Mộc Phương ở bàn đối diện nghe điện thoại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo lưu loát nói một tráng tiếng Ý.
Sơ Ảnh gõ bàn phím, trong lòng cũng suy đoán được cuộc gọi điện ấy là của ai. Vốn là bang Sát Long và hai bang phái khác trực thuộc Nam Cung gia tộc và Phùng gia cùng hợp tác vận chuyển vũ khí hạng nặng từ Ý qua. Hai bang kia liên thủ cài cạm bẫy ở đường biên giới dưới mí mắt của La Nhậm Thiên trót lọt, khiến cho chính phủ cùng quân đội cũng nhúng một tay vào.
Sơ Ảnh hồi tưởng lại, thuận tiện ghi tên vài con gián chui nhủi, tính toán còn nửa năm nữa mới tới giai đoạn căng thẳng.
Mà vụ việc này còn có một sự kiện lớn là La Nhậm Thiên bị tập kích ở đảo tư nhân thuộc Đề gia, vốn là sàn giao dịch lớn trong thế giới ngầm, mà chủ mưu cũng là hai bang phái nhà Nam Cung và Phùng gia, hiển nhiên là để một mẻ dẹp luôn thế lực La Nhậm Thiên. Các bang và thế lực khác mắt nhắm mắt mở không can thiệp cũng không nhúng tay, vài bang nhỏ quăng chút đá lám gợn mặt hồ.
Nhưng cuối cùng La Nhậm Thiên hợp tác với một vị thiếu gia là con riêng Đề gia trốn thoát, lên tới đất liền thì thuộc hạ bị mấy bang khác làm cho rối loạn, cuối cùng La Nhậm Thiên dưới sự hỗ trợ của vài đàn em trung thành trốn được ở một vùng ngoại ô. Mặc dù tất cả đều nằm trong kế hoạch của La Nhậm Thiên nhưng rủi ro vẫn cao kinh người.
La Nhậm Thiên còn bị thương, nữ chính Diệp Ái Ninh lại mạc danh kỳ diệu về quê cũng chính là vùng ngoại ô La Nhậm Thiên đang tạm lánh mang hắn về lần nữa. Thời điểm Diệp Ái Ninh cứu La Nhậm Thiên lần hai còn tận hơn một năm.
Sơ Ảnh ngả người ra sau, tròng mắt trong suốt tỉnh táo nhìn lên trần nhà sơn trắng, lúc này Sơ Ảnh đang đấu tranh nội tâm, kì thật đó là thời điểm để La Nhậm Thiên thâu tóm quyền lực nên cô không định ngăn cản, chỉ là Sơ Ảnh có chút rối ren về sự việc của Diệp Ái Ninh thôi.
Thật ra thân phận Diệp Ái Ninh cũng không đơn giản, nhưng Sơ Ảnh không có ý muốn đi tìm hiểu. Cô muốn để sự việc phát triển đúng quỹ đạo, nhưng mà người cứu La Nhậm Thiên là cô.
Với loại người như La Nhậm Thiên thì đừng mong có mưa dầm thấm đất gì cả. Hắn không có kiên nhẫn, Sơ Ảnh cũng vậy, nên phải một kích tất trúng!
Sơ Ảnh cong khóe môi cười, đáy mắt không chút tình cảm. Thật ra Dương Sơ Ảnh cũng chỉ là kẻ ích kỉ, không phải sao?
"Thế nào? Bên đấy đồng ý thỏa thuận giao dịch chứ?" Sơ Ảnh nghiêng đầu nhìn Mộc Phương, giọng nói lạnh nhạt tựa như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
"Không vừa lòng với giá đã thỏa thuận. Bên hải quân bỗng nhiên phiền phức" Mộc Phương cau mày, anh xoa thái dương, khuôn mặt vẫn không lộ chút mất kiên nhẫn nào.
