“Đừng mặc nữa.” Ngụy Hách nắn vú Nguyễn Miên, “Tội nghiệp nó, bị thít chặt như vậy.”
“Làm vậy không tốt đâu ạ.” Thoát khỏi trạng thái động dục, cảm giác xấu hổ cũng trở lại với Nguyễn Miên, muốn đẩy bàn tay đang vuốt ve của Ngụy Hách khỏi ngực cậu, cậu còn chưa biết mình đã bị mấy Alpha này đánh dấu vĩnh viễn, “Kỳ động dục của em kết thúc rồi... Không nên làm vậy.”
1
Hơn nữa... Bốn Alpha, kỳ động dục qua rồi thì không nên làm vậy nữa.
Mấy Alpha đều không phải loại người dùng chất dẫn dụ để áp chế Omega của mình, hơn nữa một Nguyễn Miên xấu hổ khách sáo như vậy cũng đáng yêu lạ kỳ.
“Anh muốn sờ có được không” Ngụy Hách trêu cậu, không rời tay, “Anh còn muốn bú sữa nữa, vị sữa của Miên Miên ngon quá.”
Mặt Nguyễn Miên đỏ lên, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.
“Cảm ơn các anh đã giúp em vượt qua kỳ động dục, nhưng các anh không nên làm vậy... Làm vậy là không đúng đâu.” Nguyễn Miên ngây thơ trong sáng không hề nghĩ nếu từ chối như vậy có thể nào bị các Alpha này bắt nạt hay không.
4
“Không thích anh à?” Ngụy Hách chưa nghi ngờ sức hấp dẫn của mình như vậy.
“Không phải ạ... Nhưng như thế này là không đúng.” Là một Omega bảo thủ, Nguyễn Miên cố chấp chuyện này lạ thường.
“Được thôi.” Ngụy Hách miễn cưỡng nói, xoay người ra ngoài.
Trên biển, tuy nước ngọt là tài nguyên vô cùng quý giá, nhưng các Alpha đều không phải dạng người sẽ bắt Omega của mình phải chịu khổ. Tuy không thể dùng nước ngọt cho Omega của họ tắm, nhưng dùng nước ngọt để lau mình thì không thành vấn đề, chỉ là rửa sạch kỹ lưỡng thì không có cách.
Nguyễn Miên miễn cưỡng xé đáy quần lót dùng một lần ra mặc lên người, chật hơn rất nhiều so với trước kỳ động dục, hai vú bị bó không thành hình, hơn nữa chỉ cần bó chặt thêm một chút sẽ khiến sữa trào ra làm ướt miếng dán ngực đến mức không còn dính được nữa, thậm chí còn khiến lớp vải mỏng tang bị thấm ướt nhẹp.
Nguyễn Miên đành phải cột dây lưng của váy ngủ hai dây lại, mặc váy ngủ như một chiếc yếm, chỉ là nếu mặc như vậy sẽ để lộ vòng eo, quần lót dùng một lần đang mặc sẽ lồ lộ ra.
Nhìn thấy Ngụy Hách mặt hầm hầm bước ra từ lều cắm trại, Mục Nhung thấy khó hiểu, nhưng Tiếu Lê lại đoán được.
“Không cho chạm vào đúng không?” Tiếu Lê chắc chắn.
Ngụy Hách gật đầu, Alpha cao to ngồi ở mép thuyền có vẻ hơi trầm cảm.
1
“Miên Miên có phải loại Omega phóng đãng gì đâu, kỳ động dục qua tất nhiên không cho cậu sờ vào rồi.” Tiếu Lê an ủi vài câu, “Không sao đâu, đến tối còn phải ngủ chung một túi ngủ với chúng ta mà.”
Quần áo của Nguyễn Miên càng ngày càng ít vải, khi ra khỏi lều liền cuộn mình lại, không tới gần bất kỳ Alpha nào.
Liêu Huy đương nhiên không muốn nhìn Omega của họ phải chịu lạnh như vậy, liền bước tới ôm Nguyễn Miên vào trong lòng.
