• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuya ngày hôm đó cậu đã đi ra khỏi đó, vì cậu phát hiện đây không phải nhà mình. Và hiện tại cũng không có ai ở nhà.

****

Đến sáng thì cậu đến YS, chị cậu cũng tỏ ra ngạc nhiên. Mới hôm qua còn lý do, giờ thì lại giống như một người hoàn toàn khác.

"Em ổn không?"

"Em ổn. Sao chị hỏi vậy?"

"Không...tại chị thấy em hơi khác".

"Như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Cũng đúng. Nhưng em vừa mới xuất viện không nên làm việc quá sức".

"Được".

"À..còn chuyện của em với... "

"Hùng Minh Khang? Làm sao?"

"Dự án sắp tới có liên quan đến MK và YS cần em đến đó gặp người ta thảo luận một chút. Không có vấn đề gì chứ?"

"Không vấn đề".

Như lời đã nói cậu tự mình đến đó, lên phòng làm việc của hắn.

Trước khi vào cậu nhìn thấy cô thư ký bên ngoài hình như là làm rơi thứ gì đó nên cứ tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó.


"Có cần tôi giúp không?"

"A...không cần, tôi tự làm là được không cần phiền anh".

"Không sao".

Cậu có lòng giúp đỡ như vậy sao cô nỡ từ chối, vì thế cả hai cùng tìm. Cái cô làm mất là một tập hồ sơ quan trọng, tìm không ra nhất định sẽ bị đuổi việc. Vừa rồi cô vì cầm quá nhiều cô trên tay cùng một lúc nên mới bất cẩn làm rơi hết giấy tờ xuống sàn. Sau khi tìm lại thì vẫn còn một tờ chưa tìm ra.

Hai người tìm ở hai hướng, một lát sau thì cậu thấy nó ở trong gốc bàn. Vừa nói "ở đây" cô liền xoay người qua, vô tình môi cô lại chạm vào má cậu. Mà cánh cửa phòng làm việc của hắn lại được mở ra, toàn bộ sự việc hắn đều thấy được.

Nghe tiếng cửa mở, cả hai cùng hướng đến đó. Hắn đang đứng sừng sững ở đó, sắc mặt âm trầm nhìn hai người.

"Sao cậu đến đây?" Linh Đan hỏi.


"À...Tôi đến vì YS".

"Haizzz tôi còn tưởng là cậu nhớ ra rồi ấy chứ".

"Hai người?"

"Tôi giúp cô ấy tìm đồ".

"Vậy sao cô ta lại..."

"Vô tình".

Cô quay sang nhìn hắn:

"Anh, chỉ là vô tình thôi. Bọn họ không có gì".

Hắn vẫn giữ im lặng.

Lúc nãy bọn họ còn đang nói đến chuyện của cậu. Nếu sắp tới cậu còn chưa nhớ thì hắn sẽ một lần nữa bắt đầu lại với cậu. Nhưng mà bây giờ hắn chỉ muốn bất chấp mà hành hạ cậu, mặc kệ cậu có hận hắn hay không. Hắn chỉ cần có cậu bên cạnh là đủ.

"Anh..." Thấy hắn cứ đứng như pho tượng, cô sốt ruột gọi.

"Em về trước đi".

"Cô thông báo với mọi người, tất cả tan ca hết cho tôi".

Cô và cô thư ký đều gấp rút bỏ đi hết, chỉ còn lại cậu đứng đối diện với hắn.

Hắn thô lỗ kéo cậu vào trong phòng riêng, cậu liền phản ứng lại.


"Anh muốn làm gì? Buông ra..."

"Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, tôi đã từng nói em chỉ có thể là của một mình tôi. Còn nhớ chứ?!.........Quên đi dù sao em cũng....."

"Vậy còn anh thì sao?"

Hắn ngạc nhiên nhìn cậu, câu nói này là có ý gì?

"Trước tôi chẳng phải lên giường với rất nhiều người sao? Anh xem tôi là gì? Công cụ [email protected] tiết hay là một món đồ chơi vô thời hạn".

"Em.."

"Anh ngạc nhiên cái gì? Đây là cái anh muốn tôi nhớ lại mà, không phải sao?"

Hắn không biết mình nên làm gì ngoài việc ôm chặt cậu.

"Xin lỗi. Anh đối với em là thật lòng".

Dù cho trước đây có phong tình cách mấy thì sau khi gặp được chân ái là cậu hắn không còn có hứng thú với bất cứ ai.

Hắn buông cậu ra, áp tay lên mặt cậu.

"Em nhớ rồi?"

"Ừ".

Là do hôm đó tắm không cẩn thận trượt chân té ngã vào bồn tắm, đầu bị đập vào vách nên hôn mê. Đến khi tỉnh lại thì.....cái gì cũng nhớ.
Vốn là còn tính trả thù hắn một chút nhưng lại không nhịn được mà nói ra.

"Vậy là hận hay ghét?"

"Là yêu".

"..."

Cậu kề sát mặt mình vào mặt hắn mà nói, nét mặt hết sức là câu dẫn.

"Anh nghĩ chỉ có chuyện như vậy mà tôi buông anh ra? Tôi cũng không phải thằng ngốc. Người có điều kiện lại có thân thế như anh nếu để mất thì thật tiếc nha~. Huống hồ...anh là của tôi, ai có bản lĩnh thì cứ tới cướp...tôi đây chấp hết". Nói xong còn nở nụ cười thỏa mãn.

Hành động của cậu vừa tức cười lại vừa đáng yêu. Làm hắn vui như điên vậy, ai biết đâu có một ngày cậu lại nói ra được như vậy chứ.

"Tự tin đến vậy?"

"Tất nhiên".

"Em cũng nhớ cho kĩ... em là của tôi".

"Vậy tôi có thể thu chút lợi từ anh?"

"Đương nhiên được. Em muốn gì?"

Cậu không chút suy nghĩ liền trả lời kèm theo đó là hành động.
"Muốn anh đó".

Tiếp sau đó chính là......

.......động phòng......

*****

Mấy ngày sau thì mây thuận gió hòa, phía ngoài cửa có một đám người tiến vào đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho há hốc mồm.

Cậu và hắn đang ở sofa, hắn đang ngồi xem tin tức còn cậu thì nằm trên đùi hắn mà chơi game.

Câu hỏi đặt ra: Chuyện gì đang xảy ra?!_hay họ đi nhầm nhà nhận nhầm người.

Bọn họ là Tần Nguyên, Linh Đan, còn một số đàn em thân cận của hắn.

Sao quan hệ của họ lại gắn kết lại nhanh như vậy? Cứ nghĩ sẽ mất một khoảng thời gian không ít, đúng là đời không ai lường trước được điều gì.

"Hình như bọn họ..." Cô nói.

"Hình như là vậy". Y nói, trạng thái cũng không khác gì cô.

Cậu thấy có người đến, biết bọn họ chắc có việc tìm hắn nên tính lên phòng chơi game tiếp. Nhưng mà chưa kịp ngốc đầu dậy hắn đã nói.
"Nằm yên". Cậu không làm trái mà vẫn giữ nguyên tư thế, tập trung chuyên môn.

Bọn họ coi như hiểu nên cũng không hỏi, hai người như vậy quá tốt rồi.

Ngoài ra cũng còn một chuyện chưa nói với hắn. Nhưng biết hắn cũng sẽ không mấy để tâm nên đợi tới đó rồi nói cũng được, tránh để hai người phải lo.

*Tới đây rồi thì nên chuẩn bị kết hay làm thêm phần 2?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK