Đây là sợ hãi muốn tìm núi dựa?
Không, hệ thống lấy thống cách của nó ra thề, kí chủ nhà nó chỉ hận không thể đè Đường gia chủ ra mà đánh, sao có thể sợ hãi?
Vốn còn muốn đại chiến ba trăm hiệp với Đường tổng nhưng điện thoại gia chủ Nhan gia gọi tới, Dạ Tịch không thể không nghe.
Trong điện thoại Nhan gia chủ cũng không nói rõ ràng chỉ bảo cô mau chóng trở về.
Cho nên người đã giãn xong gân cốt bày tỏ: chỉ có thể đặt trước cho Đường gia chủ một lịch hẹn, chờ ngày tái ngộ.
Đánh người còn bày đặt chọn ngày, sao cô không lên trời luôn đi!
- Người không có kinh nghiệm như mi thì biết cái gì?
[ Vâng vâng, cô rất có kinh nghiệm, cô giỏi nhất.] Kim Quang rất không có thành ý khen ngợi.
- Đã kém hiểu biết thì nên học hỏi, không nên tự ái như thế đâu.
- Dạ Tịch rất kiên nhẫn giáo dục hệ thống thiểu năng.
Nó...!mới không phát rồ như kí chủ đâu.
- Ôi chao, trẻ nhỏ sao khó dạy thế.
[ Cô nói ai là trẻ nhỏ? Ta mới không là trẻ nhỏ đâu.]
- Ta nói mi sao? Có tật giật mình.
[ Cô mới có tật giật mình, cả nhà cô có tật giật mình.
Hừ.]
Hệ thống giận dỗi không muốn nói chuyện.
Trong thời gian Dạ Tịch nói mò với hệ thống thì xe đã đi đến ngoại ô, gần đại trạch của Nhan gia.
Nhà chính nằm ở trên một ngọn đồi dốc thoải, đón lấy tinh hoa nhật nguyệt.
Theo phong thủy thì nơi này là nơi hội tụ linh khí trời đất, là một vùng đất tốt.
Ừ, trừ việc vị diện này thực sự không có linh khí.
Kiến trúc thiên về hướng phương Đông cổ điển, từng phiến đá, bậc thang đều có sự tính toán kĩ càng, tuân thủ mọi nguyên tắc nghiêm ngặt của văn hóa phương Đông.
Cả tòa nhà tỏa ra hơi thở cổ xưa, huyền bí nhưng không bức bách, ngột ngạt.
Hai hàng trúc thẳng đứng, cành lá phất phơ theo chiều gió, dưới ánh trăng tạo ra những hình dáng kì quái.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa cỏ, lại có thảm cỏ mềm dưới chân nâng đỡ, thật làm người ta muốn nằm ngủ một giấc mà.
- Tiểu thư đã về.
- Thấy Dạ Tịch đi tới, một người giúp việc vừa nhanh nhẹn cúi chào vừa đưa tay tiếp lấy túi xách trong tay cô.
- Ừ, gia chủ đi nơi nào?
Dạ Tịch vừa cởi giày vừa hỏi.
- Mọi người ở trong phòng lão gia chủ chờ tiểu thư.
- Tôi biết rồi, chị cứ đi làm việc đi.
Dạ Tịch gật nhẹ đầu, mấy bước liền đi lên lầu rồi.
Người giúp việc lúc này mới kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng cô gái.
Tiểu thư dạo này thay đổi nhiều quá.
Trước đây mỗi lần về nhà đều ầm ĩ không cho bọn họ chạm vào đồ vật của mình, thái độ kia thật đúng chuẩn bệnh công chúa.
Mà hôm nay lại không như thế, cô ấy không những không làm ồn còn rất ôn hòa nói chuyện với cô, trong giọng nói cũng không khinh thường và bề trên như mọi khi.
Tựa như với cô mà nói cô cũng như những người khác, công bằng, ngang hàng, là một người bình thường.
Dạ Tịch cũng không biết người giúp việc đang cảm động đến rớt nước mắt, cô hiện tại đang đứng trước cửa phòng ông ngoại nguyên chủ.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc nam, dù đã dùng hương khí che đi nhưng vẫn không thể hoàn toàn biến mất.
Bệnh tim.
Đây là thuốc điều hòa suy tim.
Bệnh tim của Nhan gia là di truyền?
Vậy nguyên chủ...
- Tiểu Tịch? Sao không vào trong đi, mọi người đợi con một lúc rồi.
Dạ Tịch còn chưa kịp mở cửa thì người bên trong đã ra trước, người ra là Nhan phu nhân, chủ mẫu hiện tại của Nhan gia.
- Vâng.
Dạ Tịch gật đầu với Nhan phu nhân đi vào phòng.
Trong phòng, trừ mẹ nguyên chủ thì người Nhan gia nên đều đến đủ.
Nhan gia chủ và những người khác của Nhan gia chia nhau ngồi xung quanh, đều là bậc trưởng bối, Dạ Tịch là hậu bối duy nhất trong phòng.
Thấy cô đến, mọi người đều gật đầu với cô, ánh mắt đều là yêu thương và thương xót.
- Chú, Tiểu Tịch về rồi.
- Nhan gia chủ ghé sát tai Nhan lão gia mà nói.
- Ông ngoại.
- Dạ Tịch đáp lễ với mọi người rồi nhẹ nhàng đi tới vị trí Nhan gia chủ nhường ra cho cô.
Ông ngoại Nhan nằm trên giường, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, khí sắc yếu ớt, hơi thở mong manh.
Dường như cô còn nhìn thấy tử khí phảng phất trên ấn đường ông ấy.
Nhan lão gia run run bắt lấy tay Dạ Tịch, khóe mắt như thấm ra một giọt nước.
Lực bàn tay rất yếu, ánh mắt mờ đục chớp liên tục như muốn nhìn rõ người trước mặt nhưng không thể.
Đã bao nhiêu năm?
Từ khi Nhan phu nhân nằm viện, Đường gia chủ đã không còn đưa nguyên chủ về Nhan gia nữa mà bản thân cô ấy cũng luôn bị cuốn theo những thú vui khác.
Thời gian càng ngày càng ít, số lần cô ấy về Nhan gia trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa ngồi một lúc liền đi.
Những năm nay sức khỏe Nhan lão gia không còn tốt như trước, nguyên chủ cũng không phải không nhìn ra mà là cô ấy còn có khúc mắc khác với Nhan gia, cô ấy vẫn tỏ ra vô lo vô nghĩ đến vô tâm.
Ngày ông ngoại hấp hối, Nhan gia chủ gọi điện đến khi nguyên chủ đang bị đám người Cố nhị thiếu làm nhục hơn nữa còn bị chúng cố ý cho Nhan gia chủ nghe.
Nhan gia hoàn toàn tuyệt vọng với nguyên chủ mà nguyên chủ thì không kịp về nhìn mặt ông ngoại lần cuối.
Hiện tại vừa vặn thời điểm ông ngoại Nhan qua đời.
Nguyện vọng của nguyên chủ không đề cập đến Nhan gia cũng không muốn trả thù không phải vì cô ấy không muốn mà nguyên chủ sớm được nuôi dưỡng một tính cách yếu đuối, cô ấy không muốn liên lụy đến người khác, chỉ cần tránh xa Cố nhị thiếu là tốt.
- Ông ngoại, cháu ở đây.
- Giọng nói Dạ Tịch trong vô thức trở nên mềm mại hơn một chút, người cũng cúi thấp xuống để ông ngoại Nhan có thể nghe được.
- Tiểu Tịch...Tiểu Tịch...
Ông ngoại Nhan kích động mấp máy môi nhưng không phát ra được lời nào.
Nước mắt ầng ậng trào ra, bàn tay như dồn sức bình sinh nắm đau tay cô.
Nữ quyến trong phòng có mấy người cầm lòng không đặng mà quay đi chấm nước mắt.
Giữa sự sống và cái chết, ông vẫn lo lắng cho Nhan tiểu thư, vẫn không cho phép họ báo cho con gái duy nhất của ông, chỉ muốn nhìn mặt Tiểu Tịch một lần.
Cảm giác tê buốt từ tim lan tràn làm ngón tay cô thoáng cứng ngắc.
Dạ Tịch cảm thấy rõ ràng cảm xúc kích động điên cuồng gào thét như muốn thoát khỏi khống chế.
Chưa bao giờ cô cảm thấy tàn dư cảm xúc của nguyên chủ rõ ràng như thế, dường như còn muốn thao túng cô hành động.
Gương mặt cô vẫn như cũ bình thản nhưng trong mắt đã là vạn trượng hắc ám.
Cảm giác đau đớn vẫn không ngừng đánh tới khiến hai chân cô cũng sắp đứng không vững.
Dạ Tịch kìm lại tà ác như ma quỷ quấy nhiễu trong lòng ngồi xuống bên giường cạnh ông ngoại Nhan.
Nhan gia chủ đứng gần cô nhất cũng nhìn rõ sắc mặt không ổn của cô.
- Tiểu Tịch, cháu thế nào?
- Không sao, mọi người…có thể ra ngoài trước không? - Dạ Tịch không ngẩng đầu lên nói.
Nếu nghe kĩ có thể nghe ra vài tia lạnh lùng trong đó.
Tiếng cô không nhỏ vừa đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.
Người Nhan gia vốn muốn lên tiếng thì đã bị ánh nhìn của Nhan gia chủ chắn trở về, chỉ có thể ôm tâm tình riêng ra ngoài.
Chờ mọi người rời khỏi phòng, cô mới hít sâu một cái rồi đứng dậy.
Lực bàn tay ông ngoại Nhan đã rất yếu.
[ Kí chủ, cô muốn làm gì?] Hệ thống thấy không khí quanh kí chủ không ổn, hoang mang dò hỏi.
- Giết người.
- Hiếm khi hệ thống nghe thấy cô nghiêm túc như thế khiến nó thực sự tin cô sắp giết người rồi.
Mà người trong phòng này hình như chỉ có Nhan lão gia.
Không đúng, không phải cô định hạ sát ông ấy đấy chứ?
[ Kí chủ, cô bình tĩnh đã.
Chúng ta có thể thương lượng.
Cô...]
Dạ Tịch lười cùng hệ thống nói nhiều trực tiếp che chắn nó.
Tử khí giữa ấn đường ông ngoại Nhan mới cách mấy phút đã lan rộng gần như che khuất gương mặt ông.
Cô một bên nhìn thẳng vào mắt ông, một bên lạnh lùng gỡ từng ngón tay đang ra sức bấu chặt tay mình ra.
Trong đôi mắt mờ hơi sương chỉ còn khẩn cầu tha thiết.
Đến khi những ngón tay cuối cùng bị cô gỡ ra, ông ngoại Nhan như có như không thở hắt ra một hơi, đồng tử dần mất đi ánh sáng.
Thời gian không còn nhiều, Dạ Tịch kìm nén xúc cảm tiêu cực muốn xâm chiếm tâm trí mình lại lục tung cả căn phòng lên dường như muốn tìm gì đó.
Cuối cùng khi nhìn thấy góc dây của chiếc đồng hồ quả quýt lộ ra dưới một góc chăn thì cô mới thở hắt ra một hơi.
Dạ Tịch vòng sang bên kia, lật chăn lên thì thấy mặt đồng hồ đang bị ông ngoại Nhan nắm chặt.
Cô cúi người xuống, ghé sát vào tai ông nói gì đó.
Hai tai ông ngoại Nhan đã ù đi, cố gắng thế nào cũng không khiến ông nghe thấy.
Dạ Tịch từ bỏ cùng ông ngoại Nhan câu thông tự mình tìm cách lấy chiếc đồng hồ ra.
- Khô…ng…Kh…ông...
Hồi quang phản chiếu.
Ông ngoại Nhan sắp không cứu nổi rồi.
- Ông, buông tay…
Nhưng lúc này ông dường như không nghe không biết, dùng sức mạnh sinh mệnh cuối cùng giữ chặt chiếc đồng hồ trong tay.
Cảm giác lạnh buốt đột ngột tràn tới, Dạ Tịch nhỏ bé nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia quyết tuyệt.
Cô rút một cây châm trong bộ châm đặt ở ngăn kéo thứ hai tủ đầu giường mà thường ngày Nhan phu nhân vẫn dùng để thi châm cho ông ngoại Nhan, không chút do dự đâm xuống một huyệt vị.
Ông ngoại Nhan bị đau, ngón tay trong nháy mắt nới lỏng, Dạ Tịch bắt trúng khoảnh khắc này, nhanh như chớp rút mặt đồng hồ ra.
Ông ngoại Nhan hiện tại đã bước nửa chân vào Quỷ môn quan, đã không còn nhận ra người nào.
Hai mắt ông trợn tròn chậm chạp dõi theo người vừa cướp vật báu cả đời ông đi.
Không thể nói được lời nào, cơn giận như thủy triều dâng lớn bức thành tiếng ho kèm theo cả máu tươi.
Dạ Tịch lại như mắt điếc tai ngơ làm những việc cần làm.
Khoảnh khắc cuối cầm một con dao sắc bén trên tay trong mắt cô bây giờ như đầm sâu đen đặc, phẳng lặng tử khí.
- Tin tưởng cháu.
Nhỏ bé nói một câu như thế, trong con mắt khiếp sợ kinh hoàng của ông ngoại Nhan, một dao đâm xuống.
Không có máu tươi lan tràn, chỉ có một luồng sáng kinh tâm động phách đột ngột phóng ra đâm thẳng vào hai mắt Dạ Tịch.