"Sợ là thiếu gia nhà Nam Cung cùng gia chủ Đề gia cũng rất gấp. Em nghi ngờ vài con hàng mình gài ở hải quân cùng lũ chuột giám sát giao dịch" Sơ Ảnh đem tờ giấy ghi tên vài kẻ phản bội đưa cho Mộc Phương.
Mộc Phương nhìn rồi dùng bật lửa đem tờ giấy đốt.
"Đừng kinh động, vụ này giác quan phụ nữ của em nói không đơn giản đâu. La gia cũng chướng mắt mấy nhà ấy lâu rồi, nếu có thể thì một lưới tóm hết" Sơ Ảnh nói liền một mạch, cô tin sau khi điều tra hết thảy thì La Nhậm Thiên vẫn sẽ hành động như cũ, gã này tạo hình tượng tùy tâm sở dục cũng không phải để chơi.
"Em tính khi nào rời?" Mộc Phương kiểm tra báo cáo, hữu ý vô tình hỏi Sơ Ảnh một câu.
"Sau khi hai nhà kia bị diệt" Sơ Ảnh cười nhẹ. "Nhưng sau vụ hợp tác em muốn anh giúp em che giấu hành tung, lão đại cũng không thể nói"
Mộc Phương trầm mặc, liếc nhìn Sơ Ảnh rồi nặng nề gật đầu. Lúc này hai người mỗi người một tâm tư, đều phức tạp như nhau.
Sơ Ảnh quay lại bàn làm việc của mình tiếp tục công việc, kéo đến tận trưa, lúc Sơ Ảnh vẫn còn đang chăm chú trong giấy tờ thì Mộc Phương đã dứt khoát đem cô kéo đi.
“Căn tin hay ngoài?” Sơ Ảnh nhìn Mộc Phương kéo mình còn không quên lấy thuốc, đuôi lông mày cũng muốn giật mấy cái.
“Ngoài đi, có một quán ăn gia đình khá ngon ở cuối phố” Sơ Ảnh không chút nghĩ ngợi đề nghị, đừng có đùa, dù rằng cô không bài xích hành vi của Mộc Phương nhưng cũng không có nghĩa cô muốn mọi người hiểu lầm quan hệ của cô và anh.
Mộc Phương kéo cô tới thang máy thì buông tay, bởi vì bây giờ là giờ ăn trưa nên công ty nhân viên khá đông, vài người tò mò sẽ nhìn hai người Sơ Ảnh Mộc Phương nhưng không dám nhiều lời, dù sao hai người này thường xuyên đi cùng nhau, vốn đã tạo thành thoại bản cuộc tình tay ba của chủ tịch và trợ lý cùng thư ký cho mấy nhiên viên văn phòng rồi. Chỉ có người trong cuộc vẫn không hay biết mà thôi. Hoặc có thể là ai đó cố tình không biết và ai đó vô tình không biết.
“Này tôi vừa thấy Dương tỷ với trợ lý Mộc ra ngoài đấy” Nhân viên Giáp vừa hí hửng xách cà phê vừa vội vàng bắt loa cho đồng bọn.
“Hai ngày không thấy chủ tịch đi làm, đảng trợ lý Mộc đang suy đoán đại thần rước được nữ thần rồi à” Nhân viên Bích mặt không chút biểu cảm nói.
“Dương tỷ hâm mộ chủ tịch như vậy, trợ lý Mộc còn phải truy thê dài dài” Nhân viên Giáp thở dài.
“Tổng tài như chủ tịch không phù hợp với tạo hình của Dương tỷ đâu, có khi hai ngày nay chủ tịch còn len lén hẹn hò với đóa sen trắng nào ấy chứ” Nhân viên Ất đặt khay đồ ăn lên bàn, ngó nghiêng dọc rồi nhỏ giọng nói.
“Bất hạnh bất hạnh” Nhân viên Bích thở dài theo.
“Mấy cô cậu bớt nhiều chuyện đi, để lão thái bà phòng kế toán nghe được là lương tháng này không an toàn đâu” Trưởng phòng kinh doanh liếc nhìn xóm nhà lá nào đấy, quở giọng trách mắng nhưng thật chất là dỏng tai nghe.
Đám nhân viên nhìn nhau rồi bắt đầu nhanh chóng ăn trưa, dạo gần đây công việc tăng cao, không đẩy năng suất theo là mất việc như chơi. Bởi vậy nhiên viên ai nấy đều sắp nhàm chán đến điên, thỉnh thoảng tự tìm vài tình huống rồi thêm mắm dặm muối là chuyện bình thường thôi.
Sơ Ảnh ngồi ở ghế lái phụ, cảm giác có chút khó chịu, cô chau mày thắt dây an toàn rồi nhanh chóng trở về biểu tình cũ. Mộc Phương lái xe đến địa chỉ Sơ Ảnh nói, mặc dù nói là cùng một con phố nhưng bởi vì ở tận cuối nên đoạn đường vẫn tương đối dài.
Điện thoại trong túi áo Mộc Phương vang lên đánh vỡ bầu không khí im lặng của hai người, Mộc Phương nhìn vào hàng số lạ, ấn nghe. Chưa đầy năm giây cuộc gọi đã kết thúc, Sơ Ảnh nghi hoặc nhìn sang.
“Lão đại kêu tới đón” Không phải kêu người mà là gọi anh, hiển nhiên hành động này cũng khiến Mộc Phương kinh ngạc, không lẽ nơi đấy có gì đặc biệt không thể để người biết?
“Vậy đi luôn đi” Sơ Ảnh không ngạc nhiên lắm, cô ngã người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Mộc Phương xoay đầu xe, đi về hướng ngược lại.
Lúc này tại địa phương nào đó, La Nhậm Thiên cởi trần nửa người ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, khuôn mặt lai tinh xảo tựa như một pho tượng được chạm khắc tỉ mỉ lại lạnh lẽo đến cực điểm, vết thương thấm đỏ băng gạc quanh hông nhưng La Nhậm Thiên còn chẳng nhíu mày lấy một cái. Hắn bình tĩnh xóa lịch sử cuộc gọi, đem trở lại hiện trạng cũ, lại nhìn vào trong bếp đang tản ra mùi thơm, cảm giác như đang ở nhà khiến La Nhậm Thiên có chút xíu dao động nhưng rất nhanh đã bị hắn áp chế xuống.
Dù rằng cảm thấy cô gái nhỏ kia rất đáng yêu, nhưng La Nhậm Thiên biết còn nhiều thứ hắn cần giải quyết, vết thương ở hông này cũng phải đi tạ ơn người gây ra chứ.
La Nhậm Thiên lấy áo sơ mi đã được Diệp Ái Ninh giặt sạch đặt một bên mặc vào rồi không tiếng động rời khỏi, đi đến điểm hẹn với Mộc Phương.
Diệp Ái Ninh tầm một khắc sau vừa tính ra gọi La Nhậm Thiên vào ăn cơm thì đã không thấy người đâu, cả căn phòng lạnh lẽo tựa như chưa từng có một người xuất hiện ở đây khiến Diệp Ái Ninh bỗng cảm thấy mất mát khó hiểu.
Quyết định cứu một người đàn ông lạ mặt còn đem người đó về nhà thật sự liều lĩnh, nhưng Diệp Ái Ninh bỗng có loại linh cảm nhất định phải cứu. Người này mặc dù có chút lạnh lùng nhưng cũng không có hành vi mạo phạm nào, hơn nữa còn khiến Diệp Ái Ninh có loại cảm giác của gia đình khi chăm sóc hắn.
Diệp Ái Ninh vỗ má, chắc là vì không có ai để mình chăm sóc quá lâu nên mới như vậy đi, nhưng mà cơm trưa thật sự quá nhiều, làm sao giải quyết đây?