bỏ. Đã quen với nỗi đau thì tự nhiên cũng sẽ chết lặng, nếu đã vậy thì mọi người cùng nhau xuống địa ngục đi. Lục Sanh nở nụ cười hờ hững: "Thật ra Tần Ngọc Cẩn cũng sẽ không ở Trái Đất lâu đâu, những năm gần đây cô ta đầu tư vào ngành hàng không vũ trụ, có lẽ là chuẩn bị cho việc rời khỏi Trái Đất đó. không biết trong kế hoạch tương lai của cô ta có cậu không nữa?"
"Cái, cái gì?" Phương Phỉ lẩm bẩm ra tiếng, huyết sắc trong tích tắc đã rút khỏi mặt nàng, cả gương mặt nàng tái nhợt. Cô ấy muốn rời đi sao? Sao lại không nói với mình? Phương Phỉ tựa như bị giáng một búa mạnh mẽ, ngực uất nghẹn. Khó trách gần đây Ngọc Cẩn thường xuyên ra ngoài, cùng nàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngay cả khi đối mặt với cô cũng tỏ ra muốn nói lại thôi, là vì chuyện này sao?
"Cậu chẳng hay biết gì sao?" Lục Sanh thấy dáng vẻ Phương Phỉ thất hồn lạc phách, lòng không nỡ nhưng đồng thời đáy lòng không khỏi dấy lên hy vọng, "Tần Ngọc Cẩn vốn dĩ không thuộc về nơi này, một ngày nào đó cô ta sẽ rời đi, đến lúc đó cậu sẽ ra sao? Rời khỏi cô ta đi, sẽ tốt cho mọi người, mình vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cậu." Nói xong, Lục Sanh nắm lấy Phương Phỉ tay.
Phương Phỉ lập tức rút tay lại, nàng điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh nói: "Dù duyên phận giữa tôi và A Cẩn đã hết thì tôi cũng sẽ không ở bên cậu."
"Ai, cậu..." Lại bị từ chối lần nữa, Lục Sanh có hơi tức giận, nhưng ngẫm lại thì có vẻ Phương Phỉ đang rất buồn vì mối quan hệ với Tần Ngọc Cẩn, nếu thế thì dường như không phải là không thể cứu vãn được. Giọng điệu của Lục Sanh cũng mềm mỏng hơn: "Không sao cả, chỉ cần cậu rời khỏi cô ta, không trốn tránh mình là tốt rồi." Cô có lòng tin Phương Phỉ sẽ lại yêu cô một lần nữa.
Phương Phỉ hờ hững đối phó, biểu cảm uể oải. Nàng nghĩ, Ngọc Cẩn rời khỏi Trái Đất cũng tốt, ít nhất thì cũng sẽ không phải gặp nguy hiểm gì nữa. Nhưng sao tim nàng lại đau đến vậy, như thể bị đào ra một mảnh vậy.