“Em không sao cả.” Nguyễn Miên từ chối.
“Đừng dỗi nữa, em lạnh run lên rồi.” Liêu Huy trực tiếp ôm cậu lại vào ngực mình, tùy tay vén áo lên nhét Nguyễn Miên vào.
“Đừng nhúc nhích, em mà đụng vào anh lại phản ứng bây giờ.” Quần áo Liêu Huy hiển nhiên không phải loại rộng thùng thình gì cho cam, Nguyễn Miên bị dính sát cả người vào anh sau lớp áo.
Cơ thể lạnh lẽo của Nguyễn Miên dán vào từng thớ cơ bắp rắn chắc của Alpha, không chống cự nữa.
Ngụy Hách nhìn cảnh này xong lạnh lùng mà hừ một tiếng, xoay người nhảy xuống nước.
Mục Nhung bơi dưới nước bắt một con cá biển rất to ném lên thuyền cứu nạn, Tiếu Lê một gậy đập đầu nó rồi ném cho Liêu Huy.
Tuy đang ôm Omega trong lòng nhưng động tác của Liêu Huy không hề bị ảnh hưởng, bàn tay đánh vảy cá vẫn cực kỳ nhanh nhẹn.
13
“Miên Miên, ăn một chút đi.” Liêu Huy không hề nghĩ nhiều đưa phần thịt nạc ở bụng ngon nhất cho Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên vừa qua kỳ động dục, rất cần ăn đồ bổ.
Lúc này Nguyễn Miên mới chui ra từ áo của Liêu Huy, nhỏ giọng nói cảm ơn, cậu không nghĩ nhiều, cũng không hề biết phần thịt cá trên tay mình là chỗ ngon nhất của con cá biển nọ, chỉ là cậu không thích cá sống nên chỉ miễn cưỡng mà ăn từng miếng nhỏ.
Nhìn Nguyễn Miên cắn một cách khó khăn, Liêu Huy đặt luôn miếng cá lên lòng bàn tay mình, cắt thành từng lát nhỏ rồi lại đặt vào tay Nguyễn Miên.
Đang ăn, Nguyễn Miên có chút ngượng nghịu nhìn Liêu Huy một cách cầu xin, “Chảy... chảy ra rồi...”
“Cái gì?...” Lần này Liêu Huy thực sự không hiểu.
“... Tinh dịch...” Cánh môi Nguyễn Miên mấp máy khẽ khàng, tiếng nói cực kỳ nhỏ.
Lúc này Liêu Huy đã nghe hiểu, đặt đồ trên tay sang một bên, dùng khăn lông lau tay, bế Nguyễn Miên lên trong tư thế hai chân tách ra, như bế trẻ con xi tiểu, ôm cậu đến gần mép thuyền.
Nguyễn Miên xấu hổ tới đỏ bừng mặt mà cởi một nửa quần lót xuống, từng ngụm dịch trắng đục chảy xuống từ lỗ âm hộ sưng đỏ, rơi xuống nước biển.
Trải qua một lần bài tiết tinh dịch đáng xấu hổ như vậy xong, Nguyễn Miên luôn co mình vào trong ngực Liêu Huy.
1
Các Alpha đều đã ăn xong, Tiếu Lê mở miệng, “Nước ngọt của chúng ta không còn nhiều lắm, không biết phải trôi nổi trên biển bao lâu nữa đây.”
Tầm mắt Tiếu Lê dời về phía Nguyễn Miên, “Miên Miên, có được không?”
Ban đầu Nguyễn Miên chưa kịp phản ứng, ngơ người một lát mới hiểu được ý Tiếu Lê muốn nói, là muốn... bú sữa của cậu...
Nguyễn Miên đỏ mặt gật gật đầu.
Vào buổi tối, Ngụy Hách đưa cả tấm lưng về phía Nguyễn Miên, tỏ ý tránh né cực kỳ rõ ràng. Mà Tiếu Lê ôm Nguyễn Miên, đang nói chuyện với Nguyễn Miên.