Lãnh Tịnh bắt đầu suy nghĩ trật trìa. Y long vẫn còn chưa kết thúc tiếng cành cạch.
Gia hỏa này thật là có bệnh a! Lãnh Tịnh vô cùng nhàm chán nhìn y long vẫn không ngừng cành cạch. Y long đã tự tình liên tục không nghỉ suốt ba canh giờ, hơn nữa đã tiến vào trạng thái điên cuồng. Lãnh Tịnh là người đầu tiên nghe hắn cành cạch lâu như thế.
Khi Lãnh Tịnh đã dũa hết cả mười móng tay một lượt, ngoáy lỗ tai và lỗ mũi, gãi gãi da đầu xong, hắn cuối cùng nhàm chán đứng lên, khi hắn phát hiện, y long cành cạch không ngừng đã ngừng lại, thỉnh mọi người liên tưởng tới người bị động kinh.
Nhưng gia hỏa này rốt cuộc tìm mình làm gì vậy? Lãnh Tịnh trề môi, chắp tay sau lưng nhìn quanh nơi ở của y long, sau đó buông một câu: “Đi giải quyết” rồi đi.
Lãnh Tịnh không vội vã về nhà bắt đầu chắp tay huênh hoang tham quan long cung, nghe nói là vì hoài niệm, hiện tại không phải đang rất lưu hành chuyện hoài niệm sao? Đương nhiên, Lãnh Tịnh cũng muốn tìm hiểu cuộc sống ngày thường của long tộc, tuy hắn là long thần vạn năng hiếm có, nhưng hắn chưa từng cùng những con rồng khác chung sống, tóm lại cũng muốn tìm hiểu quy luật sinh sống của long tộc.
Nhưng hiện tại long cung so với trước kia đã thay đổi nhiều, chỉ riêng công năng bố cục, đã được đổi qua rất nhiều lần, tiểu viện Lãnh Tịnh Lãnh Thanh Thanh ở lúc trước, hiện tại đã tu sửa thành Dục Long Đường, mở rộng mấy chục lần.
Dục Long Đường, tên đúng như nghĩa, chính là nơi bồi dưỡng tân sinh ấu long. Hiện nay Dục Long Đường bố trí rất ôn hương hoa mỹ, trong ngoài đều treo rèm châu, long nữ xinh đẹp dịu dàng cung thuận mỗi ngày tỉ mỉ bảo hộ những tiểu long vừa mới ra đời và những quả trứng chưa nở, mà ngoài cùng viện lạc thì là nơi các ấu long mới ra đời không lâu học tập trưởng thành, đồng dạng cũng bố trí rất thú vị, phỏng theo quan cảnh mặt đất bố trí rừng san hô và hoa viên, bên trong còn có đạo sư chuyên môn dạy dỗ những ấu long đó.
Khi Lãnh Tịnh tới gần Dục Long Đường, chính là lúc hoàng hôn, các ấu long kết thúc khóa học, đều đang vui đùa trong vườn. Những con ấu long nhỏ nhỏ này, có con chỉ lớn cỡ hài đồng bốn năm sáu tuổi, thân mặc ti bào viền vàng, con nào con nấy đều khả ái như ngọc được mài giũa, trên đỉnh đầu là mấy cái sừng nho nhỏ phân chẽ (丫) __ Chi tiết nhỏ này bị Lãnh Tịnh tự động bỏ lơ. [Sừng của Lãnh Tịnh cũng phân nhánh (叉), có ý gì thì mọi người tự tưởng tượng đi, XD]
Mấy con ấu long thấy người xa lạ bước vào, không hề sợ hãi, ai nấy đều chạy tới, chớp con mắt to hiếu kỳ nhìn Lãnh Tịnh ngạo khí bừng bừng, có con to gan kéo góc áo Lãnh Tịnh, giọng non nớt nói: “Đại ca ca, ngươi là ai? Là đạo sư mới tới sao?”
Lãnh Tịnh ho khan, hắn thầm nghĩ đương nhiên mấy đứa này sẽ xem mình là lão tiền bối, thế là ở trước mặt các ấu long giả bộ khoan thai ngâm thơ:
“Lúc nhỏ xa nhà già trở lại, hương âm không đổi tóc đã phai.
Nhi đồng thấy người không quen biết, cười hỏi khách là tới từ đâu.
Ly biệt gia hương nhiều năm tháng, hiện tại người sự đã mài mòn.
Duy chỉ có mặt hồ gương trước cửa, xuân phong không đổi sóng như xưa.” Sau đó giả bộ rất từ ái vuốt vuốt đầu ấu long.
Cảm giác làm tiền bối thật là không tồi a sửu tiểu xà có chút đắc ý.
“Đừng chạm đệ đệ! Tiểu bạch long ngu ngốc! Đừng cho rằng đạo hạnh cao hơn chúng ta liền có thể đắc ý như thế!” Một long hài nhi khá lớn giọng non nớt kéo tiểu long hài ra sau lưng. Tựa hồ tiểu hài này là hài tử vương của đám tiểu long khác, những tiểu long khác đều tụ tập sau lưng hắn, làm mặt quỷ với Lãnh Tịnh, rồi vỗ tay hát:
“Tiểu bạch long, tiểu ngốc nghếch, biến đại nhân, niệm cổ thơ, thật bạch si!”
[Chú: Tuổi tác của long tộc có thể tự nhận biết lẫn nhau, chẳng hạn Lãnh Tịnh, tuy ngoại hình rõ ràng là mỹ thanh niên, nhưng khí tức thì vẫn là khí tức của ấu long, đây là pháp quy của tự nhiên mà long thần vĩ đại cũng không thể thay đổi.]
Mặt Lãnh Tịnh sụp xuống, hắn ra đời lâu như thế, chưa từng có ai dám khinh thường hắn, thiên đế không thể, Khúc Nguyệt cũng không, thậm chí Lãnh Thanh Thanh cũng không thể. Nhưng mà, hiện tại tiểu thí hài này dám khiêu chiến với quyền uy của long thần vĩ đại.
Đám nít ranh ngu ngốc, phải biết bổn Long Quân chỉ cần nhấc chân, long cung của bây liền bị dẫm nát. Lãnh Tịnh khinh bỉ nhìn hài tử vương. Rất lâu, hắn lạnh giọng nói: “Thỏ con, bổn Long Quân không nhàm chán tới mức tính toán với đám nít ranh.”
“Ngươi mới là thỏ con! Không! Ngươi là rùa con! Rùa con, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta là thỏ con! Bạch si mà bày đặt! Giả hùng!” Hài tử vương hung hăng lợi hại, câu câu mắng trả.
Đám tiểu long kia ồn ào trợ uy nói: “Bạch si tiểu bạch long, dám đôi co với lão đại! Lão đại hắn năm nay đã một trăm năm mươi tuổi rồi! Hừ hừ! Hắn có tu vi cao nhất trong chúng ta đó!”
Một trăm năm mươi tuổi. Lãnh Tịnh = = tự động giả lơ lần nữa, kỳ thật tuổi tác thực tế của long thần vạn năng Lãnh Tịnh, chẳng qua chỉ mới sáu mươi tuổi mà thôi.
Thế là long thần vĩ đại thò tay ra, bất ngờ nhéo lên mặt hài tử vương, kéo banh hai cái quai hàm của nó, vừa kéo vừa nói: “Nhóc con không giáo dục, cha nương chưa dạy ngươi phải giữ lễ sao?”
“Đi chết đi đi chết đi!” Hài tử vương liều mạng giãy dụa, ngặc nỗi khí lực Lãnh Tịnh quá lớn khiến nó không thể động, chỉ có thể khóc hét: “Cha ta là long vương! Tiểu bạch long cẩu thí! Cẩn thận coi chừng ta kêu phụ hoàng đẩy ngươi lên Trát Long Đài!”
Lãnh Tịnh ném nó sang một bên, không để ý tới chúng nữa, đi thẳng vào bên trong tham quan.
Bên trong là nơi ở năm đó của Lãnh Tịnh, hiện tại đã bị tu sửa thành Dục Anh Đường, ba bốn long nữ đang bận phụ trách phủ chăn tơ giữ ấm lên trứng rồng và đút thức ăn cho tiểu long bảo bảo mới ra đời không lâu.
Lãnh Tịnh chưa từng thấy qua nguyên hình tiểu long của người khác, hắn trốn ở ngoài cửa sổ nhìn vào trong, chỉ thấy từng quả trứng rồng được đặt trong rổ ấm hình vỏ sò đặc chế, mà mấy long nữ kia thì dùng tả lót bao cho mấy tiểu long chỉ biết khóc oa oa, đút từng muỗng canh nhuyễn thơm tho vào miệng mấy tiểu long.
Long nữ đang ôm tiểu kim long không lớn đặt vào bồn tắm, vừa nói với long nữ bên cạnh: “Châu Nhi, xem, vuốt của tiểu kim long đã sắc bén vậy rồi!”
Long nữ bên cạnh cười nói: “Đúng a. Kim long thiếu gia năm nay đã sáu mươi tuổi rồi. Qua vài năm nữa thì có thể tới tiền viện đi học rồi!”
Tiểu kim long kêu oa oa, tựa hồ rất vui.
Biểu tình của Lãnh Tịnh rất kỳ quái. Rồng sáu mươi tuổi mới chỉ lớn như vậy a!
Lúc này, tiểu kim long cảm ứng được khí tức của Lãnh Tịnh bên ngoài đột nhiên trở nên cảnh giác, nó bay lên giữa không, giương nanh múa vuốt bay thẳng tới cửa sổ, sau đó gầm to, cửa sổ bị nó gầm mở bung ra.
Thế là tiểu kim long liền cùng sửu tiểu xà nhìn nhau.
“A! Ngươi là ai!” Các long nữ đều kinh hoảng thất thố, nơi này là cấm địa, đúng ra không ai có thể xuyên qua trùng trùng phòng vệ và trận pháp kết giới để vào đây mới đúng a!
“Là tới truyền lời. Có thủ tín của y long.” Lãnh Tịnh nghiêm chỉnh nói, “Gần đây long dịch lưu hành, y long bảo các ngươi nhanh chóng cho các ấu long mới ra đời ăn liên tâm, hoàng liên, hàn ngọc hỏa đan phòng bệnh.”
“Vâng.” Các long nữ ngây thơthật sự tin tưởng lời của Lãnh Tịnh, đều lui xuống chuẩn bị dược vật.
Mà tiểu kim long vẫn trừng mắt nhìn Lãnh Tịnh không buông. Đột nhiên, nó cắn lấy tay Lãnh Tịnh không nhả.
“Con lươn vàng, tránh ra.” Lãnh Tịnh lạnh lùng nói.
Tiểu kim long không để ý tới hắn, tự mình cắn chặt không nhả.
“…” Lãnh Tịnh trầm mặc.
Rồng là sinh vật rất hung hãn, đối với sinh vật cường đại hơn mình sẽ luôn sinh ra địch ý, tiểu kim long vừa ra đời không lâu đặc biệt càng thêm bá đạo, nhìn thấy Lãnh Tịnh nó liền cảm thấy rất không vui.
Nó là kim long năm ngàn năm mới ra một con, là long thần tam giới tương lai.
Giả dụ sau này nó đăng cơ, Lãnh Tịnh sẽ là đối thủ cạnh tranh cường mạnh nhất của nó, vì long thần tam giới nhất định phải là người mạnh nhất long tộc.
Tiểu kim long tuổi nhỏ, mà đã nắm vững thuần thục pháp thuật phóng lôi, nó vừa cắn Lãnh Tịnh, vừa liên tiếp phóng ra lôi điện hỏa hoa chói mắt.
Mà Lãnh Tịnh lại bóp chặt đuôi nó, phóng điện.
Rất nhanh, tiểu kim long bị điện giật tê, nó vĩnh viễn ghi hận với Lãnh Tịnh, phát thệ sau này nhất định phải khiến Lãnh Tịnh chết không yên!!!!
Chuyến đi long cung, Lãnh Tịnh tham quan cố cư, còn ăn một bữa đặc sản long cung do long nữ mê luyến ngoại hình hắn mời, đồng thời nhờ vị long nữ này giới thiệu, hắn vào được yến tịch long cung, thưởng thức ca vũ, còn thu luôn tín vật định tình của long nữ.
Tất cả an nhàn như thế, giống như Lãnh Tịnh là khách du lịch tới đây tham quan, hắn lại còn cùng người khác cười nói uống rượu, không hổ là do làm võ lâm minh chủ tôi luyện được.
Xem ra sửu tiểu xà sống rất là đầy đủ, vậy chúng ta tới xem chỗ Lãnh Thanh Thanh đi.
Lãnh Thanh Thanh bày vẻ bắt mạch cho thần y xong, thần sắc ngưng trọng gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Công tử phải mở lòng, bệnh này đối với tại hạ mà nói thì không có gì lớn lao, chỉ cần long thần được ta nuôi trở lại, thì có thể thuốc đến bệnh tan.”
Sau đó y cười thanh nhã động nhân, phất tay áo mà đi.
Kỳ thật y căn bản không biết chẩn mạch, chỉ là chiếu theo khẩu quyết hành tẩu giang hồ của Lãnh Tịnh mà thôi: “Gặp người phải bày điệu bày bộ, vẻ thần bí cười thần bí, ho khan cười lạnh không thể thiếu, lưng thẳng ưỡn ngực chắp tay sau lưng, hất mặt nhìn nghiêng.”
Thế là Lãnh Thanh Thanh ra ngoài hiên luyện tập, ho khan, chắp tay sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu.
“Bỉ nhân Lãnh Thanh Thanh, được người xưng tụng ngoại hiệu trích tiên công tử, hiện tại giáng lâm giang hồ, muốn trọng chấn thế đạo hỗn loạn, kiến lập thế giới nhân đức trong lý tưởng của ta! Hừ ha ha ha!” Lãnh Thanh Thanh bung quạt ra, luyện tập cười lạnh, “Hừ, sau này cũng phải làm võ lâm minh chủ, giống Tiểu Tịnh, làm một võ lâm minh chủ uy phong! Có rất nhiều tùy tùng! Có danh vọng! Còn có xe lăn mang cơ quan!” Y mỹ mãn tự nói.
“Đang luyện tập câu từ đi vào võ lâm sao? Cha?” Lãnh Tịnh hỏa tốc về nhà thò đầu từ trên mái nhà xuống hỏi, thì ra Lãnh Tịnh đã về.
NND, tiểu tử hiện tại thực khác người, nhanh cũng quá nhanh đi! Động tĩnh gì cũng không có! Lãnh Thanh Thanh bắt đầu gõ trống trong lòng.
Lãnh Thanh Thanh mặt đầy hắc tuyến nhìn hắn, cười gượng nói: “Nào có, chỉ là đang hóng gió thôi!”
“Nga?” Lãnh Tịnh vẫn trút đầu từ nóc nhà xuống hỏi y.
Lãnh Thanh Thanh mặt đỏ bừng: “Đã nghe tới đâu rồi?”
“Không có gì, tới chỗ xe lăn gì đó thôi. Ta thật rất chấp niệm đối với xe lăn sao?” Lãnh Tịnh = = hỏi.
“Đúng a, nếu không thiếu đông gia ngươi sao đi đâu cũng mang theo một cái xe lăn chứ? Cho dù đó là lễ vật người ta tặng ngươi, cũng không tới mức đi đâu cũng đều mang theo chứ? Thiếu đông gia ngươi kỳ thật rất khát vọng làm công tử xe lăn thanh cao một hồi đi?” Bạch Điêu nghe lén chuyện bát quái không cần mạng dương dương tự đắc đứng ra nói. Hiện tại lá gan của nó càng lúc càng lớn.
“Nga, vậy thì ai đã lén lút thu thập móng tay cắt xuống, đặt chỉnh tề trong cái bình nhỏ mỗi ngày phải lấy ra đếm xem móng tay nào dài nhất?” Lãnh Tịnh hỏi ngược lại Bạch Điêu.
“A a a a a! Quá phận quá đi! Đó là bí mật của ta! Thiếu đông gia ngươi nhìn trộm ta!!” Bạch Điêu tức phát khùng.
Tổ ba người Lãnh thị quay mặt nhìn nhau, người mà, luôn sẽ có một vài bí mật sở thích quái dị không thể nói cho người khác.
Lãnh Thanh Thanh cười mị mị hòa giải: “Được rồi được rồi, Tiểu Tịnh thích mang xe lăn và đo sừng, tiểu Bạch Điêu thích thu thập móng tay và lấy ra thưởng thức, đây đều không phải là chuyện to tát gì a! Chỉ cần mọi người hòa thuận sống cùng nhau là được rồi! Tuy ta không có sở thích đặc biệt gì, nhưng mà sẽ không nói bí mật của các ngươi ra.” Đồng thời gắn lên nụ cười thánh khiết “chỉ có ta dường như là không có sở thích quái dị”.
“Vậy thì, hầu như buổi tối mỗi ngày sau khi thiếu đông gia ngủ, kề vào tai thiếu đông gia nhỏ giọng nói một trăm lần ‘cha cha tối đại tôn kính’ không tính là sở thích đặc biệt?” Bạch Điêu liếc mắt hỏi.
“Mỗi lần trước khi nấu mì đều sẽ rất bạch si kéo ra một cọng mì dài nhất bói toán không tính là sở thích đặc biệt?” Lãnh Tịnh hỏi.
“Khi không có người thì đối diện gương biến ra đầu xà, sau đó tự mình bị dọa nửa sống nửa chết cũng không tính?” Bạch Điêu nói tiếp.
“Khi không có người tự luyện thắt nút kết quả bản thân không thể tự mở ra mém chết cũng không tính?” Lãnh Tịnh tiếp tục.
………….
“Đừng nói nữa!!!!!!!!!!!!!” Lãnh Thanh Thanh che mặt hét lớn.
Tổ ba người Lãnh thị lại lần nữa chứng minh, trên đời này không có cái gì đáng gọi là bí mật.
“Được rồi, đừng thảo luận thứ mất mặt này nữa.” Lãnh Tịnh cuối cùng kết luận, “Cha, ta trở về thay y phục, ta đi long cung rồi, bên đó đánh nhau rồi.”
“Chuyện gì vậy?” Lãnh Thanh Thanh hỏi.
“Khi yến hội, ma giới trực tiếp đến khiêu chiến long cung, sắp loạn thành một đoàn rồi, ma giới đã bao vây cả long cung rồi.” Lãnh Tịnh giải thích.
“Nhưng bệnh của công tử đang ở trong và bệnh của ái nhân hắn thì làm sao a?” Lãnh Thanh Thanh có chút lo lắng.
“Ta rất nhanh sẽ trở lại, cùng đi xem náo nhiệt đi!” Sửu tiểu xà có chút hưng phấn, “Bảo Bạch Điêu đi lấy chút nhu yếu phẩm, chúng ta xuất phát thôi!”
Cái gọi là nhu yếu phẩm là thứ gì a? Bạch Điêu rất phí sức suy nghĩ.
Nhìn nó vẻ mặt không hiểu, Lãnh Thanh Thanh nói: “Nhu yếu phẩm chính là mấy bọc mì trong lu mì của ta! Mang theo hết, còn có chăn! Trà! Mũ, khăn choàng!”
Thế là tổ ba người Lãnh thị cứ thế cưỡi bạch long bay tới long cung.
Nghe nói, vị thần y Tạ Đình bị bỏ lại ở khách ***, vì thương nhớ ái nhân, nên lên tiếng gọi người, nhưng tổ ba người Lãnh thị đều đi rồi, gọi nửa ngày cũng không ai đáp lại. Hắn giãy dụa lăn xuống giường, không bận tâm đau đớn bén nhọn quanh thân, bắt đầu gượng đứng lên__ thời gian quý báu, hắn không thể nằm tiếp nữa, nhất định phải tìm được rồng và trích tiên công tử!
Mất nửa canh giờ, không dễ gì mới lết được tới nơi cất giữ tạp vật trước cửa, trước mắt Tạ Đình đột nhiên phát sáng__ Trong đó thế nhưng có một chiếc xe lăn bạch ngọc chế tác kỹ càng!
Quá tốt rồi! Có thể dùng cái này đi lại!
Nhưng là, cái xe lăn này của ai vậy? Trích tiên công tử không giống người chân không tiện, lẽ nào là “Lãnh Tịnh” mà hắn từng nhắc tới? Nhân vật có thể làm bạn với trích tiên công tử, nhất định là một nhân sĩ cao khiết thân tàn chí cường! Tạ Đình thầm nghĩ.