• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường này thật sự vô cùng lớn có khoảng 20 khoa khác nhau mỗi khoa cách nhau một khoảng vô cùng xa. Tạ Hoài Du hoài nghi mình bị trò chơi này ghét, bởi vì chỗ hiện tại của cậu là khoa cách tòa Sinh học xa nhất. Đi bộ thì chắc có mà mệt chết.

Cậu nhìn bản đồ một lượt rồi khoanh tròn địa điểm cần đến trong đầu bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng cái thứ kì lạ mà bản thân mới mở ra được từ cái rương đồng nọ. Tạ Hoài Du nghiên cứu một chút thì cũng hiểu được cách sử dụng của cái đồng hồ báo thức cổ lỗ sĩ trên tay mình. Chỉnh thời gian 5 phút xong Tạ Hoài Du dứt áo ra đi, tìm đường đến nhà xe của khoa rồi bẻ khóa một chiếc xe đạp mà chạy.

Dù sao mấy con xác sống điên điên này cũng không phát hiện ra cậu nếu không có tiếng động, xe đạp là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần cậu cẩn thận thì không sợ bị tụi nó phát hiện ra được.

Khi Tạ Hoài Du bẻ khóa được một chiếc xe đạp gần đường ra trong nhà xe thì thời gian báo thức cậu đặt cũng bắt đầu vang lên, Tạ Hoài Du dựa theo vị trí mà mình đã ghi nhớ chạy thật nhanh về phía đó, trên đường thỉnh thoảng cũng gặp một vài con đi lạc đàn cậu đều phi dao nhanh gọn giải quyết bọn nó lụm được thêm 1 cái rương đồng là một cái nón bảo hiểm. Tạ Hoài Du thiệt éo hiểu con hệ thống thấu tình đạt lý hay là ghim cậu nữa.

Phòng livestream 4444 đã có 3145 người xem.

[Hahaha trời ơi cứu tui, cười muốn chết rồi.]

[ahaha nón bảo hiểm, hết đồng hồ báo thức tới nón bảo hiểm món nào cũng phù hợp hoàn cảnh của cậu ta hết nhưng tôi lại phải cười.]

[Bên phòng livestream của người ta mở rương toàn là vũ khí, đồ ăn, thuốc cầm máu, con hàng này thì hay rồi mở ra toàn đồ dùng gia đình thân thiện môi trường.]

[Cười xỉu.]

[Thôi đừng cười bạn, dù sao cậu ta không có vũ khí vẫn sống nhăn răng đấy thôi.]

[Thương mỹ nhân nên em donate cho nè.]

[Julia đã thưởng 100 tích phân.]

[Triệu Triệu đã thưởng 20 tích phân.]

[Tội cậu ta thiệt tích phân có được nhờ sự xui xẻo của mình.]

Tạ Hoài Du nghe được có người donate thì trong lòng vui sướng dù 100 tích phân cũng chỉ đủ mua một hộp sữa hoặc 1 miếng bánh mì.

Quẹo trái quẹo phải một hồi cuối cùng cũng đến được tòa nhà trong nhiệm vụ của hệ thống. Khi cậu chuẩn bị đi vào thì phát hiện hai người đang chạy thụt mạng về hướng này, sau lưng họ là 6 7 con xác sống đang điên cuồng đuổi theo. Tạ Hoài Du nghĩ hẳn đây chắc cũng là người chơi bèn tiến lên giúp.

Hai người kia thấy có người ở đây liền hô to kêu cậu chạy nhanh đi nhưng một giây sau họ đã thấy bóng dáng Tạ Hoài Du dùng tốc độ vô cùng nhanh tiến đến chổ hai người rồi đẩy họ ra đằng sau còn mình thì lao vào bầy xác sống, hai người ngỡ ngàng bật khóc tưởng người vừa rồi muốn hi sinh mình cứu hai người, thế là hai con hàng này vừa chạy vừa khóc, vừa hô sẽ tưởng nhớ cậu.

"Bà nó" Khóe môi Tạ Hoài Du giật giật muốn đánh người, nhưng trước mắt vẫn là giải quyết đám xác sống trước mặt đã. Cậu nhảy lên dùng mũi chân đá bay đầu một con, rồi quét chân ngang làm 3 con xác sống ngã nhào, ngay lúc này liền phi dao về hai con còn lại rồi ung dung cấm dao vào đầu ba tên xác sống đang bò trườn dưới đất.

Hai người kia chạy được một quãng không nghe thấy tiếng hét hay tiếng la nào thì mới ngạc nhiên quay đầu lại, ngay khi họ nhìn thấy khuôn mặt cùng tư thế thoải mái của cậu thì sửng sờ.

Đợi đến khi Tạ Hoài Du lấy chai nước rửa tay xong liếc sang chổ hai người, họ mới lấy lại tinh thần tiến lên áy náy nói: "Xin lỗi...xin lỗi lúc nảy tụi tôi tưởng cậu muốn chết, sợ hãi quá nên mới bỏ chạy mà không quay đầu như vậy, không ngờ cậu lại là đại lão, thành thật xin lỗi cậu vì hành động lúc nãy của hai người chúng tôi, mong cậu đừng để bụng nhé."

"Ừ" cậu bỏ lại một chữ rồi quay đầu đi vào tòa nhà sinh học, đi được vài bước thấy hai người vẫn còn đứng đó thì quay đầu lại nói: "Chổ cần đến là chổ này, không vào à?"

"Vâng vâng, chúng tôi vào liền." Hai người bị cậu nói thì giật mình hoảng sợ trả lời lia lịa.

Lúc này hai người mới chú ý đến màu mắt đỏ kì dị của cậu, khi bị con mắt đó tập trung nhìn vào, hai người đều dâng lên nổi sợ vô hình với cặp mắt ấy, cả hai chỉ có thể như con chim cút bé nhỏ yếu ớt đi sát sau lưng cậu.

Mà ở nơi tập hợp đã có một nhóm người ở đó. Có hai người chơi lâu năm thân hình to lớn, cả người sát khí bừng bừng cau mày nói: "Cái lũ tân nhân vô dụng này khi nào mới tập hợp đông đủ được đây."

Cao Dũng nhìn mấy người mới trong phòng đang co ro sợ hãi thì cười khẩy: "Một đám vô dụng, không biết đã chết hết bao nhiêu mới có được vài đứa đến được chổ mình."

Trần Vô Minh cau mày nhìn người đàn ông đang yên tĩnh nhìn xuống lầu mà hừ lạnh: "Kẻ không có mắt, không biết nghe lời một lát ra ngoài chết đừng có trách bọn tao nhé!"

Phòng livestream 0001 đang có 20054 người xem.

[Ôi ôi ôi có đứa chán sống kìa bây ơi.]

[Mấy tên này người chơi lâu năm lậu à, tới lão đại của game cũng không biết.]

[Lý Quả đã thưởng 1000 tích phân.]

[Hoa Hoa đây đã thưởng 500 tích phân.]

[Lạc hậu quá.]

[Cũng không trách được ai mà nghĩ anh đại của chúng ta đi chơi acc phụ đâu.]

[Đặc quyền người chơi đầu tiên của game mà lị.]

Đợi một hồi vẫn không nghe được thì gã nổi giận định đi đến chổ anh cho một cú đánh nhưng người đàn ông vẫn ung dung đứng đó chăm chú nhìn vị trí dưới lầu, đến khi cánh tay sắp chạm đến mình anh mới nhẹ né tránh rồi nhẹ nhàng xoay người đá gã ta văng vào tường tạo ra một vết nứt thực to.

Trần Vô Minh đau đến hét lớn, hiển nhiên là bị gãy xương Cao Dũng thấy vậy cũng không gấp gáp ra tay trả thù cho bạn gã mà lấy từ trong không gian một lọ thuốc cho Trần Vô Minh uống, rồi mới nghiến răng nhìn về phía anh nói: "Mày cũng là người cũ? Nhiệm vụ dẫn dắt người mới lần này rõ ràng chỉ có hai người cũ làm sao mày lại vào đây được."

Cố Lãng lạnh nhạt nhìn hai tên lải nhãi trước mặt không muốn nói nhiều chỉ phóng 1 con dao về phía gã khoảng cách giữa con dao và đầu gã chỉ là 1 cm hiển nhiên là đang đe dọa hai người câm miệng.

Cao Dũng cùng Trần Vô Minh ngay giây phút bị con dao phóng tới đã tưởng mình đi gặp tử thần may mà không trúng nhưng hai gã vẫn mang chút sợ hãi với người trước mặt.

Mà lúc này tiếng gõ cửa phòng cũng vang lên, một âm thanh lạnh lùng, trong trẻo cất tiếng nói: "Mở cửa."

Tiểu Kịch Trường

Cố lão đại: Tụi bây muốn chết rồi đúng không? Phá hoại khoảnh khắc ngắm vợ đẹp của tao.

Người chơi lâu năm nào đó: huhuhu em không biết ngài là lão đại game nên mạo phạm tha cho tụi em đi mà huhuhu...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK