"Tôi biết ngay mà." Giọng Lâm trở nên thoải mái hơn hẳn: "Vì nếu Bình mà là người quen anh Nghị tôi đã nhận ra ngay. Anh trai tôi, người đang chèo thuyền kia kìa, anh ấy và anh Nghị là bạn với nhau từ tấm bé. Hai nhà chúng tôi chỉ cách nhau mấy bước chân nên thân thiết lắm. Anh Nghị có quen ai chúng tôi đều biết rõ cả."
Nghe Lâm nói vậy Bình không thấy đỡ ngượng hơn chút nào, ngược lại cậu còn cảm thấy xấu hổ. Giống như một người lén lút làm chuyện xấu lại bị đối phương thản nhiên vạch trần, Bình quay đầu sang hướng khác để che đi sự bối rối trên khuôn mặt mình.
Lâm thu hết nét mặt của Bình vào trong đáy mắt, anh thấy hơi buồn cười. Cậu nhóc này rõ ràng muốn biết thêm thông tin về Nghị từ phía anh nhưng da mặt lại quá mỏng, Lâm không kiềm chế được mà trêu chọc cậu ấy vài câu. Ai ngờ, Bình lại phản ứng dễ thương như thế.
Đúng vậy, là dễ thương! Anh không thể tìm một từ ngữ nào thích hợp hơn thế để miêu tả Bình. Nhưng dù là thế, Lâm cũng không thật sự chọc cho Bình thu mình lại.
"Anh Nghị tốt lắm." Lâm thu tâm trí của mình, bắt đầu gợi chuyện: "Cha anh ấy mất sớm, nhà chỉ còn ba mẹ con. Anh ấy từ nhỏ đã theo anh trai chạy khắp nơi. Sau này, anh trai anh Nghị kết hôn, nhà anh ấy mới náo nhiệt hơn chút xíu. Năm ngoái, nhà anh Nghị đón ông nội về nhà để chăm sóc."
Nghe những lời ấy, Bình đã tưởng tượng ra cuộc sống bình thường của Nghị ra sao, lại còn cả tính tình của anh ấy nữa.
"Anh Nghị hẳn là quan tâm tới gia đình lắm đúng không?" Bình như cố tình hỏi ra để tiếp tục câu chuyện của Lâm.
Nụ cười trên môi Lâm dường như sâu hơn, anh không ngại tiếp tục câu chuyện của mình.
"Tất nhiên rồi!" Lâm gật đầu, nhìn về phía Nghị đang nói chuyện với anh trai mình. "Có một thời gian anh trai anh Nghị bị trâu húc, nằm trên giường một thời gian. Vụ đó, nhà anh Nghị không được bao nhiêu công, lúa nhận về chẳng đủ ăn ba tháng. Anh Nghị mỗi ngày đều phải đi tới nơi này nơi nọ kiếm đồ ăn linh tinh."
Giọng nói của Lâm như đang hoài niệm, anh ghé sát đến bên tai Bình, thầm thì:
"Thực ra, ông nội nhà anh Nghị không thích nhà anh ấy chăm sóc chút nào! Bà nội anh Nghị sau khi sinh cô út thì qua đời vì nạn đói năm 45." Dường như, Bình nghe thấy sự buồn rầu trong giọng nói đối phương: "Ngày ấy, bao nhiêu người muốn lấy ông Luận, nhưng ông nào chịu. Ông bảo rằng không muốn rước mẹ kế về cho lũ con thơ. Nhưng ai cũng biết, ở trong lòng ông chỉ có một người vợ đã qua đời mà thôi!"
Bầu không khí thoáng chốc trở nên im lặng, Bình không biết mình phải đáp gì. Cậu cảm thấy mình nói gì cũng không phải, ánh mắt lại vô thức liếc về phía Nghị. Có lẽ, ánh mắt cậu quá trần trụi, Nghị hơi nghi ngờ quay đầu nhìn cậu. Bốn mắt nhìn nhau, Bình thấy được sự chân chất trong đôi mắt đối phương.
"Hai đứa nói chuyện gì mà vui thế?"
Người vừa lên tiếng là anh trai Lâm, Việt. Y vừa dứt lời, Cẩn cũng ngoái lại nhìn xem, phát hiện không biết từ bao giờ đứa em trai của mình đã thân thiết với người kia như thế. Hai người ngồi sát bên nhau, vai kề vai, thậm chí thanh niên kia còn ghé sát vào tai Bình.
"Không có chuyện gì ạ!" Lâm cười, tách khỏi người cậu bạn mới quen. Anh chủ động hỏi: "Chúng ta sẽ chèo sâu vào giữa lòng hồ à anh?"
Nghị gật đầu, đáp thay lời bạn thân mình: "Ừm, ở phía trước có cả một mảng lớn, cũng rậm rạp, dễ dàng hái hơn." Khi nói những lời này, Nghị nhìn sang phía Bình, người nhỏ tuổi nhất trong đây. Anh đã cân nhắc đến việc trên thuyền có cả trẻ con thế nên mới quyết định tới nơi dễ hái một chút.
"Hai người biết bơi chứ?" Như nghĩ đến điều gì đó, Nghị bất chợt hỏi. Anh không nói cụ thể là ai nhưng năm người ở đây đều hiểu.
Cẩn gật đầu khẳng định: "Tất nhiên rồi. Trước kia tôi có đi bộ đội rèn luyện một thời gian, bơi lội là thứ bắt buộc phải học."
"À, quên mất chưa giới thiệu." Cẩn mỉm cười, lịch sự nhìn vào mắt Nghị: "Tôi là Cẩn em trai của chị Nghiêm. Còn đây là em ba nhà chúng tôi, Bình. Chắc hẳn ông Luận đã nhắc với anh về chuyện chị của tôi rồi đúng không?"
Nghị nghe được tên Nghiêm, thoáng chốc khuôn mặt đỏ bừng vì ngại. Năm nay Nghị đã hai mươi thế nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới xin. Một phần là vì nhà anh vẫn chưa khá giả là bao, một phần anh không tìm được đối tượng hợp ý. Mãi cho đến mấy hôm trước, ông nội anh nhắc về một cô gái nhà cách đây không xa. Trong lời ông nội, Nghiêm là một cô gái độc lập, xinh đẹp lại còn rất mạnh mẽ. Nghị vô thức tưởng tượng ra Nghiêm, đáy lòng có một chút mong chờ.
Mà hiển nhiên hai người còn lại không hiểu chuyện gì xảy ra. Việt thấy hơi buồn cười, thảo nào mấy ngày gần đây, y cứ thấy Nghị bồn chồn không yên. Thỉnh thoảng còn đỏ mặt đỏ tai một cách khó hiểu. Giờ thì rõ rồi, hoá ra anh chàng này sắp sửa được mai mối. Hiện tại, nhà gái còn đến tận nơi để thám thính tình hình.
Nghị gãi đầu để xua đi xấu hổ, anh lắp bắp: "Là cô Nghiêm muốn biết thêm gì về tôi sao?"
Cẩn và Bình nhìn nhau, hẳn Nghị rất mong chờ về mối duyên này nhưng chị Nghiêm thì ngược lại. Chỉ là, chị đã lùi một bước, chỉ vì chữ hiếu đè nặng trên vai. Cẩn giữ nguyên nụ cười trên môi, không để Nghị nhìn ra sự bất thường nào, anh nói: "Không phải, chỉ là tôi với em ba muốn qua đây để nhìn xem anh là người thế nào, có đáng để chị tôi trao thân gửi gắm cả đời hay không?"
Nghị sửng sốt, anh gật đầu một cách lúng túng. Hoá ra là đến kiểm tra anh, Nghị nói: "Vậy... vậy hai cậu đã..."
Cẩn bật cười: "Anh đừng căng thẳng. Bọn tôi đến đây bất ngờ như vậy cũng có lỗi. Nhưng anh biết mà, bọn tôi rất thương chị Nghiêm, nếu chị ấy mà gả nhầm chồng, bọn tôi sẽ buồn lòng lắm!"
"Tôi hiểu, tôi hiểu mà!" Nghị xua tay, nếu anh có em gái hoặc chị hẳn sẽ sốt ruột hơn hai người Cẩn và Bình nhiều.
"A, đến rồi này!" Việt lên tiếng cắt đứt sự xấu hổ giữa ba người, y chỉ về phía mảng sen mênh mông phía trước: "Đẹp lắm, đúng không?"
Bình chợt thấy bên vai mình hơi nặng, sau đó là hơi thở ấm nóng phả vào bên tai. Da thịt cọ sát với nhau khiến cho Bình vô thức rụt lại.
"Em có thích hoa sen không? Để tôi hái một bông tặng em nhé!"
Khi Bình tỉnh lại, đầu anh trở nên nặng nề choáng váng. Bình chống khuỷu tay lên giường, muốn ngồi dậy nhưng cơn chóng mặt thoáng xuất hiện khiến anh ngã ra, nằm xoài trên giường. Bình biết cơ thể mình yếu nhưng không ngờ lại yếu tới mức, chỉ mở cửa sổ một đêm cũng đau nhức hết cả người.
Khi Bình tỉnh lại, đầu anh trở nên nặng nề choáng váng. Bình chống khuỷu tay lên giường, muốn ngồi dậy nhưng cơn chóng mặt thoáng xuất hiện khiến anh ngã ra, nằm xoài trên giường. Bình biết cơ thể mình yếu nhưng không ngờ lại yếu tới mức, chỉ mở cửa sổ một đêm cũng đau nhức hết cả người.
Bình sờ cổ họng mình, anh phát hiện hơi sưng. Anh lắc đầu, hôm qua Lâm mới nhắc anh trái gió trở trời, một lời thành sấm, hôm nay anh bị sốt rồi. Bình cảm thấy buồn cười, là do Lâm nhắc anh quá trễ mà thôi. Nghĩ vậy rồi, Bình bớt chột dạ hơn hẳn.
Hôm nay, Bình có hẹn với Chí dạy cậu học môn tiếng Nga. Nhưng với tình trạng hiện tại, có lẽ anh phải dời sang buổi khác. Đừng nói tới dạy học, ra ngoài kia vận động thôi cũng khó khăn. Chỉ là anh vẫn nhớ lời Lâm dặn trước khi đi, phải chăm chỉ vận động.
"Chân của em đã đi được bình thường rồi. Bình à, em đi khập khiễng như vậy là do tâm lý em thôi!"
Lâm đã nói như vậy đấy!
Thực ra, Bình cũng hiểu, nhưng làm được lại là một chuyện khác. Mỗi lần đi lại, anh lại nhớ đến ánh mắt thất vọng của cha mình, những lời nói cay nghiệt như đâm nát trái tim anh. Còn mẹ anh thì sao? Mẹ anh chưa từng mạnh mẽ như lúc này, bà cầm trên tay chiếc dao bầu rồi dí vào cổ.
"Nếu mày mà không đứt với thằng kia thì tao chết cho mày xem!"
Giống như một lời đe doạ. Bình cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt, anh không thở được. Anh nhìn gia đình hỗn loạn, cái Nhiên ôm An gào khóc. Anh Cẩn vừa khuyên can mẹ vừa ra hiệu cho Bình mau lên tiếng xin lỗi.
Cuối cùng, trận mắng chửi ấy kết thúc bằng một cái tát trời giáng. Cho đến tận bây giờ, vết sẹo trên trán anh hãy còn mờ mờ.