• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mắn chính là, cả hai người họ đều tự dựa vào kinh nghiệm phong phú và thực lực của bản thân để tìm được một công việc làm cho người ta phải khao khát. Dĩ Nặc bước vào công ty tư vấn Offer, Tiêu Nhiên tiến vào tòa soạn tạp chí Fashion.

Ngày bọn họ tốt nghiệp, gia đình Dĩ Nặc cũng chính thức dọn khỏi nhà cũ.

Trước khi đi mẹ Khương còn lôi kéo tay Tiêu Nhiên, có chút không đành lòng: “Dì luôn rất thích con, sau này con thường xuyên ghé thăm dì nha…… Bằng không dì sẽ đón con qua đó, không cho con về nữa.”

Tiêu Nhiên đỏ mắt. “Dì Lãnh, dì yên tâm đi, con nhất định sẽ thường xuyên đến thăm dì, bằng không, con đi đâu để ăn được món thịt kho đây?” Món sở trường của mẹ Khương chính là thích kho, đây cũnglà một trong những nguyên nhân quan trọng mà Tiêu Nhiên thích nhà họ Khương.

Công ty Dĩ Nặc ở khu trung tâm thương mại dịch vụ, còn công ty Tiêu Nhiên thì lại ở trung tâm thành phố, khoảng cách cũng không quá xa. Thỉnh thoảng Dĩ Nặc cũng đến tìm cô đi ăn cơm, sẵn tiện nói chuyện phiếm về cuộc sống.

Mới vào công ty, mỗi người đều có rất nhiều thứ để học. Tiêu Nhiên là cô gái tốt tính lại thông minh, quan hệ với đồng nghiệp vô cùng hòa hợp. Có rất nhiều chuyện không nằm trong phạm vi công việc của cô, cô cũng chủ động làm, học nhiều thêm một chút không bao giờ sai, hơn nữa cô cũng không vì mình tốt nghiệp thành tích tốt nghiệp đại học vượt trội của mình mà tự cao tự đại, làm cho các tiền bối rất là hài lòng, sẵn lòng dạy cô một ít việc, điều này làm cho mỗi ngày mà Tiêu Nhiên trải qua đều rất phong phú.

Đang giúp một vị tiền bối sắp xếp chữ, điện thoại di động của cô vang lên, liếc nhìn tên người gọi. “Alo? Ừ, được, vậy một lát gặp.”

Ở nhà hàng Tây dưới lầu, Dĩ Nặc một thân tây trang, vóc người thon gầy, áo sơ mi không gài hai nút cổ, có chút mùi vị lưu manh ngỗ ngược, chỉ là đầu năm nay phụ nữ đều khẩu vị tốt, người đi đường già trẻ nam nữ đều không nhịn được phải nhìn anh ta mấy lần cũng đủ biết anh ta có bao nhiêu sức hấp dẫn……

“Sao hôm nay lại đến tìm tôi vào buổi trưa?” Tiêu Nhiên sóng vai bước đi với anh, đi vào nhà hàng Tây.

Dĩ Nặc xoay xoay cổ. “Mới vừa làm xong một hạng mục lớn, mệt chết đi được, vừa đúng lúc buổi chiều được nghỉ, hơn một tuần rồi không có quấy rầy cậu, nên tới thôi.”

“Bạn gái cậu đâu?” Tiêu Nhiên nhìn thực đơn, lơ đãng hỏi.

Anh vuốt vuốt tóc, “Cậu nói người nào vậy?”

Cô không còn cách nào, nhíu mày, chỉ thực đơn. “Tôi muốn thịt bò bít tết và canh sò, còn lại cậu chọn giúp tôi là được rồi.” Sau đó đưa thực đơn cho anh, nói tiếp. “Chính là cô gái ở công ty cậu nhưng khác hạng mục đấy, cậu nói dáng người rất khá, còn nữa……”

Dĩ Nặc nhìn thực đơn, chậm rãi lướt qua, trả lời. “À, cô ta… đã đổi từ lâu rồi có được chưa……”

Vừa mới uống một hớp trà, thiếu chút nữa Tiêu Nhiên đã sặc ra. “Lúc này mới có bao lâu đâu…… Cậu đã đổi……”

Ra hiệu để gọi món ăn, Dĩ Nặc quay đầu lại nhìn cô. “Tôi cũng không muốn thế, nhưng cô gái kia thật sự không hiểu phong tình, không phải dạng của tôi.”

Nghe anh ta nói thế, Tiêu Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu. “Chẳng lẽ cậu quen bạn gái đều không dùng nửa người trên để suy nghĩ sao?”

Dĩ Nặc nghe Tiêu Nhiên nói vậy, vội che miệng cô lại, vẻ mặt rất nghiêm chỉnh nói: “Cậu đang nói gì đó! Con nít nói lung tung, ai không biết dùng nửa người trên suy nghĩ, ở nơi đông người, cậu muốn cho tất cả mọi người đều nghe thấy sao?”

Tiêu Nhiên chép miệng. “Vốn dĩ là vậy mà, hình mẫu của cậu không phải là mấy cô nàng ngực lớn nhưng không có đầu óc sao?”

Người nào đó vì lời nói của cô mà bắt đầu tưởng tượng xa vời, buông tay ra. “Hết cách rồi, cậu không thấy những cô nàng trong Playboy đều rất nóng bỏng, vóc người và đường cong……” Sa vào mộng cảnh tốt đẹp.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi tới. “Quý khách khỏe chứ ạ, xin mời chọn món.” Đối mặt với anh ta là một vẻ mặt ‘mập mờ’ của một chàng trai tuấn tú đang nhắm mắt và mỹ nữ bên cạnh thì đang chờ chế giễu.

Đại thiếu gia đang say mê, mở mắt ra, lúng túng nhìn nhân viên phục vụ, Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi của anh, không nhịn được muốn cười nhưng lại không dám cười to.

Đợi đến khi nhân viên phục vụ đi khuất, Dĩ Nặc nhìn cô một cái. “Cười thì cười đi, cậu không sợ nghẹn đến bệnh à……”

“Oa ha ha ha ha ha……” Tiêu Nhiên bật cười, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, cô xoa bụng mình, chỉ vào người Dĩ Nặc, vỗ nhẹ bàn. “Ai, ai bảo cậu……” Cười đến mức nghiêng tới ngả lui, nói cũng không nói được, cái người này tự xưng anh tuấn phong lưu phóng khoáng ngang ngạnh lại có lúc cũng sẽ lúng túng như thế, thật là khó có được, khó có được nha……

“Ánh mắt em tràn đầy mỹ lệ, mang đi nhịp tim anh……” Điện thoại di dộng của anh vang lên. Nhanh chóng bắt máy, cau mày, “Tần tiểu thư, tôi đã nói với cô rất rõ ràng, tại sao cô lại không chịu hiểu vậy?”

Nhìn bộ dáng phiền não của anh ta, Tiêu Nhiên cười lắc lắc đầu, tiếp tục dùng thịt bò bít tết của mình, tiêu đen cho vào rất vừa vặn, rất là ngon miệng.

“Gặp nhau vui vẻ thì chia tay cũng vui vẻ đi, như thế với cả hai chúng ta đều tốt, không phải sao?” Dĩ Nặc vuốt vuốt huyệt thái dương, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Nhiên đang ăn bò bít tết của cô, thì hơi xấu hổ, cắt đứt điện thoại của đối phương: “Thật xin lỗi, tôi phải ăn trưa, làm phiền đừng gọi tới nữa.”

Để điện thoại xuống, Dĩ Nặc cười khổ một cái. Tiêu Nhiên nghiêng đầu một chút, lau miệng, “Ai gọi vậy?”

“Cậu đúng là miệng quạ đen, chính là cô gái cậu nói……” Dĩ Nặc bắt đầu ăn món chính của mình.

Tiêu Nhiên không còn gì để nói với cậu ta, tại sao cậu ấy lại có thể dễ dàng nói với phụ nữ như thế, thay phụ nữ như thay áo. Nhưng diện mạo cậu ấy xuất chúng cũng chỉ là thứ yếu, quan trong nhất vẫn là cậu ấy rất dễ dàng chiếm được hảo cảm và tin tưởng của phụ nữ. Một khi bắt đầu tin tưởng cậu ấy, làm sao có thể nói chia tay là chia tay?

Cô âm thầm thở dài: đàn ông, không có ai là người tốt. Có thể Dĩ Nặc vẫn là bạn tốt của mình, nên cho dù cậu ấy không phải là người tốt, cô cũng hoàn toàn hết cách với cậu ta.

Điện thoại vang lên, Tiêu Nhiên cầm lấy. “Alo? Tôi là bạn gái anh ấy.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thét chói tai, “Tần tiểu thư, phiền cô nói chuyện bình thường, tôi có thể nghe được, hơn nữa chúng tôi đã quen nhau nhiều năm, cô mới là người thứ ba.”

Nghe Tiêu Nhiên nói, Dĩ Nặc cười thật vui. Tiêu Nhiên trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục nghe điện thoại. “Có cái gì mà không tin? ddl.equ.yd.on Tôi đã quen anh ấy từ lúc sơ trung rồi, cứ một khoảng thời gian ngắn thì sẽ đi hái hoa, tôi đã quen rồi, cho nên cô cũng đừng đau lòng, quên anh ta, tìm người đàn ông khác tốt hơn đi.”

Tiêu Nhiên để điện thoại xuống, tiếp tục dùng thức ăn của mình. Dĩ Nặc hơi không phục, “Cái gì gọi là tôi cứ một khoảng thời gian ngắn là sẽ đi hái hoa, thật là tung tin đồn nhảm mà……”

Cầm dao ăn chỉ anh một cái, “Cậu nói xem, bây giờ thời gian cậu quen bạn gái dài nhất là bao lâu? Có quá ba tháng không?”

Dĩ Nặc lắc đầu.

Tiêu Nhiên tiếp tục hỏi: “Vậy, không có quen nhau, lại xảy ra quan hệ với người ta, có hay không?”

Dĩ Nặc gật đầu.

“Vậy tôi nói có gì sai?” Tiêu Nhiên dáng vẻ như đúng là thế nhìn anh ta. Dĩ Nặc lau miệng, tự mình kêu oan: “Đại tiểu thư, mỗi lần tôi quen ai đều rất nghiêm túc! Nói như vậy, thật sự đã xử oan tôi rồi……”

Cậu ấy còn kêu oan…… Dưới tay cậu ta dã không biết dính phải bao nhiêu trinh tiết của những thiếu nữ ngu ngốc, nói thế mà không thấy ngượng?!

Dĩ Nặc nói tiếp: “Tôi thừa nhận, lúc quen nhau thì cũng có ‘thế này thế kia’, nhưng đó đều là ngươi tình ta nguyện, tôi chưa bao giờ ép buộc ai cả, thậm chí còn bị ép buộc đấy chứ……”

Vừa ăn cướp vừa la làng…… Tiêu Nhiên cảm thấy rõ ràng hai người không thể tiếp tục cái đề tài này, vì vậy không nói chuyện với anh nữa, tiếp tục ăn thức ăn của mình. Nhìn thấy cô lại có thể không tiếp tục tranh cãi với mình, Dĩ Nặc vươn đầu qua nhìn cô, “Tức giận sao ?”

Tiêu Nhiên không nói chuyện, anh lấy tay véo véo mặt cô, “Đừng tức giận mà……”

“Khương Dĩ Nặc!” Giọng nói lúc nãy hai người mới vừa nghe thấy, đã hiện rõ bên tai, làm cho hai người không khỏi đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

Âm thanh giày cao gót thanh thúy vang lên một phụ nữ có dáng người xinh đẹp, mặc váy chữ A đi tới, lớp son phấn trên mặt thật dày ngoại trừ xinh đẹp còn có thô tục, thảo nào Dĩ Nặc lại nhanh chán như thế, Tiêu Nhiên nghĩ trong lòng……

Người phụ nữ vênh váo hống hách đi tới bên cạnh Tiêu Nhiên, “Cô chính là bạn gái của Dĩ Nặc?”

Tiêu Nhiên không ngẩng đầu lên, “Đúng. Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

“Anh ta và tôi đã lên giường! Hơn nữa còn không chỉ một lần, những chuyện này cô biết không?” Cô ta cực kỳ tức giận, lớn tiếng kêu la, nội dung chấn động như thế đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà hàng.

Tiêu Nhiên thật sự muốn đào một cái đường hầm để bỏ chạy, nhìn Dĩ Nặc một chút, cậu ta nhìn cô có vẻ khẩn cầu, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là để cho cô ra tay.dd~lee~quys~ddoon “Anh ấy đều nói thẳng với tôi rồi, nhưng anh ấy chính là người như thế, mặc kệ bên ngoài anh ấy có như khổng tước đi khắp nơi rêu rao bao lâu, thì anh ấy cũng đều trở về.”

Người phụ nữ kia nhìn Tiêu Nhiên. “Làm sao cô có thể nhịn được?”

Cô ôm bả vai nhìn người vừa tới, “Cô xem, hôm nay cô lớn tiếng mắng chửi, trước mặt nhiều người như thế, nói cho tôi biết bạn trai tôi ngoại tình với cô, chuyện này tôi còn có thể nhịn, thì còn có cái gì không thể nhịn đây?”

Vốn dĩ muốn liều mạng với Tiêu Nhiên, không ngờ cô lại không vội cũng không tức, còn bình chân như vại, hờ hững với mấy chuyện này.

Bảo vệ nhà hàng nhanh chóng đi tới, Tiêu Nhiên rất có chừng mực nói: “Vị tiểu thư này nhận nhầm ngươi, phiền anh đưa cô ta ra ngoài là được rồi.”

Tất cả mọi người giải tán, Dĩ Nặc vỗ vỗ Tiêu Nhiên, “Rất ghê gớm…… Như vậy rất có phong cách ~”

Tiêu Nhiên lạnh mặt, “Bữa cơm này ăn rất không thoải mái, sau này, ngàn vạn lần dừng để tôi gặp chuyện này! Tệ hại!”

Nói xong, cầm túi của mình lên, cũng không thèm để ý Dĩ Nặc, đi thẳng ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK