Một cô nương nhu nhược như A Cẩm, một thân một mình đi tới thôn Dương Liễu, sinh hạ Bánh Bao nhỏ, rồi ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, một bờ vai để dựa vào cũng không có. Còn Sở Vân Thâm, thân là Quốc sư Đại Chiêu, cẩm y ngọc thực, được dân chúng kính yêu —– uổng công nàng còn có chút thưởng thức hắn, không ngờ hắn lại là người như thế.
Còn có……. Bánh bao.
Haizz, bánh bao thật đáng thương.
Trong giây lát, Ninh Oản nghĩ ra một ý, nàng giương mắt nhìn Sở Vân Thâm, nói: “Cô nương ấy tên Dung Cẩm, nàng có trượng phu rất yêu thương nàng, vợ chồng tương kính như tân, còn có một đứa con rất đáng yêu.” Nhìn thần sắc Sở Vân Thâm ảm đạm, trong lòng Ninh Oản thầm đắc ý, nói với Bùi Khuyết: “A Khuyết, đột nhiên muội nhớ ra, A Cẩm không thích người ngoài quấy rầy, chúng ta về trước đi.”
Tất nhiên là nàng không thể để Sở Vân Thâm tiện nghi được.
Bùi Khuyết cái gì cũng nghe nàng, nhưng những lời vừa rồi của nàng………. Y tự tách nghĩa trong câu nói kia, lúc này mới hiểu nàng cố ý không cho bọn họ nhìn thấy Dung Cẩm, hình như nàng đối với Quốc sư…….. Có điều không vừa lòng thì phải.
Người thông minh như Sở Vân Thâm, nếu là ngày thường, đương nhiên sẽ nhận ra thần sắc khi Ninh Oản nói chuyện rất khác thường, nhưng lúc này trong lòng cảm xúc mãnh liệt quá nên không cách nào nhận ra.
•
Bây giờ vất vả lắm mới tìm ra người, vốn là phải về cung, nhưng Ninh Oản lại nghĩ về việc của Dung Cẩm, nàng không thể cứ chạy lấy người như thế được, dù sao…. Dù sao nàng cũng phải hỏi cho rõ ràng chuyện cũ của hai người họ.
Nếu là hiểu nhầm, giờ hai người họ gương vỡ lại lành đúng là không gì tốt hơn.
Nhưng nếu Sở Vân Thâm thực sự là cầm thú bội tình bạc nghĩa thì nàng sẽ lấy lại công bằng cho Dung Cẩm. Nam nhân như vậy không xứng làm phụ thân của bánh bao nhỏ.
——– phỏng đoán của Ninh Oản ———
Ba người đặt chân vào một khách điếm.
Vào phòng rồi, Bùi Khuyết mới để ý thấy vết kiếm trên cổ Ninh Oản, tuy rất nông, bây giờ cũng đã kết vảy, nhưng y nhìn vẫn rất đau lòng, vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Nghe vậy, Ninh Oản sờ sờ cổ, nhớ tới Cố Tang Chỉ đêm qua, trong lòng bắt đầu do dự…… tuy rằng Bùi Chiếu phạm vào tội mưu nghịch, thế nhưng nàng có chút không đành lòng. Nếu lúc này nàng nói cho A Khuyết biết là do Cố Tang Chỉ, y sẽ phái người đi tróc nã hai người bọn họ.
Nàng không muốn như vậy.
“Không cẩn thận bị thương thôi, giờ không có việc gì rồi.” Ninh Oản cười cười, đưa tay ôm cổ Bùi Khuyết, hôn lên cằm y, điềm nhiên nói: “A Khuyết, muội rất nhớ huynh.”
Trong mắt Bùi Khuyết tràn đầy ý cười nhu tình, thuận thế ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên đỉnh đẩu, một chữ cũng không nói. Tiểu cô nương trong lòng im lặng tựa vào ngực y, cọ cọ vạt áo, nói: “A Khuyết, muội muốn hôn huynh, muội hôn huynh nhé?”
