Đối mặt với chuyện xảy ra bất thình lình này, tất cả mọi người sợ ngây người.
Đến khi chuông tan reng reng vang lên, đám anh em của Tôn Toàn Kiệt mới sực tỉnh, quây thành một vòng tách hai người ra khỏi đám đông.
"Mẹ kiếp, Dung Khả, mày mẹ nó uống nhầm thuốc à?"
Tôn Toàn Kiệt gắng sức bò dậy, tùy ý quẹt tay lau khóe miệng, máu dính đầy tay.
Dung Khả trầm mặc không nói, quật ngã hai đứa giữ vai cậu, đi tới bóp cánh tay Tôn Toàn Kiệt: "Trả đồ cho cậu ấy."
Tôn Toàn Kiệt sửng sốt, không ngờ được Dung Khả cũng xen vào việc của người khác. Ánh mắt cậu ta chậm rãi chuyển tới Diệp Chỉ Khê, giờ mới để ý đến màu môi thiếu nữ đã trắng bệch, vầng trán cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Hình như chơi quá lố rồi.
Tôn Toàn Kiệt mặt đầy bực tức, chửi ầm lên: "Ông đây chơi đùa với Diệp Chỉ Khê, liên quan mẹ gì đến thằng quỷ nghèo nhà mày!"
Dung Khả hoàn cảnh không tốt, cả Diệu Hoa ai ai cũng biết.
Ở một trường quý tộc như vậy, người âm thầm coi thường Dung Khả rất nhiều, nhưng mấy cậu ấm cô chiêu phần lớn đều khá hiểu lễ nghĩa, hiếm khi có ai châm chọc hoàn cảnh của cậu ở nơi công cộng thế này.
Người xung quanh nhỏ giọng thì thầm.
Sắc mặt Dung Khả không thay đổi, sức lực trên tay ngày càng mạnh: "Tôi nói, trả đồ cho cậu ấy."
Mấy năm nay cậu luôn làm những công việc nặng, lực tay rất mạnh, một thiếu gia như Tôn Toàn Kiệt hoàn toàn không thể đọ nổi. Cậu ta vô cùng đau đớn, vô thức buông hộp thuốc trong tay ra.
Dung Khả giơ tay đón được, ném sang cho Diệp Chỉ Khê đứng ở một bên, không nói câu nào, quay người rời đi.
Diệp Chỉ Khê há miệng thở dốc, tim vô cùng đau đớn, khiến cổ họng như bị bóp nghẹt. Hơn nửa người cô đều đổ lên người Hàn Tư Tư, Hàn Tư Tư thấy thế, vội vàng đỡ cô về chỗ ngồi.
"Khê Khê, cậu mau uống thuốc đi."
Hàn Tư Tư lấy một cốc nước ấm cho Diệp Chỉ Khê uống thuốc, những bạn học khác trong lớp cũng nhận ra trạng thái của cô không ổn, không khỏi tức giận nghị luận về Tôn Toàn Kiệt.
"Lần này đúng là trùm trường quá đáng quá rồi?!"
"Tôn Toàn Kiệt cũng không lợi hại lắm, bị Dung Khả ấn xuống sàn đánh tơi bời luôn kìa."
"Hàn Tư Tư, không ấy chúng ta đưa Diệp Chỉ Khê đến phòng y tế nhé?"
"Chẳng phải Tôn Toàn Kiệt chỉ dựa vào mấy đồng tiền bẩn của nhà mình bắt nạt người khác khắp nơi thôi à, chờ xem, Diệp gia tha cho cậu ta không?"
Đây là lần đầu Tôn Toàn Kiệt bị bạn học chế giễu trước mặt như vậy, nếu như thường ngày, ai dám không cung kính với cậu ta chứ. Cậu ta hung tợn trợn mắt quét một vòng, âm thanh bàn tán xung quanh nháy mắt nhỏ đi nhiều.
Cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Dung Khả, cắn nhẹ môi, nắm chặt tay vọt tới.
Người xung quanh kinh ngạc hít sâu, bước chân Dung Khả dừng lại, hơi nghiêng đầu, trở tay ngăn cản cú đánh của Tôn Toàn Kiệt.
Tôn Toàn Kiệt bị mất mặt lần nữa, tức muốn hộc máu, quay lại quát đám bạn thân: "Thất thần mẹ gì, chúng mày đứng nhìn ông đây bị chơi thế à?!!"
Mấy người liếc nhau, cùng giơ nắm đấm nhào lên.
Hành lang không còn mất người, không có thầy cô trong văn phòng, bọn Tôn Toàn Kiệt không cố kỵ chút nào, quyết tâm muốn dạy Dung Khả đạo làm người.
Dung Khả biết đánh nhau, nhưng cũng không chịu nổi nhiều người như vậy, rất nhanh đã bị ăn vài phát đấm.
Diệp Chỉ Khê sốt ruột vô cùng, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ đi đến mức này. Cô muốn chạy tới can cái trận đánh nực cười này, nhưng đôi chân run rẩy, đứng lên còn khó.
Cô đảo mắt suy nghĩ, lén véo Hàn Tư Tư một cái, sau đó đổ rạp lên người cô ấy.
Hàn Tư Tư ngầm hiểu hét lớn: "Khê Khê! Trời ơi! Mấy người đừng đánh nữa, Khê Khê ngất xỉu rồi!"
Tôn Toàn Kiệt bị dọa mặt trắng bệch, vội hét to dừng tay. Chuyện này nói thế nào cũng là do cậu ta, nếu để đến tai ba cậu ta, chắc chắn xong đời.
Cậu ta băng qua đám đông, vươn tay muốn ôm Diệp Chỉ Khê đến phòng y tế.
Sắc mặt Dung Khả âm trầm, hung hăng hất Tôn Toàn Kiệt lảo đảo sang một bên: "Cút ngay."
Cậu ôm ngang Diệp Chỉ Khê lên, chạy như điên hướng về phía phòng y tế.
Diệp Chỉ Khê lén ti hí đôi mắt, từ chỗ cô có thể thấy nét cằm cương nghị của Dung Khả. Cậu rất gầy, như đang rút đi nét ngây ngô của thiếu niên, thay vào đó là nét mạnh mẽ của đàn ông giống Diệp Kỳ Thạc.
Cô không biết tại sao tính cách của Dung Khả lại thay đổi 180 độ như vậy.
Nhưng mà mọi chuyện xảy ra hôm nay, khiến cô ý thức được, hình như Dung Khả cũng không hề ghét cô.
Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Chỉ Khê hơi hơi cong nhẹ.
"Diệp Chỉ Khê, cậu còn tính giả vờ đến bao giờ?"
Dung Khả cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, kỹ thuật diễn thật vụng về, lông mi rung rung run rẩy không ngừng.
Cậu cũng có lòng riêng, vốn không tính vạch trần cô, nhưng đột nhiên nghĩ đến quần áo mình dính đầy bụi đất và vết máu, lòng tự ti lại xông lên.
Cậu sợ mình sẽ dấy bẩn cô.
Mặt Diệp Chỉ Khê cơ hồ kề sát với lồng ngực Dung Khả, lúc đối phương lạnh lùng nói chuyện, lồng ngực cũng phập phồng, chấn động khiến lòng cô giật thót.
Hàng mi càng thêm run rẩy, thật ra cô cũng hơi sợ Dung Khả sẽ ném cô xuống, vì thế ngón tay cô vô thức nắm chặt tay áo của đối phương.
Dung Khả cảm nhận được động tác nhỏ của Diệp Chỉ Khê, cậu mím môi, không lên tiếng nữa, chỉ là tốc độ dưới chân gấp rút.
Phòng y tế ngay cạnh nhà ăn, lại đúng giờ cơm trưa, nên không ít người thấy Dung Khả dùng tư thế ôm công chúa ôm Diệp Chỉ Khê vào phòng y tế.
Toàn thể học sinh oanh tạc, rầm rì tụ tập ở nhà ăn, hóng hớt tám chuyện liên hồi.
"Chuyện gì thế mẹ ơi? Quái thai đổi tính rồi à? Tốt bụng giúp đỡ mọi người sao?"
"Mau tát cho tôi tỉnh lại đi, thế mà tôi lại thế Diệp Chỉ Khê và Dung Khả có hơi xứng đôi, đây là phim thần tượng vườn trường ngọt ngào gì đó sao?"
"Không thể nào, Dung Khả có thể vừa mắt Diệp Chỉ Khê hả? Cậu ta còn từ hoa khôi nhiều lắm rồi đấy?"
"Hả, các cậu ngây thơ quá rồi đấy, Sở Nhã có thể so sánh với Diệp Chỉ Khê chắc?"
Người nói làm mặt quỷ với đồng bọn: "Sau lưng Diệp Chỉ Khê là cả Diệp gia đấy, Sở Nhã á, tôi nghe nói ba mẹ cậu ấy chỉ là giáo sư đại học thôi, người ngu cũng biết nên chọn ra sao chứ."
Gần đó, Sở Nhã bưng khay cơm vừa mua, vẻ mặt khó coi.
Cô ta cúi đầu nhìn đôi giày phiên bản giới hạn đã lỗi thời trên chân, trong lòng rất nhanh quyết định. Lần nữa ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng sải bước đi tới chỗ nhóm bạn trước mặt: "Hmm, các cậu đang nói chuyện gì thế "
-
Giữa trưa, phòng y tế chỉ có người ở lại trực.
Lúc Dung Khả ôm Diệp Chỉ Khê vào cửa, trước mắt là một cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông trẻ mặc áo blouse trắng ngồi trước bàn làm việc, ngón tay nhịp nhàng gõ gõ bàn phím, rõ ràng nhìn rất nhàn tản, nhưng giơ tay nhấc chân đều để lộ ra khí chất nghiêm nghị: "Chào bạn học? Tới khám bệnh sao?"
Tề Dương có lệ ngẩng đầu lên, liếc mắt cái đã nhìn thấy Diệp Chỉ Khê ở trong lòng Dung Khả.
Vẻ mặt anh nháy mắt hoảng hốt, đứng bật dậy khỏi ghế, còn không cẩn thận va đổ ống đựng bút trên bàn, bút máy rơi xuống lăn lóc đầy đất.
"Khê Khê làm sao vậy?!! Bạn học, phiền em đặt em ấy lên giường giúp tôi."
Dung Khả tận mắt nhìn thấy người đàn ông hoảng loạn, mơ hồ cảm thấy được quan hệ giữ anh ta và Diệp Chỉ Khê không bình thường, trong lòng vô cớ nhảy ra chút cảm xúc lạ.
Cậu nhẹ nhàng đặt Diệp Chỉ Khê lên giường, xoay người muốn rời đi, vạt áo lại bị nắm lấy lần nữa.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô gái nắm chặt vạt áo cậu, hai mắt vẫn còn nhắm chặt.
Sự kiên nhẫn của Dung Khả không nhiều, nhưng ở trước Diệp Chỉ Khê, cậu lại không thể nổi cáu được, chỉ có thể dùng giọng nói lạnh băng hù cô: "Diệp Chỉ Khê, cậu còn muốn thế nào nữa?"
Diệp Chỉ Khê "Từ từ tỉnh dậy", nở một nụ cười ngọt lịm với Dung Khả: "Cậu bị thương, đương nhiên phải tới phòng y tế rồi."
Sau một loạt trò hề, bây giờ cô đã không còn sợ Dung Khả tẹo nào.
Dung Khả bị nụ cười của cô gái mê mẩn, môi mỏng khẽ hé mở, nửa ngày vẫn không nghẹn ra được câu cự tuyệt.
"Diệp Chỉ Khê!"
Một giọng quát to cắt ngang không khí tương đối hoà hợp giữa hai người.
Tề Dương nghiêm mặt đi vào: "Suýt nữa thì em đã dọa chết anh rồi, biết không?"
Anh còn tưởng cô bé ngất xỉu thật, giờ nhìn lại, hơn nửa đều là giả vờ.
Tề Dương nghĩ vậy, hai mắt theo bản năng dò xét Dung Khả: "Đánh nhau à? Em ngồi trước đi, đợi tôi kiểm tra cho Khê Khê trước, sau đó sẽ băng bó cho em, được chứ?"
Dung Khả rũ mắt, cố chấp tách từng ngón tay Diệp Chỉ Khê đang nắm góc áo cậu ra: "Không cần, đi trước đây."
Cậu có thể nghe hiểu, đối phương nói chuyện với ngữ khí ôn hòa, lời nói cũng dùng câu hỏi dò, nhìn qua có vẻ rất lịch sự, nhưng lại mang theo khí thế không cho phép chối từ.
Hơn nữa......
Diệp Chỉ Khê và bác sĩ trước mắt mới là người cùng một thế giới.
Dưới khí tràng đầy áp bức của Tề Dương, Dung Khả giống như trốn chạy rời đi, Diệp Chỉ Khê ở sau lưng gọi tới theo cậu cũng không để ý.
"Ghét quá đi, cậu ấy lại như thế, tính cách cứ u u ám ám."
Diệp Chỉ Khê bất mãn lẩm bẩm: "Mấy hôm trước còn hung dữ với em nữa, em còn bị cậu ấy dọa khóc."
Cái miệng nhỏ bô bô không ngừng lên án "Hành vi xấu xa" của Dung Khả với Tề Dương, nói đến đoạn cảm xúc cao trào, cô ngẩng đầu, đối diện với biểu tình hài hước của Tề Dương: "Khê Khê nhà chúng ta có bạn trai nhỏ rồi hử?"
Diệp Chỉ Khê nghẹn lời, vội vàng xua tay phủ nhận: "Không phải đâu, anh Tề Dương, anh đừng có nói bừa."
Tề Dương kiểm tra xong cho cô, lúc thu dọn thiết bị thì bất chợt hỏi: "Cậu nam sinh kia, là người trước kia em nhặt về ở trên núi à?"
Hai mắt Diệp Chỉ Khê lập tức sáng bừng, liên tục gật đầu: "Anh Tề Dương còn nhớ rõ ạ, sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
"Không có gì." Tề Dương duỗi tay cưng chiều xoa xoa đầu cô, "Chỉ là thấy Khê Khê nhà chúng ta vui vẻ mà thôi."
Anh yêu thầm Diệp Thấm nhiều năm, tất nhiên có thể nhìn ra, nam sinh tên Dung Khả kia có tình cảm với Khê Khê.
Chỉ một ánh mắt lướt qua, anh đã biết, Dung Khả với anh là cùng loại. Như một ngọn núi lửa bất động, bên trên là một lớp chắn mỏng, chỉ khi dung nham phun trào, mới có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trong đó.
Anh thích Diệp Thấm, vì thế sau khi tốt nghiệp, anh uyển chuyển từ chối lời mời của rất nhiều bệnh viện nổi tiếng ở nước ngoài, nhận lời mời tới Diệp gia làm bác sĩ gia đình.
Nếu trước kia là vì muốn giúp Diệp Thấm yên lòng, mới quyết định trở thành bác sĩ tư nhân ở Diệp gia. Nhưng qua thời gian mấy năm, anh đã coi mình như một người anh trai khác của Diệp Chỉ Khê.
Bằng không, anh cũng sẽ không chạy tới Trung học phụ thuộc Diệu Hoa này cùng Diệp Chỉ Khê, làm một bác sĩ trường học tầm thường tại ngôi trường quý tộc này.
Chỉ là......
Tề Dương nhìn Diệp Chỉ Khê ngoan ngoãn cầm cốc uống nước, lắc đầu cười cười.
Khê Khê còn nhỏ, làm sao mà biết được tâm tư của Dung Khả. Mà anh là anh trai của Khê Khê, đương nhiên cũng không thể nào nói giúp Dung Khả được:)
__________
Tác giả có chuyện nói:
Thuyền Thuyền:??? Bác sĩ Tề, chẳng lẽ anh không nên trở thành trợ công giúp em theo đuổi Khê Khê sao?
Tề Dương / toàn thể Diệp gia: Có cái rắm cho cậu ăn ấy!!!
~~~~
Chanh: Tỷ muội nào đu bộ này nhớ cài chắc quai bảo hiểm nhớ. Tính tui ẩm ương, drop bất chợt lắm:v