Nghe nói hôm nay là sinh nhật một vị đại lão phong vân một thời trong giới thương nghiệp.
Thư mời phát ra đều là những người có vị trí nhất định ít nhiều cũng từng nhận được sự nâng đỡ của vị đại lão này nên không thể không có mặt.
Nam nữ chính hiện tại hẳn đã về nước, hơn nữa nữ chính còn nhờ bữa tiệc này mà đạt được một phần tình cảm của vị đại lão kia, sau này còn được ông ta nhận làm cháu nuôi khiến địa vị nâng lên một bậc.
Mà nguyên chủ khi ấy tự tử lần đầu tiên cũng không tham gia bữa tiệc này.
Đường gia chủ cuối cùng vẫn chờ Dạ Tịch cùng đi chỉ là luôn âm trầm, im lặng khiến lái xe đằng trước cũng không dám thở mạnh.
Dạ Tịch vẫn có thể khí định thần nhàn nghịch điện thoại, một chút cũng không thèm để ý ông ta.
- Biết điều một chút, đừng làm mất mặt Đường gia.
Đường gia chủ sao có thể chịu được khiêu khích như thế, nhìn chằm chằm Dạ Tịch với ánh mắt đe dọa.
Dạ Tịch thản nhiên đối diện với ánh mắt giết người của Đường gia chủ, đồng tử bình lặng như thu thủy, nhưng chỉ cần vô thức sa vào sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.
Không đúng, sao ông ta lại sợ hãi cô?
- Đây là ánh mắt gì? Mày còn biết lễ giáo không?
- Không thấy phiền sao?
- Phiền? Mày dám nói tao phiền?
Đường gia chủ tức đến muốn phát bệnh tim.
Đường gia sao lại giáo dưỡng ra đứa không có quy củ thế này?
- Đường Dạ Tịch là con ruột ông sao?
Dạ Tịch bất chợt tung ra một vấn đề khiến cơn giận của Đường gia chủ nghẹn lại, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.
Sắc mặt ông ta như bóng đổi màu, từ đỏ sang xanh rồi tím.
Dạ Tịch không nghĩ nói mò lại thực sự mò ra tâm tư của Đường gia chủ.
Tại sao Đường gia chủ năm đó lại quyết tuyệt bỏ rơi mẹ nữ chính như thế? Và tại sao mẹ nữ chính lại dễ dàng nối lại tình xưa như vậy?
Thực ra năm đó còn một đoạn cố sự khác.
Ngày đó là tiệc sinh nhật của Nhan gia chủ, cũng là ông ngoại nguyên chủ.
Đường gia chủ vốn muốn nhân việc này công khai quan hệ với mẹ nữ chính khiến Nhan tiểu thư không đi theo ông ta nữa.
Trăm tính vạn tính cũng tính không được lần này ông ta lại bị anh cả chơi chiêu muốn khiến ông ta mất mặt trước mọi người cũng muốn hủy luôn tương lai của ông ta.
Chính là Nhan tiểu thư không quản thân bệnh vẫn đến giúp đỡ, cũng mất đi danh tiết vì ông ta nên Đường gia chủ không thể không thuận theo mối hôn sự này.
Sau đó ông ta cũng không chạm vào mẹ nguyên chủ một lần nào, luôn lấy cớ bảo dưỡng cơ thể bà.
Thẳng đến khi mẹ nguyên chủ được xác nhận có thai, thời gian tính toán cũng vòng quanh ngày xảy ra chuyện bốn ngày.
Mà nguyên chủ lại rất giống mẹ, cũng không có điểm giống Đường gia chủ, nhiều người dị nghị cũng thành công gieo xuống hạt giống nghi ngờ trong lòng ông ta.
Nhưng ông ta là người cao ngạo, tuyệt nhiên không muốn đi xét nghiệm, chỉ âm thầm yêu thương giả tạo với nguyên chủ.
Cho nên Đường phu nhân và nguyên chủ mới nhận lấy sự đối xử lạnh lùng như thế.
Luôn cảm thấy ta mới là nữ chính.
Thảm như thế, chỉ có thể là số phận nữ chính truyện ngược.
[ Làm phiền kí chủ không ảo tưởng thân phận của mình.]
Hệ thống mệt tâm quá.
Kí chủ nhà hàng xóm luôn tích cực hoàn thành nhiệm vụ trong niềm vui còn kí chủ của nó thì sao? Cô không chỉ trăm bước hóa một, không đi theo thói thường, lại còn ảo tưởng mình là nữ chính nữa chứ!
- Mi xác thực không đưa kịch bản giả cho ta?
