Lúc quản lý gọi tôi vào phòng tiếp khách VVIP, anh ấy đã ở đó rồi.
Người con trai cao gầy có gương mặt ưa nhìn và nụ cười ôn hòa ở đằng kia, chính là diễn viên mới đột ngột nổi tiếng gần đây. Là “Nhất ca” của các thiếu nữ. Nghe nói Thành Nhất không mấy thoải mái với biệt hiệu này, nhưng fan lại rất đắc ý, dù sao thì “Nhất ca” còn có nghĩa là anh đại trong một lĩnh vực nào đó. Hiện tại anh ấy quả thật là anh đại trên truyền thông và trong giới diễn viên. Dù rằng không biết vị trí đó có thể ngồi được bao lâu, nhưng mà trong đời diễn viên có thể có một lần đã là quá may mắn rồi, cũng không biết bao nhiêu người đi qua nghiệp diễn, không lưu lại được chút tên tuổi nào.
Gặp lại Thành Nhất, lại cũng không đến mức tay chân run lẩy bẩy, miệng nói không nên lời như tôi từng lo sợ. Có lẽ mấy năm nay tôi đã quen với việc phản ứng nhàn nhạt với tất cả mọi thứ, đến nỗi cơ thể cũng đã tập thành thói, chẳng giật mình, chẳng kích động, cũng chẳng vui chẳng buồn. Dù là trong lòng tê dại, nhưng mà bên ngoài vẫn chỉ là cúi đầu chào anh và hai người đứng hai bên. Dương Chí Huyền vỗ vai tôi, nói với Thành Nhất và người đại diện của anh.
“Anh Lý, Nhất ca, hai anh cứ yên tâm, Tiểu Quân không những huấn luyện tốt mà cũng rất biết giữ mồm giữ miệng, khách VVIP chưa ai phải phàn nàn về em ấy cả. Nhất ca tập với em ấy tuyệt đối không cần lo.”
Anh Lý gật đầu, bước lên bắt tay, đưa cho tôi một tờ danh thiếp.
“Tiểu Quân, vậy thì nhờ em. Anh là Lý Vỹ, người đại diện của Thành Nhất. Nếu có chuyện gì, em có thể gọi số này của anh, với cho anh số của em luôn đi.”
Người đại diện của Thành Nhất làm việc rất nhanh gọn, lấy số của tôi xong liền đứng qua một bên. Lúc đó, chẳng còn gì chắn giữa tôi và Thành Nhất. Anh ấy mỉm cười, nói.
“Chào em, anh là Thành Nhất.”
Đến lúc ấy tôi mới chợt nhận ra, kỳ thực tôi và Thành Nhất chưa từng giới thiệu qua tên với đối phương. Năm đó... tôi còn chưa nói với anh ấy tên tôi là gì, thậm chí cũng không hỏi anh ấy...
Mười năm rồi mới có thể đứng trước mặt nhau mà nói câu chào, lẫn lời giới thiệu tưởng chừng như cơ bản nhất. Tôi vẫn cúi đầu, trả lời anh.
“Dạ, chào anh Thành Nhất. Em tên Quân Từ Mỹ.”
*
Từ trong thi từ, Mỹ trong mỹ lệ. Tên của tôi mang theo rất nhiều hy vọng của cha và mẹ, thực sự là muốn tôi trở thành phần tử trí thức của xã hội, hoàn toàn không nghĩ sau này tôi sẽ đi làm một nghề chẳng dùng đến nhiều trí não.
Tôi nghĩ trong xã hội phương Đông hiện đại, dù thế nào, tư tưởng coi trọng việc đọc sách vẫn còn tồn tại. Mà những nghề mới như PT rất khó có được sự tôn trọng của mọi người. Ngay cả nghề diễn viên của Thành Nhất... kỳ thực nếu không nổi tiếng, có lẽ cũng sẽ bị coi thường. Không biết mười năm nay anh ấy sống thế nào...
Nhưng mà tôi cũng không có hỏi Thành Nhất. Chờ Thành Nhất thay đồ tập xong, tôi dẫn anh ấy đến phòng tập dành riêng cho khách VVIP, giới thiệu sơ qua vị trí của các loại máy và các khu vực khác nhau. Cuối cùng đưa anh ấy đến chỗ máy đo chỉ số cơ thể, rồi lại ngồi phân tích chế độ tập cho anh.
Cơ thể Thành Nhất vốn đã không tệ. Anh ấy nói từ lúc học đại học đã thường xuyên chạy bộ, còn tham gia cả giải marathon. Lượng cơ ở hai chân quả thật rất đáng nể. Biểu đồ cơ thể mà máy in ra cũng rất lý tưởng - ít mỡ, nhiều cơ, cân đối. Nhưng yêu cầu của bộ phim anh đang tham gia dường như là còn hơn như vậy.
Tôi để bản in biểu đồ và tờ yêu cầu hình thể của đạo diễn đoàn phim song song trước mặt anh, bắt đầu giải thích về chế độ luyện tập để tăng các nhóm cơ cần thiết. Lúc tôi giải thích xong, liền hỏi.
“Đối với chế độ tập luyện và biểu đồ hình thể này, anh có thắc mắc gì không ạ?”
Thành Nhất đáp.
“Đều rất rõ ràng.”
Tôi gật đầu, lại lấy ra một tờ giấy trắng, cầm bút bắt đầu kẻ một bảng thực đơn.
“Vậy bây giờ em sẽ kê thực đơn năm ngày đầu tiên cho anh...”
“Tiểu Quân” - Thành Nhất chợt hỏi - “em không có thói quen nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện sao?”
Nét kẻ của tôi ở trên giấy chệch đi một chút. Thành Nhất thấy vậy vội nói.
“Xin lỗi. Anh chỉ hỏi vậy thôi. Cũng không phải là đang chê trách em.”
Tôi dừng bút, từ từ ngẩng đầu lên. Nhưng mà cuối cùng cũng không có dũng khí ngước lên nhìn vào mắt anh, khi ánh mắt vừa chạm phải đôi môi của anh thì liền cụp xuống. Sau đó căn phòng rơi vào tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ trừ tiếng bút bi chạy trên giấy. Lúc viết xong thực đơn năm ngày, tôi đẩy tờ giấy về phía anh và nói.
“Ngoài thực đơn này, xin anh chỉ uống nước, đừng ăn hay uống thêm thứ khác.”
Thành Nhất chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy tờ giấy, đáp.
“Anh hiểu rồi.”
*
Năm đó tôi cũng không nhìn thẳng vào mắt Thành Nhất.
Đúng ra là chỉ nhìn thẳng có một thoáng liền cúi ụp đầu xuống.
Khi ấy tôi chạm chạp ngẩng đầu lên, thấy chồng sách anh cầm, áo sơ mi trắng anh mặc, phù hiệu thêu tên anh bằng chữ đỏ. Nhìn phù hiệu thật lâu, rồi nói.
“Không sao...”
Thành Nhất ngồi xuống đối diện với tôi, khiến cho gương mặt anh đột ngột hiện ra trước mắt, tôi có muốn quay đi cũng không kịp. Toàn bộ nét nhu hòa ấy hiển hiện, bao gồm cả đôi mắt trong vắt như chứa đựng cả bầu trời.
“Không sao, vì sao lại khóc?”
Tôi cúi gằm mặt xuống, lại ôm lấy đầu, lặp lại.
“Không sao.”
Thành Nhất thấy vậy cũng không hỏi thêm, lặng lẽ ngồi cạnh tôi. Mà tôi thì cũng không ngẩng đầu lên một lần nào nữa.
Không rõ là bao nhiêu phút đã trôi qua, cuối cùng tôi nghe thấy tiếng loạt soạt, rồi tiếng một vật được đặt bên cạnh mình.
Thành Nhất nói.
“Mình phải đi rồi. Bạn uống đi. Đừng buồn nữa.”
Tôi lắng nghe tiếng bước chân anh ấy dần xa, dần xa, rõ ràng là muốn gọi người đứng lại, nhưng chỉ có thể chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn dáng người cao gầy từ từ đi khuất.
Cúi đầu xuống, thấy bên cạnh mình đặt một hộp sữa ca cao.
Từ đó về sau, tôi đều không uống thêm loại sữa nào khác.