Lãnh Thanh Thanh hưng trí vô cùng, ngồi hát ca khúc tự biên__
“Bảo bảo nhà ta bay thật nhanh, khiến phượng hoàng tức kêu oa oa ”
Bạch Điêu cũng hợp xướng theo.
Lãnh Tịnh quay đầu lại, nghiêm giọng quát một câu: “Câm miệng! Đừng kéo mấy thứ vô dụng lên người ta!”
“Hiếm khi vui vẻ một chút mà, Tiểu Tịnh thật chuyên chế.” Lãnh Thanh Thanh phiền muộn hừ một tiếng, chẳng qua vẫn là cùng Bạch Điêu gom hứng thú vào việc ăn uống, còn lấy cá nướng chấm vào tương, đưa tới miệng bạch long.
Ước chừng bay tới nửa đêm, mắt thấy địa hình bên dưới bằng phẳng, xem ra đã sắp tới gần sa mạc, Lãnh Tịnh mới chậm rãi hạ xuống. Đại sa mạc to lớn ngàn dặm, nhìn không thấy bờ, Lãnh Tịnh bay thấp trên sa mạc, nhìn ánh trăng, Lãnh Thanh Thanh ở trên lưng rồng có thể nhìn rõ ràng được những đồn cát bên dưới.
Sau khi đi sau vào đại mạc, bọn họ quay đầu nhìn, rìa đại mạc vừa rồi lúc này đã không thấy nữa, đâu đâu cũng đều là đồn cát màu vàng, đêm tối trên đại mạc hàn lạnh, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đã lấy chăn ra phủ lên, còn trùm chăn lên đầu cho Lãnh Tịnh, bị Lãnh Tịnh thô bạo giãy ra.
Lại chậm rãi bay nửa canh giờ, lúc này mới thấy được kỳ cảnh.
Chỉ thấy phía trên trung tâm đại mạc có mây đen ùn ùn bao phủ, chạm thẳng xuống đất, hình thành một cột mây thật lớn, mà nơi cột mây tiếp đất, khói mù lan tràn, xu thế không ngừng khuếch trương. Lãnh Tịnh giải thích: “Đầu nguồn chân thân của quái vật thân dài đó, ta đã phát hiện ở không xa nơi này, xem ra nơi mây tụ dày đặc chính là đầu nguồn quái vật thiên giới lộ ra.
Bạch Điêu kinh hô nói: “Chúng ta thuận theo cột mây đó là có thể lên thiên giới đi!”
“Xem ra là vậy.” Lãnh Tịnh thấp giọng nói, bọn họ đang thảo luận, đột nhiên thấy dưới đám mây đó có vô số điểm quang nhanh chóng bắn tới, Lãnh Tịnh cảnh giác nói: “Túm chặt.”
Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu liền nắm chặt sừng rồng.
Lúc này điểm quang đã xẹt qua người, đáng sợ là, những điểm quang này càng lúc càng nhiều, cuối cùng dày đặc như mưa rơi, khiến người ta không thể tránh né. Nhưng đây là Ferrari hình rồng tốc độ nhanh nhất thiên địa nhân gian, quang cầu bắn tới dày đặc tự nhiên không đáng nhắc tới. Lãnh Tịnh trong sự tấn công dày đặc không lộ gió đó không lùi còn tiến, từng bước bức gần nguồn gốc điểm quang.
Điều đáng nhắc tới là, những quang điểm ùn ùn kéo tới đó là từng ngọn hỏa cầu, những hỏa cầu này sau khi chạm đất liền lập tức dẫn tới ngọn lửa nóng bức, tiếp theo đó hóa thành hàn băng kết tinh cực kỳ lạnh lẽo, thật sự là sức mạnh kỳ quái ngược với pháp quy sự vật.
Lãnh Tịnh xuyên qua lưới hỏa cầu, cuối cùng thành công tới gần rìa cột mây, lúc này, bọn họ mới thấy rõ đầu sỏ tai họa dẫn phát điểm quang kỳ dị. Đó là một sinh vật hắc sắc cự đại giống như một con bọ rùa, mềm mại nằm sấp dưới đất, mà trên làn da béo phệ của nó mọc ra vô số hố lõm lớn nhỏ bất đồng, những hố lõm này một mở một khép, sáng tối bất định, thì ra những hỏa cầu đó chính là từ trên lớp da của nó phóng ra.
“A a a a a a a a a a a a a a thật thống khổ ” Tiếng kêu thét thảm liệt từ trên đầu quái vật phát ra, nơi đó có một gương mặt người gần như uốn éo, hắn vẫn tiếp tục kêu thảm không ngừng.
Theo mỗi lần hắn kêu thảm, trên làn da quái vật đều sẽ phóng ra một vòng hỏa cầu, lao thẳng tới chân trời, nhìn giống như pháo hoa bùng lên.
“Ai giết ta đi… giết ta đi…” Gương mặt người đó tiếp tục dùng giọng nói nhọn hoắc chói tai kêu thảm, mà bạch long thì bay vượt quái vật, tiếp tục kiên định bay về cột mây kia.
Sau khi đi vào cột mây, tình cảnh thảm liệt như địa ngục chân chính mới bắt đầu triển khai trước mặt ba con. Chỉ thấy trong mây mù điện quang giao nhau, khí lưu trào dâng, vô số quái vật kỳ hình quái trạng từ trong một khe nứt hình tròn trên đỉnh mây chen chút trào ra, mà phần đáy cột mây sớm đã phủ một tầng rồi một tầng quái vật, đan xen cắn xé lẫn nhau, xen lẫn trong đó là tiếng kêu thảm.
Bạch Điêu che miệng, hầu như muốn ói hết điểm tâm vừa ăn xong, đây thật sự là cảnh tượng đáng sợ lại buồn nôn.
“Chúng ta phải từ nơi các quái vật hạ giới để vào thiên giới sao?” Bạch Điêu thoát lực nói.
“Đương nhiên.” Lãnh Tịnh đáp, xung quanh hắn hình thành vòng sáng kết giới hình tròn, có thể tránh được ảnh hưởng của khí lưu xung quanh. Cho dù có kết giới cường lực của hắn bảo hộ, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ở trong vẫn cảm thấy kình phong ù ù mạnh bạo.
“Trời ạ, tại sao ta cũng đi theo…” Bạch Điêu dùng tay che mắt, móng vuốt nắm chặt tóc Lãnh Thanh Thanh.
“Ô ô ô ô ô lao lên a!” Lãnh Thanh Thanh lại kêu như quỷ kêu.
Khi Lãnh Tịnh đang muốn nhân lúc hăng hái chân chính từ khe nứt chen vào thiên giới dị biến, khe nứt hình tròn đã bị rạn nứt lại phát sinh dị biến, chỉ thấy một cái đầu người so với cự quái còn to hơn mấy lần từ trong khe nứt chen ra!
Đầu người này lớn như thế, sửu tiểu xà ở trước đầu người này chỉ cỡ như một đóa phù du. Đầu người lớn đó khiến vết nứt vốn đã rất chật chội càng thêm nứt ra. Rất nhiều quái vật đồng thời rơi xuống vì bị cái đầu lớn đè ép mà lập tức biến thành bánh nhân thịt.
“A a a ” Đầu người cự đại bắt đầu kêu thảm.
Tiếng kêu vang vọng cùng cực đủ khiến người ta lập tức bị điếc, nhưng trong kết giới của sửu tiểu xà thì tiếng kêu chói tai này không ngừng thu nhỏ, vì thế mà khi bọn Lãnh Thanh Thanh nghe được thì nó cũng không khác gì tiếng kêu thảm bình thường.
“Ta không muốn rớt xuống!” Đầu người đó nói: “Mặt của ta sẽ bị vỡ! Gương mặt mỹ lệ của ta!”
Loại kích thước này, làm sao còn có thể tán thưởng là mỹ mạo chứ? Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh nhìn nhau một cái, thấy đầu người cự đại đó từng chút một trượt khỏi khe nứt, cuối cùng giống như trứng gà rớt khỏi rây, từ bầu trời rơi thẳng xuống đất, điểm đặc biệt là, phần sau của đầu người này chỉ là một vài mầm thịt vụn vặt, vì quá mức nặng nề, đầu người cự đại khi rơi xuống đất phát ra tiếng vang nứt trời nứt đất, làm nổi lên bụi bặm cao chục trượng.
Mà đầu người này trượt xuống còn khiến vết nứt xuất hiện chỗ khuyết ngắn ngủi tạm thời, quái vật phía sau không chen lên, vì thế sửu tiểu xà tăng tốc độ, như một đạo chớp điện lao thẳng vào khe nứt.
Bay nhanh như tên bắn trong tầng mây hắc ám, vô số gương mặt quái vật vụt qua, cuối cùng, tốc độ của Lãnh Tịnh tiếp tục tăng thêm, ngay cả cảnh vật cũng nhìn không rõ, chỉ có thể hơi phân biệt ra được rất nhiều màu sắc, đầu choáng mắt hoa. Lãnh Thanh Thanh cũng nhắm chặt hai mắt, cảm thấy bắt đầu nghẹt thở.
Thực sự là quá nhanh rồi a a a a a!!!!
Bạch Điêu sớm đã sùi bọt mép hôn mê.
Cuối cùng, bạch long từ trong lốc xoáy mây mù nhảy vọt ra, phiêu lượng bay vòng phất đuôi phía trên lốc xoáy.
Cho dù dưới tốc độ điên cuồng cao nhất của Lãnh Tịnh, chuyến lữ trình xuyên qua tầng mây này vẫn kéo dài mấy canh giờ, mà Lãnh Tịnh dưới tình huống bình thường, dùng tốc độ thế này bay vượt qua đại lục Thần Châu của phàm giới cũng chỉ mất một chớp mắt mà thôi, có thể thấy tầng mây vô biên vô tận sâu rộng thế nào.
Bất kể thế nào, thiên giới, cuối cùng đã tới rồi!
“Đây chính là thiên giới, mục tiêu tu luyện cuối cùng của các yêu quái chính là tới thiên giới…” Bạch Điêu ngây ngốc nhìn xung quanh. Lãnh Thanh Thanh nhìn đông nhìn tây, Lãnh Tịnh cũng rất hiếu kỳ quan sát xung quanh.
Bọn họ hiện tại đang ở trên đầm lầy do vân khí ngưng kết thành, khí sương màu xám lan tràn, ẩn ẩn có nhiều cây khô già úa lát đát gần đó, có cái chen vào trong biển mây, có cây trôi nổi trên mặt nước mỏng nhẹ.
Đây là một nơi rất hoang vắng.
Mà lốc xoáy bọn họ đã qua khi tới đây, thì là biển mây lốc xoáy ở sau ngàn dặm.
Lãnh Tịnh đặc biệt chọn một chỗ yên ắng đáp xuống, ba con ngồi trên gỗ mục trên mặt nước, phát ngốc một hồi, Lãnh Thanh Thanh thở dài nói: “Đã ra ngoài gần một ngày rồi, chúng ta ăn cơm tối đi, lát nữa tìm chỗ ngủ rồi thám hiểm sau.”
Ý kiến này được hai con còn lại thông qua.
Lãnh Tịnh thu gom mấy cây gỗ mục gần đó lại, dùng dây ma mang theo cột thành một cái bè gỗ đơn giản, thật kỳ quái là Lãnh Thanh Thanh làm sao lại biết mà mang dây ma theo, chẳng qua mấy túi to hành lý bọn họ mang theo một chút cũng không bị rớt xuống, bên trong ngay cả nồi cũng có.
Cứ giống như nhà dân chạy nạn mang theo tất cả vật dụng.
Bọn họ lấy nồi sắt ra, Lãnh Tịnh dùng pháp lực biến ra một chút mưa nhỏ, hứng một nồi nước mưa, làm canh cho tối nay, sau đó lại do Lãnh Tịnh dùng pháp lực đun sôi. Lãnh Thanh Thanh lại lấy ra mì và trứng mang theo bỏ vào, rải dầu và tương du lên, món ăn dễ dàng đã làm xong.
“Lại ăn mì.” Lãnh Tịnh buồn bực không vui múc một chén, gắp đồ ăn và dầu vừng dùng kèm.
Ba con cứ thế ăn mì trong thiên giới quái dị khó dò. Còn là trên một cái bè gỗ.
Bầu trời thiên giới đều là mây đen, không phân được sáng tối. Lãnh Thanh Thanh lấy chăn nệm ra, ba người trải chăn trên bè gỗ, nằm trên bè, thuận dòng nước trôi đi.
Tựa hồ trước đây xung quanh từng là một vườn đào mỹ lệ, những cành cây khô màu đen khắp nơi vẫn phân bố rất chỉnh tề. Bạch Điêu không kìm được nói: “Lẽ nào nơi này chính là vườn bàn đào một trong thắng cảnh thiên giới sao?”
“Có lẽ.” Lãnh Tịnh hai tay chống đầu, nằm trên bè gỗ chậm rãi di động theo dòng nước, quan sát cảnh sắc khô cằn quái dị xung quanh, cũng có thể xem như thể nghiệm cảnh trí khác biệt.
Không biết trôi nổi bao lâu, trên mặt nước bắt đầu nổi gió, những vân khí màu xám liền bị thổi di động, gốc cây héo úa trở nên nhiều hơn, cứ như rừng cây trên nước.
Mỹ cảnh xinh đẹp yên tĩnh ngày xưa, tựa hồ vẫn còn tồn giữ lại ít nhiều, chỉ nhìn riêng vết tích bố cục và tu kiến tinh tế của những cây cối này, liền biết đây từng là khu rừng mỹ diệu cỡ nào.
Cuối cùng, những cành cây trôi nổi đó nhiều đến mức hầu như bè gỗ không thể tiến vào. Vì ở phía trước, có một gốc cây kỳ quái, không giống những cây khô khác, cành nhánh của gốc cây đó ngang dọc, hình như là một cây đa.
Chẳng qua khiến đám người Lãnh Tịnh kinh ngạc hơn là, đó là một gốc thụ nữ.
Cái gọi là thụ nữ, đó là trên đỉnh gốc cây đó là nửa thân của một nữ tử. Nữ tử xích lõa đó từ phần eo trở xuống là hình dáng của cây, bao gồm cả hai tay nàng, cũng là cành khô rũ xuống.
Lãnh Tịnh đứng lên, ngửa đầu hỏi: “Ngươi còn sống chứ?”
Thụ nữ mở mắt ra, ánh mắt nàng có màu như cành cây héo úa.
“Ngươi là cái gì?” Thanh âm thụ nữ khàn khàn, mang theo tạp âm.
“Ta là thảo long Lãnh Tịnh, chúng ta tới từ phàm giới.” Lãnh Tịnh đáp. “Chúng ta muốn biết thiên giới phát sinh chuyện gì?”
Cổ họng thụ nữ động động vài cái, sau khi phát ra một trận quái thanh mới nói: “Ta là đại tiên nữ của vườn bàn đào, hiện tại thiên giới đã bị ma hóa rồi.”
“Căn nguyên ma hóa nằm ở đâu?” Lãnh Tịnh hỏi.
“Ở đế tọa… lúc đó chúng ta đều đi hưởng dụng… nguồn gốc tai nạn…” Thụ nữ khổ sở nói ra một câu.
“Tai nạn rốt cuộc phát sinh thế nào?” Bạch Điêu to gan hỏi.
“Lúc đó… thiên đế mang tới ‘thánh nguồn’… nghe nói là thánh vật có thể tăng cao công lực… tất cả thần tiên đều tham gia vào… nghi thức tắm thánh nguồn đó, rất vui, sức mạnh cuồn cuộn không dứt… trào ra… nhưng mà, thân thể chậm rãi bị ác hóa…” Thụ nữ thống khổ nhớ lại.
“Thánh nguồn đó chính là ‘sức mạnh khe nứt’ đi!” Đám người Lãnh Tịnh nhìn nhau, tiếp tục truy vấn: “Đế tọa nằm ở hướng nào?”
“Ở… hướng đông… a a a… thống khổ… thống khổ a…” Cảm xúc của thụ nữ bắt đầu trở nên không ổn định, những cành cây cũng bắt đầu run rẩy.
“Ta… muốn nhiều hơn… muốn… đói quá… cho ta sức lực của ngươi… ta muốn… nhiều hơn…” Ngữ khí của thụ nữ trở nên cổ quái, xem ra vườn bàn đào này khô héo là có liên quan tới nàng ta.
Từ trong mặt nước bắt đầu nhô lên vô số cành cây thô dài, dần dần ào về hướng bè gỗ của họ. Lãnh Thanh Thanh nắm tay áo Lãnh Tịnh nói: “Gia hỏa này muốn ăn chúng ta!”
Lãnh Tịnh ra hiệu bọn họ nằm xuống, chỉ thấy hắn cởi dây cột tóc xuống, nhẹ vê rồi đặt vào nước, thoáng chốc, hỏa quang từ ngón tay hắn phát ra thuận theo sợi dây mỏng manh len vào nước, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu hiếu kỳ nhìn hắn, nhưng khắc tiếp theo, bọn họ liền bị uy năng của Lãnh Tịnh dọa ngây, thì ra hỏa diệm nhỏ bé ban đầu khi vào nước, rất nhanh đã kết thành một biển lửa, không mất một khắc, đầm lầy nhanh chóng khô cạn, cành khô trong chu vi trăm dặm trở thành tro bụi, thụ nữ đó cũng thoáng chốc bị thiêu cháy thành tro, ngay cả cơ hội rên rỉ cũng không có.
Trong chớp mắt, đầm lầy biến thành đất khô, mà bè gỗ của đám Lãnh Thanh Thanh lại hoàn toàn không tổn hại.
“Thiếu đông gia chơi lửa thật lợi hại…” Bạch Điêu răng run cầm cập tôn sùng.
“Chơi lửa dễ…” Lãnh Thanh Thanh muốn nói câu ngạn ngôn gì đó, bị Lãnh Tịnh quát ngừng: “Câm miệng hết cho ta!”
“Dễ đái dầm sao…” Bạch Điêu ngốc ngốc nói cho xong câu ngạn ngữ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm lệ của Lãnh Tịnh, nó đột nhiên không nhịn nổi, vội lao xuống bè gỗ chạy tìm chỗ đi ngoài, nhưng vừa chạm mặt đất, liền bị mặt đất nóng hổi làm bỏng kêu oa oa.
Chẳng qua nếu đã xác định nơi khe nứt tồn tại ở phía đông, Lãnh Tịnh đánh giá phương hướng, chuẩn bị lại lần nữa lên đường.
[Hoàn bộ 2]