[ Kí chủ, cô nên tập trung vào nhiệm vụ đi.
Đừng ảo tưởng nữa.]
Một lời kia của Dạ Tịch thực sự khiến Đường gia chủ an tĩnh lại.
Với tính cách của ông ta tuyệt đối không mang chuyện mất mặt này ra náo với cô trước mặt lái xe.
- -------
Thiên Tân mang phong cách Châu Âu hiện đại, vừa phóng khoáng, xa hoa lại thanh lịch, quý phái, mang lại cảm giác kích thích thị giác rõ ràng.
Bữa tiệc tối nay được tổ chức tại phòng tổ chức sự kiện riêng của Thiên Tân.
Cố thị cũng rất biết kinh doanh, phòng tiệc không chỉ đặc biệt lớn còn được trang trí tinh xảo, bày trí hài hòa, hút mắt.
Chỉ cần bước vào đã có cảm giác quý khí quanh thân.
Dạ Tịch vừa đến liền không chút dấu vết cùng Đường gia chủ tách ra.
Cô cũng không phải đi bồi tội với ông ta, đi theo làm gì.
Mà Đường tổng cũng bị mấy người quấn lấy, không để ý Dạ Tịch đã tự mình tách ra.
Nói thế nào cũng từng là thế lực một phương, cũng phải cho chút mặt mũi, không thể quá tuyệt tình.
Ai mà biết hôm sau ngủ dậy đã phát sinh biến cố gì?
- Đến cũng đã đến, coi như hoàn thành nhiệm vụ đi.
Dạ Tịch tìm một vị trí tương đối hẻo lánh ngồi xuống, tránh ánh nhìn của người khác.
[ Kí chủ phải ở lại một giờ mới miễn cưỡng coi như hoàn thành.]
- Mi không cảm thấy lãng phí thời gian sao? Một giờ đó ta không biết ngủ được bao nhiêu giấc rồi.
[ Cô ngủ còn chưa đủ sao? Cô mới ngủ hai tiếng trước có được không!]
Ngủ, ngủ, ngủ...Sao cô không có chí cầu tiến thế chứ!
- Mi có thể đổi một kí chủ khác nha.
- Người sau ác ý dụ dỗ.
Nó...còn thực sự không thể đổi.
Tức chết nó!
Trong khi Dạ Tịch cùng hệ thống câu thông thì bên kia nổi lên từng đợt hút khí.
Tràng diện nháy mắt như dừng lại.
Ngoài cửa một đôi nam nữ đang tiến vào.
Nam thì cao quý, lãnh diễm, nữ thì dịu dàng, thanh lịch.
- Người đàn ông đó là ai vậy?
- Người xuất chúng như thế sao bây giờ mới xuất hiện?
- Cô gái đi cùng hắn cũng thật đẹp.
- Bọn họ đúng trời sinh một cặp, ghen tị quá!
...
Ngoài nam nữ chính thì còn ai có được hiệu ứng vạn chúng chú mục như vậy?
Làm nhân vật chính đương nhiên giá trị nhan sắc không cần bàn cãi lại thêm hào quang nhân vật chính, vừa ra đã có thể chấn nhiếp toàn trường.
Nữ chính không phải loại xinh đẹp, kinh diễm mà mang nét an tĩnh, mong manh như hoa lan u cốc, quanh thân luôn ẩn ẩn một loại ưu thương nhàn nhạt khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng để yêu thương.
Mà nam chính thì như vương giả trên cao cao ngạo nhìn xuống giang sơn vạn dặm quý khí bức người.
Ngũ quan như tượng tạc, mang lại cảm giác xâm lược mạnh mẽ khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống quy phục hắn.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều bị nhân vật chính hấp dẫn, tỉ như vị thiếu gia ăn chơi trác táng nào đó bên cạnh Dạ Tịch.
Đường gia hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, chạy khắp nơi cầu tài chính, làm gì còn thời gian quản một tiểu thư, bị trêu chọc cũng bình thường.
- Đường tiểu thư, đã lâu không gặp.
Hắn lấy tư thế tự cho là phong hoa nhất nhìn Dạ Tịch.
Người này là một trong những hồ bằng cẩu hữu của Cố nhị thiếu, hình như họ Tống, trước đây từng theo đuổi nguyên chủ nhưng bị cô ấy nhiều lần chắn trở về.
Hiện tại muốn bỏ đá xuống giếng đi.
- Có chuyện gì? - Dạ Tịch bị làm phiền, rất không hữu hảo đáp lại.
- Đường tiểu thư nghĩ mình vẫn còn là tiểu thư danh giá như trước sao?
