Diệp Chỉ Khê tan học không trực tiếp về nhà, mà đi tới phòng làm việc của mẹ Diệp, Thẩm Quân.
Phòng làm việc chỉ cách Diệu Hoa một con phố, đều nằm tại nơi tấc đất tấc vàng trong khu thương mại của thành phố Tân Hải. Diệp Chỉ Khê vốn muốn tự mình đi, nhưng tài xế trong nhà dù nói gì cũng nhất quyết phải đưa cô tới phòng làm việc.
Cô không còn cách nào, đành phải lên xe.
Bên đường rất nhiều cửa hàng, đồ gì cũng bán.
Rất nhanh Diệp Chỉ Khê đã bị một cửa hàng bán đồ hội họa hấp dẫn. Màu và bút vẽ ở đây dùng rất tốt, từ khi cô bắt đầu học vẽ, vẫn luôn dùng họa cụ của nhà này.
Cô nghĩ đến tác phẩm còn chưa hoàn thành của mình, kêu tài xế dừng xe, tính vào mua vài cây cọ vẽ.
Giờ này có vẻ không có khách, cửa tiệm khép hờ.
Diệp Chỉ Khê cẩn thận đẩy cửa ra, bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng hét sợ hãi, khiến cả người cô run lên.
"Ông đùa tôi à?! Ông chủ! Tôi bỏ ra 2 vạn đặt tranh khắc gỗ ở đây, vậy mà lại là tranh của một tên ăn mày khắc à?!"
Người đang nói là người đàn ông ăn mặc bảnh bao.
Hắn một tay chống nạnh, một tay nâng lên hoa lan chỉ, nổi giận đùng đùng chỉ vào ông chủ: "Tiểu Hải nhà tôi sau này làm tai to mặt lớn, sao có thể dùng đồ của ăn mày được hả?!"
Một câu ăn mày hai câu cũng ăn mày, khiến người nghe thật chói tai.
Diệp Chỉ Khê nhìn theo tầm mắt của người đó, nhìn thấy một ông lão bị hắn liền mồm gọi ăn mày.
Ông lão đầu tóc hoa râm, quần áo trên người đã giặt phai màu trắng bệch, chỉ có đế giày vải là dính chút bùn. Nhìn thì đúng là cuộc sống có hơi túng thiếu, nhưng chắc chắn không chút liên quan đến cái từ ăn mày này.
"Thôi bỏ đi, anh Trương, xem như lần này em đen đủi đi."
Thanh niên tên Tiểu Hải kia khoanh tay đứng bên cạnh, kính râm che mất hơn nửa mặt, không rõ mặt mũi ra sao: "Giờ đổi lại cũng không kịp nữa rồi."
Người đàn ông kia vẫn không vừa lòng.
Hắn 'Phi' một tiếng nhổ vào không khí, xoay người đá một phát, đá bay cái túi ra rắn đặt bên chân ông lão. Mấy cái lọ không trong túi văng hết ra ngoài, lăn lóc khắp sàn.
Diệp Chỉ Khê sững người, cô gần như vô thức chạy vào nhìn ông lão trong tiệm.
Ông lão mấp máy môi, nhưng hơn nửa ngày, cũng không thể thốt ra một âm tiết hoàn chỉnh nào.
Diệp Chỉ Khê nhìn bộ dáng thất thần của ông lão, không hiểu tại sao bỗng sinh ra một bụng dũng khí. Cô chạy đến ngăn cản người đang muốn đi khỏi: "Chú đứng lại."
Người đàn ông và thanh niên kia đều sửng sốt, không ngờ đến trong tiệm còn có người khác.
"Làm gì thế? Cô bé."
Người đàn ông đánh giá Diệp Chỉ Khê từ trên xuống dưới, rất nhanh đã phát hiện cô có vài phần giống với Diệp Thấm, nổi lên hứng thú.
Hắn còn chưa móc ra danh thiếp người đại diện, cô gái đã mở miệng: "Chú hẳn là nên nhặt đồ dưới đất lên, sau đó xin lỗi với ông lão kia chứ."
"Biết tôi là ai không mà dám chạy tới xen vào việc của người khác?!" Người đàn ông nháy mắt cứng đờ, duỗi tay muốn đẩy Diệp Chỉ Khê ra.
Cô vội vàng lùi ra sau hai bước, đồng thời lôi điện thoại ra mở ghi âm lên: "Đừng có chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ lên mạng vạch mặt chú, à còn có Tiểu Hải nữa!"
Mặt thanh niên trở nên trắng bệch, vội vàng xoay người đưa lưng với màn hình.
Gần đây hắn mới chuyển đổi hình tượng, nếu giờ mà truyền ra tin đen nào đó, chắc chắn sẽ là một đả kích lớn tới sự nghiệp của hắn. Hồi nãy hắn cũng tức giận thật, với lại trong tiệm không có người, nên mới để mặc người đại diện làm ầm ĩ.
Hiển nhiên người đàn ông cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt khó coi.
Diệp Chỉ Khê thấy uy hiếp có hiệu quả, cô đảo mắt, tiếp tục nói: "Cảnh vừa rồi tôi đã ghi lại hết, nếu chú còn không xin lỗi, tôi sẽ tung video này lên mạng."
Người đàn ông xắn tay áo lên, hùng hổ chửi bới, giơ tay muốn cướp điện thoại của cô: "Mẹ nó, con nhóc thối này... ui a"
Tài xế Diệp gia tay mắt lanh lẹ, lập tức xông tới ấn người đàn ông đó lên quầy hàng.
"Đau đau đau, a ui đau quá!" Người đàn ông sói tru quỷ khóc, gào thét chói tai.
Diệp Chỉ Khê không nhìn hắn, mà chuyển ánh mắt sang người thanh niên, gằn từng chữ nói: "Anh, và, người, đại, diện, của, anh, phải, xin, lỗi, ông, lão, kia."
"Xin lỗi xin lỗi." Thanh niên không kiên nhẫn tặc lưỡi một cái, tùy tiện rút ra vài tờ 100 tệ đưa cho ông lão: "Chúng tôi rất xin lỗi ông, được rồi chứ."
Xin lỗi cho có lệ xong, sự chú ý của thanh niên lại lần nữa quay về chỗ Diệp Chỉ Khê: "Xóa video đi, bao nhiêu tiền cũng có thể bàn bạc."
"Không cần đưa tiền."
Diệp Chỉ Khê cất điện thoại đi, giọng điệu ngây thơ vô tội nói ra câu tức chết người không đền mạng: "Bởi vì tôi có quay video đâu."
Thanh niên há mồm muốn mắng chửi, nhưng nhìn đến vũ lực của vị tài xế Diệp gia, lại chỉ dám yên lặng mắng câu mẹ nó ở trong lòng. Hắn hung tợn trợn mắt nhìn Diệp Chỉ Khê, rồi túm người đại diện chạy biến khỏi tiệm nhanh như lẩn trốn vậy.
"Cô bé, cảm ơn cháu."
Một giọng nói già nua vang lên sau lưng Diệp Chỉ Khê, cô quay đầu, nhìn đến thấy vẻ mặt run run của ông lão: "Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều, lên tiếng vì ông già này, ta cũng không có gì cảm tạ cháu..."
Ông lão run rẩy sờ soạng người mình rất lâu, mới lôi ra được một khối gỗ khắc nhỏ: "Nếu... Nếu cháu không chê..."
Diệp Chỉ Khê vội vàng đưa tay nhận lấy khối gỗ đó, là một con hồ ly nhỏ, thật đáng yêu: "Cảm ơn ông ạ, cháu thích lắm."
Vốn cô không tính nhận đồ của ông lão, nhưng lại sợ ông nghĩ nhiều.
Cô vui sướng treo hồ ly nhỏ lên khóa cặp sách, còn cho ông lão xem búp bê Diệp Kỳ Thạc chọc cho cô: "Ông khắc hồ ly còn đẹp hơn anh trai cháu nhiều nha, về nhà cháu phải để anh học mới được."
Cô luôn thích những đồ thuần thủ công, vì cô thích như thế, nên hàng năm Diệp Kỳ Thạc đều sẽ tự tay làm cho cô cái gì đó.
Ông lão thấy Diệp Chỉ Khê thật sự thích, biểu tình thấp thỏm bất an trên mặt mới dần biến thành vui vẻ xuất phát từ nội tâm. Ông lẩm bẩm nói: "Thích thì tốt, thích thì tốt."
Ông vừa nói vừa cúi người xuống nhặt mấy cái lọ lúc nãy bị người đàn ông đá văng.
Thấy thế, Diệp Chỉ Khê và tài xế cũng ngồi xổm xuống nhặt giúp ông lão.
Rất nhanh, túi da rắn xẹp lép lại phồng đứng lên, ông lão nói cảm ơn Diệp Chỉ Khê lần nữa, khoác túi lên chầm chậm rời khỏi tiệm.
Chờ lấy lại tinh thần cô mới để ý, ông lão không cầm đi số tiền Tiểu Hải ném cho ông khi hắn xin lỗi.
Ông chủ tiệm nhìn cùng một hướng với cô, sâu kín thở dài: "Ông lão cũng là một người đáng thương, con trai và con dâu đều chết trong tai nạn nổ nhà máy hóa chất. Cháu trai năm nay mới lên cấp ba, bạn già thì phải ngồi xe lăn, trong nhà còn nợ chồng nợ chất nữa chứ, quá khổ rồi, aizzz"
-
Rất nhanh Diệp Chỉ Khê đã tới phòng làm việc.
Nói là phòng làm việc, thật ra chỉ có hai tầng.
Một tầng là phòng thiết kế mà Thẩm Quân sáng lập sau khi tốt nghiệp đại học, tầng còn lại là tổng bộ tạp chí thời trang mà bà thành lập sau này.
Minh tinh trong giới giải trí không bàn cao thấp, không ai không hy vọng có thể mượn được lễ phục cao cấp ở phòng thiết kế hoặc có thể lộ mặt trên tạp chí của Thẩm Quân.
Có thể nói, Thẩm Quân là lão đại trong giới thời trang, có tầm ảnh hưởng rất lớn.
"Khê Khê tới rồi à, lại đây nào."
Thẩm Quân nhìn con gái đứng ở cửa, vẫy tay: "Trường học thế nào? Cơ thể con có vấn đề gì không?"
Diệp Chỉ Khê mỉm cười "Vâng" một tiếng, cô ôm cặp sách ngồi trên sô pha, nói với Thẩm Quân về bạn mới quen trong trường.
Thẩm Quân nghe cô nói như vậy, đôi mày luôn nhíu chặt lúc này mới thả lỏng chút.
"Bức tranh con dùng để dự thi cũng sắp xong rồi, lúc nãy con có tới cửa hàng mua mấy cây cọ vẽ..."
Diệp Chỉ Khê vừa chuyển sang một chủ đề mới thì cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Bà chủ, Tống Hải và người đại diện của cậu ấy đã tới."
Cô vô thức ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông và chàng trai vừa nãy ở trong tiệm.
"Tiểu Hải? Tống Hải?"
Diệp Chỉ Khê nhỏ giọng thầm nói một câu, không ngờ lại trùng hợp đến vậy.
Tống Hải thấy Diệp Chỉ Khê xuất hiện ở chỗ này, đúng là cảm thấy mình gặp quỷ rồi. Hắn và người đại diện liếc liếc nhau, có một loại dự cảm không tốt lắm đang dấy lên trong lòng.
"Khê Khê, con biết Tống Hải sao?" Thẩm Quân hứng thú.
Con gái nhỏ vẫn luôn ở trong núi, chỉ đơn giản yêu thích vẽ tranh và đồ thủ công, cũng không nghe qua cô để ý ngôi sao nào. Nhưng mà, nếu con gái thích Tống Hải, bà không ngại mở đèn xanh cho đối phương...
Nghĩ đến đây, thái độ của Thẩm Quân cũng ôn hòa hơn nhiều, bà vươn tay với hai người Tống Hải: "Hai người ngồi đi."
"Thẩm Tổng."
Tống Hải mơ hồ đoán được quan hệ của Diệp Chỉ Khê với Thẩm Quân, thấp thỏm trong lòng, nhưng lại chỉ có thể căng da đầu mở miệng: "Nghe nói ngài thích mỹ nghệ thủ công, vừa vặn tôi có một bức tranh gỗ khắc ở đây."
Hắn huých huých người đại diện, người đại diện trắng mặt lấy hộp tranh ra.
Ban đầu họ tính nói đây là tranh do Tống Hải tự tay khắc, nhưng vì có Diệp Chỉ Khê ở đây, đương nhiên không ngụy biện nổi nữa.
"Có tâm rồi." Thẩm quân mỉm cười nhận hộp, vẫy với Diệp Chỉ Khê, "Khê Khê, con xem quà của anh Tống Hải này, con có thích không?"
Diệp Chỉ Khê đang cúi đầu dùng ngón tay nghịch nghịch vạt áo, nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn Tống Hải cách một tầng không khí.
Hai tay đối phương nắm chặt, nhìn qua có vẻ cực kỳ căng thẳng, cái vẻ ương ngạnh trong tiệm đã không thấy đâu: "Khê Khê đúng không nhỉ? Em nhìn xem, có thích không?"
Giọng Tống Hải khẽ run run, cưỡng ép bản thân bày ra dáng vẻ cười tươi mê người nhất lấy lòng cô gái trước mặt.
Tất nhiên, Diệp Chỉ Khê cũng nhìn ra sự cầu xin trong mắt đối phương.
Cô đi tới, nâng tay mở hộp gỗ ra, trong hộp là tượng gỗ rất tinh xảo, hiển nhiên cũng giống hồ ly nhỏ treo trên cặp của cô, đều xuất phát từ tay ông lão ấy.
"Tượng gỗ này, tôi rất thích."
Cô cong môi, nở một nụ cười tươi với Tống Hải.
Sự vui sướng còn chưa kịp hiện lên mặt Tống Hải, đã nghe Diệp Chỉ Khê tiếp tục nói: "Nhưng tôi không thích anh, rất không thích."
Người ở đây, trừ cô ra, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Đặc biệt là Thẩm Quân, mặt bà lập tức trầm xuống. Bà biết con gái ngoan ngoãn lại tốt bụng, nếu nó dùng câu "Rất không thích" để nói về một người, thì khẳng định là người kia đã làm việc xấu gì đó.
"Ngại quá, Tống tiên sinh." Thẩm Quân lãnh đạm mở miệng, "Việc có nên mời cậu chụp bìa tạp chí kỳ sau hay không, khả năng tôi phải suy xét lại."
Tống Hải cứng đờ, người đại diện rớt mạng nãy giờ cuối cùng cũng online: "Thẩm tổng, ngài xem xét lại đi. Chuyện lớn như vậy, không thể vì một câu của con ngài mà để hỏng được, ngài xem có đúng không ạ?"
Diệp Chỉ Khê cũng ngây ngốc, không nghĩ đến chỉ vì một câu giận dỗi của mình mà lại khiến mẹ thay đổi ý định hợp tác.
"Không đúng."
Thẩm Quân cười lạnh: "Nếu con gái tôi thích, dù có phế tôi có thể nâng cậu ta thành đỉnh lưu của giới thời trang. Còn nếu con gái tôi không thích, thì dù cậu ta có là ảnh đế Oscar đi nữa, cũng đừng nghĩ lấy được nửa bát canh ở chỗ tôi."
Tống Hải và người đại diện mặt xám ngoét rời đi.
Diệp Chỉ Khê ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Quân, chậm rãi đưa tay lên ôm tim, mẹ ngầu quá đi, cô cũng muốn trở thành người giống như mẹ nha.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của một công ty giải trí nào đó truyền ra tiếng hoan hô.
"Hứa Phàm! Bìa tạp chí của Tống Hải bay rồi! Đến lúc cậu đổi vận rồi a a a a a!"
Thanh niên tóc màu khói nhặt đồng tiền xe trên đất lên, tùy ý cất vào túi quần mình: "Bay? Vì sao?"
"Nghe nói là Diệp tiểu thư không thích cậu ta, thế là bay."
Tay Hứa Phàm thoáng run rẩy: "Diệp Thấm?"
"Hình như là em gái của Diệp Thấm thì phải, mới được đón từ trong núi về, nghe nói cũng có vài phần giống với Diệp Thấm."
Hứa Phàm chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác trong ngực có ý nghĩ gì đó đang dần đâm chồi lên khỏi mặt đất.
__________
Tác giả:
Khê Khê ( nắm chặt tay tay. jpg): Tôi cũng muốn giống mẹ, làm bá đạo tổng tài!
Thuyền Thuyền ( ôm đùi. jpg): Vậy tôi đành ôm đùi Khê Khê đi, ăn cơm mềm nha (pushi)!
*Vì sao nam chính lại gọi là Thuyền Thuyền? Bởi vì "Khả" trong Dung Khả là "Khả" của thuyền nhỏ, mà thuyền thì chính là thuyền, cho nên mới gọi là Thuyền Thuyền nha~