Nếu tính từ lúc nàng thành A Cửu, đã vài tháng rồi nàng không thân mật với y, nàng không chỉ muốn y, còn muốn…….
Bùi Khuyết cũng muốn thân mật với nàng, tuy rằng hai vành tai có chút nóng, nhưng thấy Ninh Oản chớp chớp mắt, y liền ngoan ngoãn cúi thấp đầu cho nàng hôn dễ hơn.
Mắt Ninh Oản cong thành hai vầng trăng non, cười khanh khách hôn lên, nhưng mà……… rõ ràng là nàng hôn y, tại sao………
Đôi môi vừa mới chạm vào đã bị ngậm chặt, một bàn tay to nâng gáy nàng lên, bị giữ chặt, tùy ý cho người kia hôn. Lửa nóng ngang ngược như vậy, một chút cũng không giống tính tình ôn nhuận của Bùi Khuyết trước giờ, gắn bó qua lại, hôn cho đến lúc lưỡi nàng bắt đầu run lên.
“Đừng…….” Trên mặt là hơi thở nóng rực của y, Ninh Oản im lặng ngửa đầu cho y hôn. Vất vả lắm y mới chịu buông nàng ra, Ninh Oản dùng sức thở, sau đó, thân hình nhoáng cái bay lên không.
Ninh Oản theo bản năng ôm chặt cổ Bùi Khuyết, kinh ngạc nói: “A Khuyết……”
Bùi Khuyết không để nàng nói chuyện, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó bế nàng lên tháp. Ninh Oản hình như bị dọa rồi, nhưng đến lúc quần áo rơi hết xuống đất, nàng mới bắt đầu khiếp đảm.
A Khuyết sao lại nhiệt tình như vậy?!
Khó có thể tin là y lại làm thật?
Ninh Oản có chút tự trách, ngoan ngoãn nằm trên tháp, để mặc cho quần áo trên người từng cái từng cái bị lột xuống, tới lúc chỉ còn áo lót và tiết khố, nàng mới cảm thấy thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy góc chăn bên cạnh, định kéo qua che mình, chợt cảm thấy trên tay không có gì, Ninh Oản choáng váng —- đến che cũng không cho nàng che?!
Ninh Oản vừa thẹn vừa vội, nén giận nói: “A Khuyết.”
“Ngoan, để yên ta xem nào.”
Trời ạ?
Nghe vậy, Ninh Oản mới lấy lại tinh thần, nàng thấy ánh mắt của Bùi Khuyết tỉ mỉ liếc dọc theo cơ thể nàng, trong đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, làm gì có nửa phần tình dục. Lúc này nàng mới hiểu y đang làm gì, vội vàng nhỏ giọng nói: “Muội thực sự không có việc gì.”
Tên ngốc này, sao lại lo lắng cho nàng đến thế. Trong lòng Ninh Oản ngày càng ngọt.
Bùi Khuyết thở dài nhẹ nhõm, nhìn tiểu cô nương quần áo rách bươm, da thịt trắng nõn, lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng, cầm xiêm y bên cạnh mặc vào cho nàng.
Lúc nãy nhìn thấy vết kiếm trên cổ nàng, nhưng nàng lại không muốn nói cho y biết, y thật sự rất lo lắng, vì thế mới đường đột cởi quần áo của nàng kiểm tra xem còn vết thương nào khác hay không.
Y không muốn cô gái nhỏ của y bị thương, dù là vết thương nhỏ nhất.
Ninh Oản ngồi dậy trên giường, cắn một cái lên cổ Bùi Khuyết, cố ý nói: “Cởi quần áo gọn gàng như vậy, muội cũng không muốn mặc vào nữa.”
Bùi Khuyết đỏ mặt, nhìn thấy đầu vai trắng nõn của nàng, cái yếm hạnh đào bao lấy khuôn ngực tròn trịa, y cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Dù sao cũng là người mình yêu, bây giờ lại quần áo không chỉnh tề ngồi trước mặt, động tình cũng là chuyện bình thường.
“Ngoan, mặc vào. Đừng nháo nữa.” Vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, y sao nhẫn tâm mà nặng lời với nàng được, chỉ kêu nàng nhanh mặc quần áo vào, sau đó nghĩ ngơi một đêm, tối mai hồi cung.
Nghĩ đến tên cầm thú Sở Vân Thâm, lại nhìn A Khuyết trước mặt, Ninh Oản cảm thấy vận khí của mình thật tốt. Cánh tay nõn nà túm cổ y, Ninh Oản lại cắn thêm mấy ngụm nữa cho đỡ thèm rồi mới mặc xiêm y vào.
Không nháo thì không nháo, chờ đến lúc thành thân xong, y sẽ phải nháo với nàng —– nàng sẽ sinh cho A Khuyết một đứa bé đáng yêu như Bánh bao nhỏ vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Oản sung sướng.
Ninh Oản kể chuyện của Dung Cẩm từ đầu đến cuối cho y nghe, nói xong còn hung tợn cắn răng: “Thế nên muội mới không nói cho hắn, cô nương ngốc Dung Cẩm này vẫn luôn một mình nuôi con, cũng không muốn nói cho hắn biết bánh bao nhỏ là con hắn.”
Bùi Khuyết nghe vậy, trong lòng khiếp sợ, nhớ lại lần trước từng hỏi quốc sư phải chăng có lòng nghi người, bây giờ mới hiểu rõ —— tình cảm của một người, có thể làm cho quốc sư Đại Chiêu gặp biến không sợ động tình.
Nghĩ đến chuyện Sở Vân Thâm sẽ xuống tay với một cô nương mười lăm tuổi, Ninh Oản liền bất bình thay cho Dung Cẩm. Cả đời này của Dung Cẩm đều bị hủy trong tay hắn rồi.
“Nhưng mà Oản Oản à, nàng có từng nghĩ, có lẽ…….. mình hiểu lầm quốc sư rồi không.” Tuy rằng quốc sư là người lạnh như băng, nhưng cũng không phải người trốn tránh trách nhiệm, chắc có gì đó hiểu lầm giữa chuyện này.
Ninh Oản cũng không vui, lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Bùi Khuyết: “Huynh là nam nhân. Tất nhiên phải nói thay nam nhân rồi.” Hơn nữa y còn là tri kỉ của Sở Lương Thâm, không tin hắn là loại người này………….. nhưng còn A Cẩm và Bánh bao nhỏ.
Giận ư?
Bùi Khuyết khẽ nhắm mắt, ôm tiểu cô nương vào lòng, hôn lên mặt nàng một cái. Nếu là ngày thường, Ninh Oản đã bị mỹ nam kế làm cho choáng váng rồi. Nhưng việc này không thể dễ như vậy được. Ninh Oản đưa tay nhéo mặt Bùi Khuyết, nuông
chiều nói: “Huynh đứng bên kia với Sở Vân Thâm hay đứng bên này với muội?”
Nếu y còn giúp Sở Vân Thân, vậy nàng……….. vậy nàng sẽ cắn chết y! Ninh Oản rất không có cốt khí nghĩ.
Bùi Khuyết cũng không phải tên ngốc, biết lúc này không thể trêu nàng, đành thấp giọng nói: “Tất nhiên là bên muội.”
Nghe được lời này, Ninh Oản vui vẻ nâng mặt Bùi Khuyết lên hung hăng hôn tiếp, tựa cằm lên trán y, nói: “A Khuyết, huynh thật tốt.”
Mới vậy đã tốt rồi? Bùi Khuyết dở khóc dở cười, đưa tay xoa vết thương trên cổ nàng: “Bây giờ thì nói cho ta biết sao muội bị thương đi?”
Cái này….. Ninh Oản ngồi một bên, nghiêng đầu, do dự trong chốc lát mới nhìn Bùi Khuyết: “Đêm qua, muội gặp Bùi Chiếu và Cố Tang Chỉ.”
“Là A Chiếu?”
Ninh Oản lắc đầu: “Bùi Chiếu bị bệnh, là Cố Tang Chỉ.” Nàng thấy sắc mặt Bùi Khuyết bình tĩnh, tiếp tục nói: “A Khuyết, huynh muốn đuổi tận giết tuyệt thật à?”
Dù sao Bùi Chiếu cũng là đệ đệ y, tuy rằng….. tuy rằng người kia cũng không coi A Khuyết là huynh trưởng, mà nàng cũng không vui khi gặp y, nhưng mà…. Sau đêm hôm qua, nàng cảm thấy, nếu từ nay về sau Bùi Chiếu và Cố Tang Chỉ có thể rời xa Định An thành, cùng mai danh ẩn tích mà sống…….. vậy cũng rất tốt.
Suy nghĩ trong lòng Ninh Oản, Bùi Khuyết đều hiểu, y nắm tay Ninh Oản, thấp giọng nói: “Ta biết chừng mực, muội tin ta chứ?”
“Tất nhiên, muội tin huynh.” Ninh Oản không chút nghĩ ngợi liền thốt ra, nghĩ đến A Khuyết cố tình để cho Bùi Chiếu một con đường sống, chỉ cần không làm mấy chuyện không có đầu óc là được.
Tâm tình Ninh Oản rất tốt, lại dính lên người Bùi Khuyết, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng khiến Bùi Khuyết thấy thoải mái hơn hẳn. Y ôm tiểu cô nương trong lòng, nhớ đến việc của Quốc sư, tuy rằng Oản Oản lừa hắn nói rằng Dung Cẩm có vị hôn phu tốt, nhưng với tính tình của Sở Vân Thâm………..
Y nhìn ra cửa sổ, thầm nghĩ: chỉ sợ giờ phút này người đó đã tới thôn Dương Liễu rồi.
•
Ngày hôm sau, lúc Ninh Oản rời giường ăn sáng thì phát hiện không thấy Sở Vân Thâm đâu.
Nói đúng hơn thì, từ chiều hôm qua đã không ai thấy bóng y rồi. Ninh Oản càng nghĩ càng thấy không đúng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay sang nói với Bùi Khuyết đang tao nhã ăn sáng: “Có phải Sở Vân Thâm đi tìm A Cẩm rồi không?”
Bùi Khuyết: “………..”
Vừa thấy vẻ mặt của y, hôm qua luôn miệng nói đứng về phía nàng, hóa ra đã sớm biết Sở Vân Thâm đã quay về thôn Dương Liễu tìm A Cẩm mà không nói cho nàng biết. A Cẩm yểu điệu an tĩnh, mà Sở Vân Thâm lại cao ngạo lạnh lùng……….. Chắc chắn A Cẩm sẽ bị bắt nạt rồi!
Ninh Oản lo lắng nóng nảy, thở phì phì đứng dậy, muốn đi thôn Dương Liễu tìm Dung Cẩm, Bùi Khuyết cũng không còn cách nào khác, đành phải dời ngày hồi cung chậm một ngày, đi theo Ninh Oản.
Vào sân thì thấy Bánh bao nhỏ đang chơi đùa một mình, Ninh Oản thầm nghĩ không ổn, vội nói với Bùi Khuyết: “A Khuyết, huynh trông Bánh bao hộ muội một lát, muội vào trong xem.”
Bùi Khuyết thấy Ninh Oản hấp tấp, bất đắc dĩ cười cười, nhìn đứa bé phấn điêu ngọc mài kia cảm thấy vô cùng đáng yêu. Khuôn mặt này cực kì giống Quốc sư, nhìn một cái là biết hai người là phụ tử. Chẳng qua ngày nào mặt Quốc sư cũng vô cảm, còn tiểu gia hỏa tròn xoe này lại nở nụ cười thiên chân vô tà.
Rất giống, nhưng cũng không giống.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, nhìn thấy một ca ca áo trắng, thầm nghĩ: thần tiên ca ca lớn lên thật đẹp, còn cười với mình nữa. Bánh bao nhỏ nhớ lời dặn của mẫu thân, lễ phép cười: “Xin chào thần tiên ca ca, đệ tên là Bánh bao.”
Bánh bao?
Bùi Khuyết ý cười càng sâu, như vậy Quốc sư chính là…….. cha của bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ nhìn thần tiên ca ca cười, trong lòng cảm thấy cao hứng, nhưng nhớ lại quái thúc thúc lạnh như băng hôm qua, tự nhiên cảm thấy sợ hãi, thúc thúc kia thật dữ…. thật là đáng sợ.
Lúc Ninh Oản đi vào thì thấy Dung Cẩm đang ngồi khóc trên ghế, tức thì nổi giận, lôi Sở Vân Thâm đang ngồi bên cạnh ra ngoài, đuổi ra khỏi cửa.
“A Cẩm, có phải tên cầm thú kia lại bắt nạt tỉ không?” Trong lòng Ninh Oản đầy căm phẫn, an ủi nói: “Tỷ yên tâm, lần sau nếu hắn còn dám bắt nạt tỉ, muội giúp tỷ đánh hắn.” Nói xong, Ninh Oản còn huơ huơ nắm tay.
Lúc này Dung Cẩm mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn vương nước mắt. Nàng vốn đẹp, giờ rơi lệ càng động lòng người.
Ninh Oản nhìn mà lòng mềm nhũn: A Cẩm xinh đẹp như vậy, Sở Vân Thâm lại nỡ ra tay?! Cầm thú!
Dung Cẩm lắc đầu: “Oản Oản, muội đừng nói vậy, sư phụ người…… người không có bắt nạt ta.” Giọng nói của nàng thấp dần, nhưng tự tin kiên định: “……… cho tới bây giờ cũng chưa từng.”
Sư phụ?
Ninh Oản sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nàng từng xem không ít thoại bản, trong đó cũng có thầy trò, bây giờ…… người vốn luôn là gương tốt lại làm ra việc đồi phong bại tục như vậy!
Thực sự rất cầm thú!
“Từ nhỏ tỷ được sư phụ nuôi lớn, sư phụ trừ việc không thường nói chuyện, mặt khác đều rất tốt.” Dung Cẩm khẽ cưỡi, nhớ lại một ít việc vui trong quá khứ, nàng nhìn vào mắt Ninh Oản: “Trong mắt tỷ, người là nam tử tốt nhất thế gian. Là tỷ …… là tỷ đã đi quá giới hạn.”
Nam tử tốt nhất?
Ninh Oản nhíu mày.
Đại khái là được Sở Vân Thâm nuôi lớn, chưa từng thấy qua nam tử khác, lại bị sắc đẹp của Sở Vân Thâm mê hoặc…………. mới cảm thấy hắn tốt nhất.
“Nhưng hắn khi dễ tỷ, bội tình bạc nghĩa với tỉ, để tỉ vất vả nuôi Bánh bao nhỏ một mình, như vậy tỉ vẫn thấy hắn tốt sao?” Ninh Oản hỏi.
Nếu như vậy mà A Cẩm còn trả lời tốt, vậy…. chắc Sở Vân Thâm cho nàng uống thuốc gì rồi.
Dứt lời Dung Cẩm lộ vẻ ngượng ngùng, hai má ửng hồng, hai bên tóc rủ xuống, nhìn qua trông thật ôn nhu.
Giọng nói của nàng rất bé, nhưng Trữ Oản nghe rất rõ:
“Việc này….. không thể trách sư phụ….. là ta ép hắn……… hắn không biết.”
Ninh Oản: “?”
Ép buộc? Không biết?
Ninh Oản ngốc luôn rồi.
Một lúc sau, trong lòng Trữ Oản nảy lên đáp án đáng sợ.
—- Chẳng lẽ là ………. Mê gian?!!!!!!