Bị đối xử như trong kí ức, Tống thiếu gia đã có điểm tức giận.
Cô ta nghĩ mình là ai?
Vẫn là tiểu thư Đường gia phong vân một phương sao?
- Tôi không phải chẳng lẽ anh phải? A, không nghĩ anh còn có sở thích kì quái này.
- Người sau hơi đưa mắt nhìn sang, ngữ điệu thì khiêu khích nhưng ánh mắt lại một mảnh lạnh nhạt.
- Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
- Một người đàn ông bị nhìn như thế sao có thể bình tĩnh được.
Nếu không phải hắn giáo dưỡng tốt đã sớm mang ly rượu trong tay tạt vào mặt cô.
- Anh có mời tôi rượu sao?
- Đường Dạ Tịch, Đường gia của cô chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể sụp đổ.
Cô còn không biết điều?
Tống thiếu gia đại khái chưa gặp ai không theo lẽ thường như thế.
Một thời gian không gặp trình độ lái xe của cô sao tăng nhanh thế.
- Liên quan gì đến tôi.
- Dạ Tịch một biểu tình không sao cả nhún vai.
- Nhìn xem, ta chắc chắn là nữ chính.
[ Kí chủ, cô lại quên uống thuốc sao?]
- Không nhìn thấy ta ngồi không cũng có người muốn giúp ta hoàn thành mục tiêu sao?
Cô có vấn đề về khả năng lí giải sao? Hắn rõ ràng đang đe dọa cô cơ mà.
Biểu tình gợi đòn của cô đã thành công khêu lên lửa giận của Tống thiếu gia, một lời không hợp liền giơ tay muốn đánh người.
Mà cô gái lại hơi cúi đầu nhìn xuống dường như không để ý đến bản thân đang gặp nguy hiểm.
Đang lúc hệ thống muốn lên tiếng nhắc nhở kí chủ nhà nó đã thấy cô nhanh như chớp vươn tay ra túm cổ áo Tống thiếu lật tay một cái liền ném người qua vai.
Vừa vặn bên cạnh là bàn tiệc đứng, Tống thiếu cả người rơi xuống bàn liền chìm trong bánh ngọt và rượu.
Cái bàn cũng đủ cứng rắn, không có đặc hiệu gãy bàn nhưng chắc chắn Tống thiếu đã đau muốn gãy lưng.
Âm thanh đổ vỡ không nhỏ liền thu hút sự chú ý của những người đang bị đôi chính làm cho ngây ngốc.
- Bên kia xảy ra chuyện gì?
- Cô gái kia không phải Đường Dạ Tịch sao?
- Người đang nằm kia là ai thế?
- Nhìn trang phục hình như là Tống thiếu.
...
- ĐƯỜNG DẠ TỊCH, tôi giết cô.
- Khó khăn lắm mới ngồi dậy nổi, Tống thiếu cũng không quản bản thân chật vật một lòng muốn bóp chết người khiến hắn thảm hại.
- Đường Dạ Tịch, mày làm cái gì?
Hai âm thanh đồng thời vang lên chấn động màng nhĩ Dạ Tịch.
Đường gia chủ dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng dự cảm của ông ta cho thấy tuyệt không phải chuyện tốt.
Dạ Tịch trước con mắt của mọi người, một cước đạp Tống thiếu đang muốn lao lên đánh người trượt đi một đoạn ngắn.
Chân hơi tê.
Đường gia chủ ngăn cản không kịp, không biết là hoàn toàn sụp đổ hay bị dọa ngây người mà không tiến lên nữa.
- Vị tiểu thư này, cô muốn phá tiệc sinh nhật của ta sao?
Giữa toàn trường an tĩnh như chết chợt vang lên một giọng nói ôn hòa.
Mọi người tự động tách ra một con đường nhỏ để chủ trì bữa tiệc đi tới.
Xong.
Trong đầu Đường gia chủ chỉ còn một chữ này.
Hôm nay vốn muốn mang Dạ Tịch đến tạ tội với Cố nhị thiếu, không những không xin lỗi xong còn gây chuyện lớn kinh động vị tiền bối kia.
Người này tuy đã rút lui nhưng sản nghiệp và tài nguyên trong tay ông ta vẫn khiến người người mơ ước, chỉ cần ông ta nói một câu cũng có thể khiến Đường thị vinh thịnh như trước.
Nhưng cũng chỉ cần một câu cũng có thể khiến Đường thị hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người.
Đúng là thành sự không có mà bại sự có thừa.
Đường gia thực sự sẽ hủy trong tay ông ta sao?