• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Meo meo…” Con mèo nhỏ yếu ớt kêu lên một tiếng, cả người ướt nhẹp, vội vàng nhảy khỏi tay y, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bùi Khuyết nhìn theo dấu chân hình hoa mai rải rác trên sàn. Thật không ngờ con mèo nhỏ lại cảm thấy hoảng loạn như vậy. Y không kìm được bật cười, cúi mắt thầm nghĩ: Chẳng lẽ là thấy xấu hổ?

Ninh Oản quả thật là cảm thấy xấu hổ. Vừa rồi, y chỉ thơm nhẹ lên đầu của nàng mà thôi, đó chỉ biểu hiện rất bình thường của chủ nhân đối với sủng vật yêu thích nhưng lại khiến cho trái tim nàng đập loạn lên. Nếu không phải lúc này, nàng là một con mèo, có lẽ gương mặt đã nóng bừng rồi.

A… Ninh Oản vươn móng vuốt gãi gãi đầu – nơi vừa rồi bị y hôn qua, nhất thời lòng loạn một múi, “Meo meo… “

Trước đây, nàng chưa từng chú ý tới Bùi Khuyết, chỉ coi y là vị thái tử cao cao tại thượng. Tuy rằng khi còn bé, hai người họ không màng đến tôn ti trật tự, cùng nhau chơi đùa nhưng đến khi trưởng thành cũng đã hiểu chuyện hơn. Trước kia, nàng không hề kiêng kỵ mà gọi y là A Khuyết. Phụ thân cũng từng trách phạt nhưng nàng vẫn gọi y như vậy. Từ nhỏ, tính tình nàng đã rất quật cường, càng không cho nàng làm, nàng lại càng làm, đây cũng là lí do đầu tiên.

Lí do thứ hai, họ là thanh mai trúc mã. Sau này, vì sự xuất hiện của Cố Giang Nghiêu mới khiến cho hai người dần dần xa cách, càng ngày tình cảm lại càng phai nhạt. Đối với nàng, y chẳng qua chỉ là thái tử điện hạ tôn quý. Mặc dù y tốt nhưng nàng lại không thích hoàng cung, dĩ nhiên sẽ không có tình cảm riêng tư gì với y.

Cố Giang Nghiêu không giống như y. Tính cách hắn điềm đạm lại rất vui vẻ, cử chỉ nhanh nhẹn phóng khoáng. Hắn thích giục ngựa chạy thật nhanh, ngắm hoa đạp tuyết.

Từ nhỏ, phụ thân đã muốn giáo dục nàng thành một tiểu thư danh môn khuê tú. ông tuy rất cưng chiều nàng thế nhưng giáo dục lại càng nghiêm khắc hơn. Nàng không thích những điều đó nhưng lại không dám phản kháng. Đến khi, Cố Giang Nghiêu xuất hiện, lập tức khiến cho nàng có thể bộc lộ hết sở thích của bản thân, vì thế… nàng mới có thể thích hắn nhanh đến vậy.

Có lẽ nàng thích không phải là con người của Cố Giang Nghiêu mà là lối sống phóng khoáng, tự do của hắn.

Nàng chạy lung tung một hồi lâu, mới sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói. Ninh Oản ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng đã nhô lên cao từ lâu, trong lòng thầm than: Hóa ra nàng đã đi lâu như vậy.

Lúc nàng quay vào trong điện mới nhận ra bên trong không chỉ có một mình Bùi Khuyết.

Đối diện với Bùi Khuyết là một nam tử mặc áo bào màu xanh đen. Lúc này, hai người đang đánh cờ. Trong điện đèn đuốc sáng trưng, chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng nàng đã lập tức đoán ra người này là ai. Bùi Khuyết và huynh trưởng của nàng là bạn tốt. Mà người này lại chính là bạn tri kỷ của y, quốc sư Đại Chiêu – Sở Vân Thâm.

Xưa nay, Đại Chiêu quốc tôn sùng thuật bói toán. Vậy nên, chức vị quốc sư dĩ nhiên là vô cùng quan trọng.

“A Cửu! Mau qua đây.” Bùi Khuyết thấy con mèo nhỏ nhà mình, lập tức dừng động tác, khẽ gọi một tiếng.

Sở Vân Thâm hơi nghiêng đầu. Quốc sư Đại Chiêu – Sở Vân Thâm lớn hơn Bùi Khuyết khoảng sáu, bảy tuổi. Y mặc bộ trường bào màu xanh đen, dáng vẻ trác việt như thế ngoại cao nhân, dung nhan tuấn lãng tựa như trích tiên dưới ánh trăng, là vị quốc sư mang khí chất tiên nhân hiếm có.

Không biết có phải là nàng bị ảo giác hay không? Nhưng nàng luôn cảm thấy ánh mắt của y khi nhìn nàng có vẻ sửng sốt, dường như vô cùng kinh ngạc… khiến cho nàng có chút hoảng hốt nên không dám nhìn y nữa, lập tức lao thẳng vào lòng Bùi Khuyết.

Dù sao Sở Vân Thâm cũng là quốc sư. Nếu như y nhìn ra nàng không giống như những con mèo con bình thường, nghĩ nàng là yêu vật thì phải làm sao bây giờ?

Nàng không muốn chết. Nhưng hiện giờ, nàng chẳng qua cũng chỉ là một con mèo. Tuy rằng Bùi Khuyết rất cưng chiều nàng, thích nàng nhưng đó chỉ là thái độ đối với một con sủng vật yêu thích mà thôi. Với mối quan hệ của hai người bọn họ, chỉ cần Sở Vân Thâm mở miệng, Bùi Khuyết dĩ nhiên sẽ đồng ý. Đến lúc đó, nàng chỉ còn con đường chết mà thôi.

Bùi Khuyết đương nhiên là không biết những suy nghĩ ở trong lòng nàng, chỉ cảm thấy con mèo nhỏ vô cùng nhiệt tình, trong lòng y thoáng vui mừng, khuôn mặt toát lên ý cười không dứt. Ngón tay thon dài khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ dày lông nhung của nó, nghĩ thầm: Con mèo nhỏ này mà béo lên một chút, ôm sẽ rất sướng tay.

“Meo meo…” nàng mở miệng kêu lên một tiếng, cọ cọ vào vạt áo bào của y, khẽ vẫy vẫy chiếc đuôi mềm mại. Đối mặt với Sở Vân Thâm, trong lòng nàng thực sự cảm thấy rất sợ.

“Điện hạ lại nuôi mèo sao?” Sở Vân Thâm cụp mắt, cúi đầu hạ xuống một quân cờ, giọng nói trong trẻo rõ ràng.

Bùi Khuyết nhìn về phía nam tử đang ngồi đối diện, thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Có lẽ do đã tắm rửa nên trên người nàng toát ra một mùi hương cực kỳ dễ ngửi, nàng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của y. Y nhẹ nhàng vuốt ve khiến cho nàng dần dần an tâm, cảm thấy hơi buồn ngủ.

“Nghe nói hôm nay, điện hạ đi đến phủ Việt Quốc Công.” Giọng nói của quốc sư Đại Chiêu vốn luôn trong trẻo lạnh lùng cao ngạo nhưng vào thời khắc này lại ẩn chứa một chút thổn thức.

Bùi Khuyết nghe thấy giọng nói quái lạ của Sở Vân Thâm, lập tức bật cười. Ở trước mặt hắn, y cũng không che giấu điều gì, nói thẳng một câu: ” Nếu khanh muốn cười thì cười đi, bản vương sẽ không giáng tội khanh đâu.”

Lời này vừa nói ra, Sở Vân Thâm quả nhiên nở nụ cười, giả bộ thở dài nói: “Điện hạ cứ yên tâm. Hiện tại, điện hạ vẫn chưa cưới vợ mà, nhìn đi nhìn lại, người xứng với vị trí thái tử phi, cũng chẳng có ai ngoài mấy vị tiểu thư kia kia. Hơn nữa, từ nhỏ Ninh tiểu thư đã ở bên cạnh điện hạ…”

“Quốc sư.” Bùi Khuyết đột nhiên cắt đứt lời của hắn, bàn tay đang vuốt ve con mèo nhỏ trong lòng hơi ngừng lại nói: “Khanh biết mà… cơ thể của ta… Ta không muốn hại nàng.”

Từ nhỏ, y đã ốm yếu, có một số việc, không phải y cứ muốn là có thể làm được. Nếu như y có thân thể khoẻ mạnh, có thể cùng nàng bạch đầu giai lão, như vậy… Y dĩ nhiên sẽ vì bản thân mà tranh thủ, khiến cho nàng cam tâm tình nguyện gả cho mình. Thế nhưng hiện tại, nếu y cưới nàng… y lại không thể ở bên nàng suốt đời, hậu cung phân tranh nhiều như vậy, kết quả chắc chắn sẽ hại nàng.

Sở Vân Thâm thu lại nụ cười, nhìn sắc mặt tái nhợt của nam tử trước mắt, một lúc lâu cũng không nói gì.

Bùi Khuyết mỉm cười, nói: “Khanh cũng biết. Từ nhỏ, ta đã ước ao mình có một cơ thể thật khỏe mạnh thế nhưng lại không được như mong muốn. Bởi vậy, có rất nhiều việc ta mong muốn nhưng ta lại không dám chạm đến. Nếu lỡ về sau không muốn buông tay thì đó chính là hại người hại mình, giống như Oản Oản vậy. Bây giờ, nàng một lòng một dạ thích Cố Giang Nghiêu cũng đâu có tệ lắm.”

Tuy rằng, trong lòng y cảm thấy đố kị nhưng y cũng không còn biện pháp nào. Nếu như y có năng lực ở bên nàng trọn đời thì cho dù phải đi cướp, y cũng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn.

“Sau này, điện hạ phải thừa kế đế vị, nói như thế thật sự có hơi xui xẻo đó.” Sở Vân Thâm an ủi.

“Ăn ngay nói thật mà thôi.” Những lời này, y giữ ở trong lòng đã lâu, hôm nay có thể thổ lộ hết ra, tâm trạng cũng thấy thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.

“Vi thần dĩ nhiên sẽ tận lực, hi vọng điện hạ có thể sớm bình phục sức khỏe.”

Bùi Khuyết cười yếu ớt, nói: “Mấy năm nay, khổ cực cho khanh rồi.” Nếu không phải hắn vẫn luôn bôn ba khắp nơi tìm thuốc để điều dưỡng thân thể cho y, e rằng y sống không được quá hai mươi.

“Vi thần là quốc sư Đại Chiêu, tự nhiên sẽ phải cống hiến sức lực cho thái tử điện hạ, điện hạ đừng khách khí.” Giọng nói của Sở Vân Thâm vô cùng thản nhiên.

Nghe hai người nói truyện, trong lòng Ninh Oản lại dâng lên rất nhiều cảm giác khó nói thành lời. Nàng biết, Sở Vân Thâm quả thực đã tìm được loại thuốc tốt để chữa trị cho Bùi Khuyết, thế nhưng ngày đó… Bùi Khuyết vì nàng mà bị dính mưa rất lâu, bệnh nặng một hồi, thân thể lại càng yếu kém. Chẳng qua khi đó nàng tâm tình nàng không tốt nên cũng chưa từng tiến cung vấn an Bùi Khuyết, chỉ nghe đại ca nói qua bệnh tình của Bùi Khuyết vô cùng tồi tệ.

Lúc vào cung, nàng cũng từng gặp qua quốc sư vài lần. Chỉ là khi đó, hắn ta lại luôn có thái độ thù địch với nàng, đại để là vì nàng đã làm tổn hại đến sức khỏe của Bùi Khuyết.

Một lát sau, Sở Vân Thâm rời đi, chỉ để lại loại thuốc tốt mà lần này hắn tìm được. Bùi Khuyết nhìn mười loại thuốc dùng để kéo dài tánh mạng ở trên bàn, nhất thời sắc mặt trầm xuống, thấy con mèo nhỏ đang nằm ở trong ngực kêu: “Meo meo…”, lập tức vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, khẽ mỉm cười nói: “Hiện tại, ở bên cạnh ta, cũng chỉ có em mà thôi.”

Khi y chào đời, quốc sư tiền nhiệm đã từng xem tử vi cho y. Ông ấy nói rằng y sống không quá hai mươi. Nếu như muốn kéo dài tánh mạng thì không được vướng vào ái tình.

“Meo meo…” thấy dáng vẻ Bùi Khuyết như vậy, nàng lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, lập tức vươn móng vuốt lôi kéo tay áo của y, sau đó lại liếm liếm bàn tay của y. Nàng không biết mình có thể làm được gì nên nàng thầm nghĩ muốn trấn an hắn một chút.

Có lẽ là do tác dụng của suối nước nóng, Bùi Khuyết không bị phong hàn. Nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sức khỏe của y rất kém, không thể lại mắc thêm bệnh gì. Bằng không, nàng đã không lo lắng đến như vậy.

Trước đây, đều là Bùi Khuyết che chở cho nàng. Hiện tại, nàng đã ở bên cạnh y, dĩ nhiên là nên vì y mà làm một việc gì đó.

Nàng nằm ở trong ổ, thoải mái gặm bánh phù dung, khỏi phải nói có bao nhiêu thích ý. Lúc này, Bùi Khuyết đang ngồi trước án thư xử lý tấu chương. Sau này, y sẽ là người kế vị nên dĩ nhiên là phải học làm những việc này.

Đúng lúc này, cung nữ đi đến đây bẩm báo, nói là tiểu thư Ninh Oản – con gái của Việt Quốc Công xin cầu kiến.

Tin tức này khiến cho cơn buồn ngủ của nàng tự nhiên biến mất, với bản tính của ”nàng”, sao ”nàng” lại có thể chủ động vào cung gặp Bùi Khuyết cơ chứ? ”Nàng” ghét nhất là những quy tắc lễ nghi ở trong cung mà.

Trong lúc, nàng còn đang nghi hoặc thì Bùi Khuyết cũng hơi sửng sốt một chút, bàn tay chấp bút khẽ run lên, một giọt mực khẽ nhỏ xuống bản tấu ở trên mặt án thư. Sau đó, nét mặt toát lên vẻ mừng rỡ, đột nhiên đứng dậy.

“Meo meo…” Nàng rất bất mãn, kêu to một tiếng, sau đó nhảy ngay ra khỏi ổ.

Nàng cũng muốn đi.

Bùi Khuyết vừa đi được vài bước, đã thấy con mèo nhỏ đang ngăn cản đường đi của y. Lúc này, tâm trạng của y rất tốt, tươi cười như hoa, lập tức khom lưng ôm lấy nó. Tiếp đó, y bước đến gần cái ổ, đặt nó vào giữa cái ổ, sau đó vươn tay vừa chọc chọc cái đầu nhỏ của nó vừa nói: “Ngoan ngoãn đợi ở đây một lát, không được chạy lung tung.”

“Meo meo…” Cái đồ trọng sắc khinh mèo a. Ninh Oản rất là bất mãn.

Nhiều năm rồi, Oản Oản chưa từng chủ động tới tìm y. Lần trước, lúc nàng bị rơi xuống nước. Mặc dù, y không có nán lại lâu nhưng y vẫn nghe được tình hình của nàng, nói là không đáng ngại. Hôm nay, nàng có thể tiến cung tìm y, nói như vậy, thân thể dĩ nhiên là không có việc gì.

Như vậy thật tốt! Cũng khiến cho y yên tâm hơn.

Thấy Bùi Khuyết vội vã đi ra, nàng cũng muốn đi ra ngoài xem tình hình thế nào. Nàng luôn cảm thấy “mình” có chút kỳ quái. Thấy y đã đi ra khỏi cửa, nàng lại nhảy ra khỏi ổ một lần nữa, lập tức đi về phía cửa điện…

Nàng rất muốn đi xem một chút, xem lần này “Ninh Oản” tiến cung là có chuyện gì mờ ám? Chủ động gặp Bùi Khuyết, nếu là nàng của trước kia, chuyện này là hoàn toàn không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK