Cô về rồi.Anh ngồi đấy.Đôi mắt nâu tuyệt đẹp của anh nhắm lại,tiếp nối là làn nước mắt trong veo chảy xuống.Anh buồn lắm.Từ nhỏ anh đã phải tập luyện rất chăm chỉ,để rồi một ngày nào đó anh sẽ trả thù thế giới thần linh.Nhưng người anh yêu lại là một thần linh!Sẽ không một kẻ nào cho phép anh yêu cô,nhưng anh cứ yêu.Cuộc đời anh từ trước đến giờ khô cằn và vô vị,anh chỉ biết tập luyện và tập luyện,khi rỗi thì anh ngồi nghỉ ngơi dưới tan cây ô liu để ngắm hoa hồng.Ngày qua ngày,lúc nào cũng thế.Rồi cô đến,cô như một ngọn gió xuân,ấm áp,tươi vui,đem cho anh những lúc hạnh phúc thực sự,cho anh sống những ngày tháng tuyệt vời nhất trong đời.Cô đúng là ngọn gió,gió đến,gió đi...Giá như anh được làm cơn gió,cơn gió đi cùng cô đến chân trời góc biển,không lo lắng gì cả....
Không yêu không hận lòng như gió....
Không bến không bờ gió tự do...