• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới bầu trời xa lạ, sắc tóc màu mắt không giống nhau, ngôn ngữ không giống nhau, món ăn cũng không giống nhau. Ở đây không có cha mẹ, cũng không có anh ấy. Tiêu Nhiên cứ như vậy mà hòa vào môi trường học tập, giao tiếp với những người bạn không cùng quê hương, không cùng văn hóa, mỗi ngày đều trôi qua thật phong phú.

Thỉnh thoảng sẽ nói chuyện điện thoại với cha mẹ và mẹ Khương, lúc mới bắt đầu, sau khi nói chuyện xong, mắt cô đều sưng đỏ, nhưng dần dần mọi thứ đều trở nên quen thuộc. Hướng dẫn cha mẹ cách dùng Skype, sử dụng cuộc gọi video, áp dụng thói quen của người Mỹ vào trong cuộc sống, tất cả từ từ đều trở nên tự nhiên.

Gần tới Valentine, công ty Nhược Hạo tổ chức một bữa tiệc, anh muốn mời Tiêu Nhiên làm bạn gái của anh. Đương nhiên cô không thể không đồng ý, nhưng lại không biết đến lúc đó mình phải mặc gì.

Dĩ nhiên người tỉ mỉ như Nhược Hạo biết rõ điểm này, vì vậy sau khi hỏi thăm Tú Đình, biết được size của cô, cẩn thận chọn một bộ lễ phục Givenchy đưa đến nhà trọ các cô.

Nhận được lễ phục, cho dù dùng mông để nghĩ cũng biết là ai đưa đến, Tiêu Nhiên nhìn bộ lễ phục tinh xảo đến ngẩn người. Đúng lúc Tú Đình đi vào, nhìn thấy bộ lễ phục thì kinh sợ, thét chói tay: “Anh chàng đẹp trai của em thật là quá ưu tú, mắt thẩm mỹ tốt đến vậy.” Sau đó không nói hai lời, bắt Tiêu Nhiên mặc vào xem thế nào.

Cũng lười tranh cãi với sư tỷ, mặc kệ chị ấy xoay tới xoay lui, Tiêu Nhiên tranh thủ gọi điện thoại cho Nhược Hạo.

“Alo?” Nhược Hạo nhanh chóng nhận điện thoại.

“Cảm ơn bộ lễ phục anh đã chọn.” Để cho sư tỷ bắt cô đi bên trái một vòng giờ lại muốn cô đi qua bên phải.

“Có vừa không? Em thấy thích không?”

Nhìn mình trong gương, cho dù không quá lung linh nhưng cũng là một cô gái xinh đẹp thuận mắt, cô gật đầu, nói, “Rất thích, cảm ơn anh. Chiều nay em sẽ trả tiền lại cho anh.” Thứ đắt giá như thế này vẫn không nên nhận không của người ta.

“Em là bạn nhảy của anh, thì cũng đã giúp đỡ anh rồi, cái này coi như là tâm ý của anh, là quà anh tặng em, cũng không cần quá rạch ròi như vậy có được không?” Nhược Hạo không bất ngờ nhưng vẫn hào phóng từ chối lời đề nghị của Tiêu Nhiên.

Tú Đình đứng bên cạnh cũng nói giúp, “Đúng đấy, em học cái thứ sòng phẳng này của nước Mỹ để làm gì? Loại tình huống này em đừng nên cậy mạnh, để người đàn ông của em mua chút gì cho em thì có gì sai?”

Thật hết cách, dù cô nói thế nào thì sư tỷ vẫn không tin cô và Nhược Hạo cũng gỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Tiêu Nhiên không thể làm gì khác hơn là đặt điện thoại xuống, tiếp tục nghe sư tỷ phát ra những từ ngữ đầy “hâm mộ.”

Đêm trước Valentine, khắp nơi đều là quảng cáo của các công ty. Tiêu Nhiên nghĩ đến đây là sinh nhật đầu tiên cô ở một mình, đột nhiên cô nhớ mọi người trong nhà.

Bữa tiệc công ty Nhược Hạo rất náo nhiệt, còn có ban nhạc đến biểu diễn trực tiếp, mọi người đều chơi rất vui vẻ, Nhược Hạo vẫn như vị kỵ sĩ luôn theo sát cô, nhìn Tiêu Nhiên cứ như một vị công chúa.

Lúc bữa tiệc kết thúc thì đã rất khuya, đêm đông lạnh giá, dù Tiêu Nhiên đã mặc áo khoác thật dày, nhưng khi cô xuống xe vẫn có chút co ro, Nhược Hạo không nghĩ nhiều, cởi áo khoác của mình, choàng lên người Tiêu Nhiên, cô muốn cởi xuống trả lại cho anh, dù gì thì trời cũng đang rất lạnh, ngộ nhỡ Nhược Hạo bị cảm, cô sẽ rất áy náy.

Nhưng Nhược Hạo kiên quyết muốn cô khoác thêm vào, hai người vừa đi vừa nói những chuyện thú vị mới xảy ta, khi đến trước cửa nhà trọ của Tiêu Nhiên, hai người ngẩng đầu nhìn lên, trước cửa có một người đàn ông đang run rẩy, bên cạnh là vali hành lý.

Mặc dù đèn ở cửa hơi mờ, nhưng Tiêu Nhiên chỉ cần nhìn một cái thì đã biết ngay đó là Dĩ Nặc. Chẳng qua cô không dám tin vào mắt mình, cho là vì quá nhớ nhung mà xuất hiện ảo giác. Cho đến khi người đàn ông run cầm cập kia bước nhanh về phía cô, nhét áo khoác trên người cô vào ngực Nhược Hạo, dùng áo của mình bao bọc lấy cô, thì lúc này, cô mới cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mới dám khẳng định, người đàn ông đang đứng trước mặt mình không phải là ảo giác, mà là người thật.

“Em đã về đến nhà, vậy thì anh đi trước. Dĩ Nặc, tôi đi trước.” Nhược Hạo phóng khoán chào tạm biệt hai người, tự mình xoay người bước đi.

Dĩ Nặc không đợi Tiêu Nhiên có phản ứng, mạnh mẽ kéo cô vào ngực. Ngực anh có chút lạnh lẽo, nhưng lại cho cô cảm giác thật quen thuộc.

“Anh nhớ em, rất nhớ……” Hơi thở của anh nhẹ nhàng phả vào tai cô.

Tiêu Nhiên khẽ run, “Dĩ Nặc…… Chúng ta vào nhà trước đi, em sắp lạnh cóng rồi.”

Buông cô ra, lập tức kéo tay cô, sải bước đi về phía cửa, mặc dù lời nói của cô có chút sát phong cảnh, nhưng anh cũng không đành lòng để cô đứng ngoài gió tuyết mà chỉ mặc áo khoác ngoài, còn mang tất đi giày cao gót giữa mùa đông rét lạnh.

Tú Đình sư tỷ vẫn chưa về, Tiêu Nhiên thay quần áo ngủ thật dày, bò lên giường. Dĩ Nặc đặt hành lý sang một bên, cởi áo khoác ra, ngồi ở mép giường.

“Sao anh lại đến đây?” Tiêu Nhiên hỏi.

Nếu không đến, chỉ sợ Nhược Hạo sắp thay thế anh rồi! Trong lòng Dĩ Nặc có chút bực mình, vừa rồi đứng đợi ở cửa nhà Tiêu Nhiên hơn một tiếng, lại còn nhìn thấy bạn gái của mình được Nhược Hạo che chở, vừa nói vừa cười sóng vai bước trở về, cảm thấy mình sắp nổ tung, suýt chút nữa thì nổi giận rồi.

“Công ty có một cơ hội, nên anh đến đây.” Dĩ Nặc vẫn ngồi bên cạnh, buồn buồn nói. Phải hỏi cô thế nào đây? Có phải mỗi ngày đều nhìn thấy email của anh hay không, có phải đã biết rõ tương lai của hai người? Cứ nghĩ rằng đến đây sẽ nhận được đáp án của cô, nhưng bây giờ lại nói không nên lời.

Tiêu Nhiên gật đầu, “Chú và dì vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe.” Dĩ Nặc trả lời nhắn gọn. Người hỏi kẻ trả lời, làm cho bầu không khí ấm áp trong phòng trở nên quỷ dị.

“Anh có thể ở đây mấy ngày? Có muốn em dẫn anh đi dạo một chút không?” Tiêu Nhiên muốn phá vỡ bầu không khí quá im lặng này, đột nhiên cô đổi chủ đề.

Dĩ Nặc quay đầu nhìn cô. “Ngày mốt không phải là sinh nhật của em sao?”

Hôm nay là 12 tháng 2. Hai hôm sau, chính là sinh nhật cô. Vốn định sẽ cùng cô đón sinh nhật, cũng là lễ Valetine của phương Tây, lễ tình nhân.

Khi còn nhỏ, ngày này chỉ là sinh nhật của cô mà thôi, mấy bạn nam vì tránh gây hiểu lầm luôn tặng quà trước hoặc sau một ngày, đến khi trưởng thành, ngày này bạn bè đều đi cùng với người yêu, vì nếu ở bên cạnh đón sinh nhật với cô thì phải hi sinh ngày lễ đặc biệt này. Cho nên, đối với Tiêu Nhiên mà nói thì không có gì may mắn, ngược lại còn có chút châm chọc.

Đương nhiên Dĩ Nặc biết chuyện này, nên anh cố ý qua Mỹ trước vài ngày, muốn cùng cô trải qua một sinh nhật và lễ tình nhân thật lãng mạn.

“Vậy, anh tổ chức sinh nhật cho em?” Trong lòng có chút cảm động, không phải Dĩ Nặc chưa từng trải qua ngày lễ này, nhưng anh chưa bao giờ chủ động, đây cũng là chuyện xưa nay hiếm.

Anh gật đầu một cái, “Em là bạn gái của anh, đương nhiên anh sẽ tổ chức cho em rồi, đúng là nói nhảm mà……”

Lúc nói câu này thì anh đang lo lắng cô sẽ phản bác. Còn cô thì đang sợ hãi anh nói rằng cho dù chỉ là bạn bè cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho cô……

Cửa vang lên tiếng động, là Tú Đình sư tỷ trở về, Tiêu Nhiên bước ra khỏi phòng, nói với sư tỷ: “Chị ơi, bạn trai em đến.”

Tùy tiện huơ huơ con gà quay ở trong tay lên, Tú Đình nở nụ cười ranh mãnh: “Anh đẹp trai ở đây sao, sắp tới lễ tình nhân, hai người cũng muốn bùng nổ, cuối cùng đã chịu quen nhau rồi sao? Bình thường chị nói thế nào em cũng không chịu thừa nhận! Gọi anh ta ra đây đi.”

Sư tỷ vừa dứt lời, lập tức sắc mặt Tiêu Nhiên trở nên rất khó coi, giống như có người dán chân vào sàn nhà, không có cách nào xoay người lại, không dám nhìn vẻ mặt của Dĩ Nặc, vì vậy đi ra ngoài cầm lấy đồ đạc trong tay sư tỷ, lúng túng giải thích: “Bạn trai em là bay từ trong nước qua đây.”

Biết lời nói của mình đã gây họa, Tú Đình vội vàng lí nhí nói xin lỗi, “Chị không biết, làm…… Làm thế nào bây giờ? Đừng nói là cậu ấy đang ở bên trong nha?”

Tiêu Nhiên khóc không ra nước mắt, chỉ về phía phòng mình, nhưng vẫn an ủi sư tỷ, “Không sao đâu, anh ấy sẽ không để ý.”

Tú Đình nói xin lỗi, nhìn phòng Tiêu Nhiên, “Chị có cần chào hỏi cậu ấy không?”

Cô vừa dứt lời thì người đàn ông trong đó đã bước ra, hai người cùng nhìn sang, Dĩ Nặc lại có thể tươi cười đi ra ngoài, “Tú Đình sư tỷ đúng không? Tôi là bạn trai của Nhiên Nhiên, Khương Dĩ Nặc.”

Nhìn thấy một chàng trai bắt mắt như thế này, hai mắt Tú Đình sáng lên, quên mất mình mới vừa lúng túng: “Khó trách sao Tiêu Nhiên lại chung thủy với cậu, thì ra là rất đẹp trai, Tiêu Nhiên thật có phúc ~”

Có thể thản nhiên thay đổi thái đổi như sư tỷ, thật sự làm Tiêu Nhiên cảm thấy bội phục, yên lặng đến phòng bếp lấy chút thức ăn cho Dĩ Nặc, bay cả một đoạn đường dài còn phải chờ rất lâu ở bên ngoài, nhất định anh ấy chưa ăn cơm.

Rất nhanh, cơm và thịt kho nước tương đã được ra lò, cô mang lên phòng khách, nói với vị sư tỷ và người đàn ông đang nói chuyện vui vẻ kia: “Lại đây ăn cơm thôi.”

Dĩ Nặc nhìn cô một chút, nói với sư tỷ: “Vậy cô đi nghỉ trước đi, tôi……”

Tú Đình sư tỷ gật đầu một cái, ân cần nói: “Trong nhà còn có chút đồ chua Trung Quốc, cứ tự nhiên sử dụng ~”

Dĩ Nặc mỉm cười đồng ý, ngồi ở bàn ăn, nhìn tay nghề của Tiêu Nhiên, trên cười rạng rỡ, ăn từng chút từng chút một.

Không biết vì sao Tiêu Nhiên nhìn anh cười như vậy, cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng là nên tức giận, vẻ mặt âm u cửa người nào đó vẫn còn ẩn hiện nhưng đó lại là nụ cười chân thành, thật sự làm sau lưng cô toát mồ hôi lạnh. Ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc lâu, hỏi anh: “Gần đây dì Lãnh có thú vui mới gì sao?”

Mỉm cười nhìn Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc không biết có nên mở đầu cô xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì, rõ ràng ít nhất một tuần sẽ gọi điện một lần về cho mẹ anh, giờ lại giả vờ…… Khó khăn lắm anh mới có thể bình tĩnh nói chuyện với cô, anh nói: “Pilates (*) và yoga, nhưng bà ấy không tập pilates nữa, mẹ em không tập nên bà ấy cũng không có bạn.”

(*): Là từ đùng để chỉ phương pháp thể dục kết hợp một chuỗi những hoạt động có kiểm soát nhằm tăng cường sức khỏe và cơ bắp.

Gật đầu một cái, Tiêu Nhiên nhìn chung quanh: “Phòng của em cũng không tệ lắm đúng không?”

Tùy tiện quét một vòng quanh phòng, “Ừ, xem như cũng tốt, nhưng mà vẫn không sánh bằng trong nhà.”

Liếc xéo anh một cái, Tiêu Nhiên không lên tiếng, tiện tay mở TV lên, xem kênh HBO đang chiếu phim truyền hình.

Dĩ Nặc ăn xong, tự giác đứng dậy đi vào phòng bếp rửa chén dĩa, thu dọn sạch sẽ. Sau khi đi ra ngoài, anh nói với Tiêu Nhiên: “Bây giờ mấy giờ rồi? Bay lâu quá nên giờ anh có hơi mệt.”

Vẫn còn chênh lệch múi giờ lại thêm không được nghỉ ngơi, đã chạy đến chỗ cô, hai người còn nói chuyện phiếm một cách kỳ quái…… Tiêu Nhiên có hơi giận anh nhưng cũng rất đau lòng. Vì vậy đứng dậy, chuẩn bị mặc quần áo đưa anh về khách sạn.

“Em phải đi ra ngoài sao?” Dĩ Nặc đi trở về phòng cô, quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Nhiên đang chuẩn bị mặc áo khoác.

Tiêu Nhiên hỏi: “Còn không phải muốn đưa anh về khách sạn sao?”

Người nào đó quay lưng về phía cô, “Anh muốn ngủ ở đây.” Không thèm ngoảnh lại, bước vào phòng.

Người này sao tự nhiên đến thế! Tiêu Nhiên cảm thấy mặt mình đỏ lên, đứng sửng sốt ở đó, muốn gọi anh đi tắm trước, nhưng đi tới cửa, lại phát hiện anh vừa nằm xuống, nhịp thở đã ổn định, ngủ thiếp đi. Thở dài, ở trong phòng làm chút chuyện của mình, buổi tối thì cứ đi ngủ như bình thường.

Nhưng lại có hơi thở của người khác quẩn quanh bên cạnh, hoàn toàn khác biệt khi ngủ một mình, vì vậy, lần đầu tiên sau hơn nửa năm đến Mỹ, Phương Tiêu Nhiên bị mất ngủ, phải mất hơn một tiếng mới có thể miễn cưỡng bản thân tiến vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, cô phát hiện mình nằm trong lồng ngực của ai kia, thời gian quen nhau cũng không phải ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với anh đến thế, nhịp tim của anh, hơi thở của anh, cằm của anh…… Tiêu Nhiên cố gắng ép mình thoát ra khỏi ảo tưởng, vội vàng rời giường để tránh trễ hẹn với giáo sư.

Cũng may anh ngủ rất sâu, một chút phản ứng cũng không có, Tiêu Nhiên yên lặng xuống giường, thay quần áo. Người trên giường giật giật, Tiêu Nhiên đang thay quần áo, bị dọa sợ vội ngồi xổm xuống, vì cô lười biếng nên không vào nhà vệ sinh, chỉ sợ đột nhiên Dĩ Nặc tỉnh lại sẽ thấy cô lõa thể, vì vậy vô cùng nhạy cảm. Nhưng lúc cô ngồi xuống lại không cẩn thận đụng ngã vali của anh, đồ đạc trong đó rơi ra, sắc mặt của cô biến đổi, nhìn người trên giường, tùy tiện cất vào trong, vội vàng thay quần áo rồi chạy ra ngoài.

Lúc trao đổi luận văn với giáo sư, tâm hồn Tiêu Nhiên vẫn không ở đây, vất vả lắm mới ứng phó xong. Nhưng lại không muốn về nhà, vì vậy ở lại thư viện của trường đến tận bốn giờ chiều mới về.

Dĩ Nặc vừa mới thức dậy, mắt vẫn còn mơ màng, nhìn anh có chút mệt mỏi, nhưng Tiêu Nhiên chỉ nhìn anh cười nhạt, lại không thể nói gì, đành buồn bực chịu đựng nghịch máy tính. Người đàn ông chậm tiêu này, không phát hiện sau khi hai người gặp nhau thì nói chuyện không được nhiều ư, hay anh ấy cũng chẳng quan tâm.

Ngày 14 tháng 2, lễ Valentine, lễ tình nhân, sinh nhật Tiêu Nhiên, đúng lúc lại là chủ nhật. Tiêu Nhiên mơ mơ màng màng thức dậy, phát hiện chỉ có mình mình ở trên giường, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng sột soạt như có người đang làm cái gì đó.

Mang mái tóc rối tung đi ra cửa, nhìn thấy Dĩ Nặc đeo tạp dề, đang đặt bánh mì nướng lên bàn, nhìn thấy cô đã thức, thì gọi cô, “Đã dậy rồi sao? Rửa mặt nhanh lên, hôm nay chúng ta đi ra ngoài dạo chơi một lát, chúc mừng sinh nhật em.”

Hôm nay là sinh nhật, hiếm khi anh chuẩn bị bữa sáng cho cô, vẫn nên nhịn đi, xem như lần sinh nhật này, là kết thúc hoàn mỹ cho hai người. Ôm tâm trạng như vậy, Tiêu Nhiên đi rửa mặt, thay quần áo.

Ngồi trước bàn ăn, cô ăn bữa sáng do Dĩ Nặc chuẩn bị, trên mặt thỉnh thoảng xuất hiện nụ cười.

“Chúng ta đi Quảng trường Thời Đại đi, anh vẫn chưa đến đó!” Gương mặt Dĩ Nặc tràn đầy hưng phấn, Tiêu Nhiên chỉ tỏ vẻ đồng ý, trên mắt lại là nụ cười không có thành ý.

Lấy ít đồ đạc, hai người ra khỏi nhà. Dĩ Nặc rất tự nhiên muốn nắm tay cô, còn Tiêu Nhiên lại vô thức muốn rút tay ra, nhìn Dĩ Nặc, lại không được tự nhiên nắm lấy tay anh. Tay cô vẫn lạnh lẽo còn tay anh thì luôn ấm áp.

Bên cạnh có rất nhiều người bán hoa, rất nhiều đôi tình nhân trên đường cũng đang cầm hoa, ngày ngọt ngào nhất của các đôi tình nhân, ngày đáng hận nhất của những người độc thân.

Hai người đi dạo, nhìn thành phố phồn hoa xa lạ, Tiêu Nhiên bị sự hưng phấn khó hiểu của Dĩ Nặc làm cho tâm tình tốt hơn, đến phòng trưng Hershey, hai người càng chơi không biết chán. Phòng ốc bằng chocolate, lại còn có cả gối và áo ngủ có in logo, trong không khí ngập tràn hương thơm ngọt ngào của chocolate, trên mặt những đôi tình nhân đều là nụ cười ngọt ngào như chocolate.

Lúc chụp hình ở Quảng trường Thời Đại, hai người ôm chặt nhau, cùng nhìn về phía ống kín, nở nụ cười thật tươi, đa phần mọi người đều không hiểu tiếng của bọn họ, nhưng ai cũng biết bọn họ là đôi tình nhân người nước ngoài rất hạnh phúc.

Tìm một nhà hàng nổi tiếng, hai người ngồi xuống chọn món, Dĩ Nặc vươn tay chỉ vào trong túi áo khoác của Tiêu Nhiên, mỉm cười nói với cô: “Em xem em có vứt thứ gì quan trọng vào trong túi áo hay không, dọc đường mải chơi, đều quên hết rồi, có bị lấy mất thứ gì không.”

Tiêu Nhiên cười anh, trong lòng bị tổn thương: “Em chưa bao giờ để đồ quan trọng trong túi áo, anh quên rồi sao?” Chẳng lẽ cái này mà anh cũng không nhớ sao?

“Em xem lại một chút thôi……” Con bé ngốc, sao anh không biết cô có thói que ném mọi thứ vào trong túi xách, không bao giờ để đồ quan trọng trong túi áo khoác, úp úp mở mở thúc giục cô.

Mệt mỏi sờ váo túi áo của mình, chợt trong túi áo sờ trúng một vật lạnh như băng, lấy ra nhìn, là một chiếc lắc tay mềm mại tỉ mỉ, chẳng lẽ là kiệt tác của anh ấy?

Dĩ Nặc đưa tay qua cầm lấy lắc tay, “Bình thường thông mình như vậy, lúc này lại còn vờ ngốc, sao anh lại không biết thói quen của em? Đưa tay ra đây ~”

Giận dỗi nhìn anh một cái, vươn tay ra, để anh đeo chiếc lắc tay cho cô.

“Thấy thế nào? Quà lễ tình nhân thế này em có hài lòng không?” Dĩ Nặc nắm tay cô hỏi.

Trên cổ tay trắng noãn của cô, một chiếc lắc tay tinh xảo lấp lánh, nhưng cô còn mong ngoài quà Valentine còn có thêm quà sinh nhật, dù nhỏ hơn cũng được…… Nhưng mà cũng nên vui vẻ đi, dù sao cũng là sinh nhật. Chỉ trong phút chốc mà cô cười thật vui vẻ, nhưng một khi nhớ đến chuyện không vui thì tâm trạng cũng trở nên u ám.

Mặc dù hai người nói nhiều hơn một chút, nhưng không có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết.

Sau buổi trưa ngày lễ tình nhân, Dĩ Nặc phải đi đến công ty trình diện, thật ra thì sao khi luận văn của cô được thông qua thì một tuần sau cô sẽ trở về nước. Chỉ là, sau khi hai người gặp lại nhau, cô không biết mình phải tiếp tục đối mặt với Dĩ Nặc như thế nào, bởi vì không có đáp án, không có cam kết, thậm chí còn……

Có lẽ đây chính là đáp án của anh, hai người vẫn nên tiếp tục làm bạn bè sẽ vui vẻ hơn.

Vì vậy, một tuần sau, Tiêu Nhiên lặng lẽ trở về nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK