Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng vững vàng dừng ở mốc 18 giờ 00 phút.
“Xin chào khán giả truyền hình, đây là buổi trực tiếp trận chung kết của [Ca sĩ giỏi Trung Quốc], tôi là người dẫn chương trình……”
Tiếng nói người dẫn chương trình vừa dứt, một trận “chém giết” từ từ rơi tấm màn che.
Trình tự thi đấu căn cứ vào tổng hợp thành tích trước đây để quyết định, ngoại trừ một lần gặp bất lợi, thành tích Mai Mộng Nhiên vài lần sau không tệ lắm, cho nên bị xếp thứ hai từ dưới lên, còn Dư Thanh, vì mỗi lần đều phát huy ổn định, cô giành được vị trí ra sân áp trục.
Ban thẩm định tạo thành từ người xem và người bình luận chuyên nghiệp, áp dụng phương thức bỏ phiếu ở hiện trường, thành tích cuối cùng của mỗi người dự thi được tính bằng 40% lượt bình chọn của người xem và 60% của nhà bình luận chuyên nghiệp.
Bảy thí sinh thi đấu trước đây có ngôi sao mới trong giới âm nhạc, cũng có ca sĩ gạo cội trường phái thực lực, một ca khúc tự sáng tác hoặc kinh điển, làm cho người xem trong hội trường chìm đắm trong một buổi thịnh yến của nghe và nhìn.
Rất nhanh đến lượt Mai Mộng Nhiên lên sân khấu.
Cô mặc chiếc váy ngắn màu bạc, từ từ bước ra giữa ngọn đèn rực sáng màu cam, trong hội trường có người đã không kiềm chế được, kích động đứng lên gào lớn, “Nữ thần cố lên! Chúng em vĩnh viễn ủng hộ chị!”
Đứng ở trung tâm sân khấu, nghe thấy tiếng ủng hộ, trái tim Mai Mộng Nhiên đột nhiên yên tĩnh trở lại, cô nở nụ cười ngọt ngào, hơi xoay người cúi đầu, trong lúc lơ đãng ánh mắt lướt qua hàng ghế đầu tiên phía bên phải, cả người cô như bị điểm huyệt, hai mắt mở thật to, trên đó viết đầy nỗi khiếp sợ và hoảng hốt. Trái tim như bị đập vỡ nát!
Mai Hồng Viễn, Mai Nhiễm, Phó Thì Cẩn, Diệp Khởi Hàn.
Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Mai Mộng Nhiên nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi ngoài cùng bên trái, chỉ thấy ông cũng đang nhìn mình, mắt toàn ý lạnh, hình như còn kèm theo một tia chán ghét. Trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay ông luôn ôn nhuận như nước, cô chưa từng nghĩ tới anh cũng có ánh mắt làm người ta run sợ cực độ.
Máu trong toàn thân cô bắt đầu lạnh đi, nhưng khuôn mặt lại nóng kinh người, lỗ tai “ong ong”, trước mắt đột nhiên tối sầm, hai chân suýt nữa không đứng vững phải khuỵu xuống.
Khúc nhạc dạo vui tươi vang lên, mà người đứng dưới ánh hào quang lại giống như một pho tượng điêu khắc, không nhúc nhích, mặc dù camera nhanh chóng dời hình ảnh sang hội trường, nhưng dáng vẻ cô đứng đực ra vẫn bị không ít người thu vào trong mắt.
Có người bắt đầu hạ thấp giọng thảo luận:
“Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao cảm giác giống như đột nhiên đi đứng không bình thường?”
“Cô ta có hát hay không ?”
Mai Nhiễm cũng nghi ngờ đến cùng cô ta xảy ra chuyện gì, vừa ngẩng đầu ngó qua, bàn tay một trái một phải đồng thời bị người ta cầm lấy, “Hả?”
Mai Hồng Viễn: “Cô ta trông thấy chúng ta.”
Phó Thì Cẩn: “Cô biết chúng ta đang ở đây.”
Hai người gần như trăm miệng một lời.
Mai Nhiễm bỗng nhiên bừng tỉnh.
Không lẽ Mai Mộng Nhiên nghĩ họ xuất hiện ở đây vì mục đích gì chứ? Trên thực tế, cô ta thật sự suy nghĩ nhiều, bọn họ xuất hiện ở đây chỉ vì một người.
Dư Thanh là đệ tử duy nhất, mẹ cô luôn gởi gắm hy vọng nhiều vào cậu ấy, đáng tiếc…… Mai Nhiễm rủ cha đi cùng, thật ra vì hoàn thành tâm nguyện của mẹ.
Còn Phó Thì Cẩn, cô bạn thân của bạn gái, làm sao anh có thể không đi cổ động chứ?
Về phần Diệp Khởi Hàn, vì sao anh xuất hiện ở đây, cũng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết (1).
(1) ý chỉ dã tâm quá rõ ràng, ai nấy đều biết rõ.
Khúc nhạc dạo đã qua hơn mười giây, người đại diện Sầm Thần đứng bên dưới xem tức giận, ra sức nhắc nhở cô.
Mai Mộng Nhiên rốt cuộc hoàn hồn, xin lỗi rồi cúi mình vái chào, vội vàng đuổi theo nhịp bắt đầu hát, nhưng cô biết rõ trạng thái không tốt, một bài hát bị gián đoạn, không chỉ quên từ, có vài chỗ còn phô…… Đến cả người mới bình thường cũng không phạm sai lầm, cô lại ôm một lúc mấy cái. Tóm lại, phát huy thất thường nghiêm trọng. Ban thẩm định hai mặt nhìn nhau, sôi nổi lắc đầu, dáng vẻ cực kì đáng tiếc.
Ngay cả khán giả cũng nhận ra cô bất thường, lòng nhiệt tình giống như bị người ta hắt một thùng nước lạnh nhanh chóng dập tắt, cuối cùng chỉ có vài phiếu ít ỏi qua quýt. Nghiêm túc mà nói, đây là một buổi biểu diễn hoàn toàn thất bại, hơn nữa còn xảy ra trên sân khấu trực tiếp, nghiêm trọng kéo thấp đi trình độ tổng thể của [Ca sĩ giỏi Trung Quốc].
May mắn, Thiên Hậu phái thực lực đứng ra áp trục, ngăn cơn sóng dữ.
Lần này Dư Thanh đột phá hình tượng “Thâm tình đứng hát”, bài hát tiết tấu nhanh kết hợp với điệu nhảy samba nóng bỏng, cô vừa bước lên sân khấu gần như thu hút ánh mắt tất cả mọi người, lại đẩy không khí hội trường lên vị trí cao nhất!
Váy đỏ xuyên thấu gợi cảm, làm dáng người có lồi có lõm của cô không còn chỗ giấu kín, vòng eo mềm mại uyển chuyển lắc lư theo âm nhạc, giống như một con rắn nước linh hoạt, hình xăm trên cánh tay – một cái micro được đặc biệt bôi thêm dạ quang, sáng chói.
Mấu chốt là cô thường xuyên ném ánh mắt quyến rũ xuống khán đài, lả lơi và quyến rũ, dẫn tới vô số người đàn ông đứng lên vỗ tay hoan hô cho cô.
Diệp Khởi Hàn đặt bên cạnh người siết thành quả đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, anh nhìn người phụ nữ trên sân khấu không chớp mắt, hít sâu vài hơi mới kiềm chế luồng khí nóng trong cơ thể xuống.
Lá gan lớn thật, ăn mặc lộ liễu như vậy.
Trời mới biết anh muốn dừng tiết mục này như thế nào, đuổi hết đám đàn ông đang si mê cô đuổi ra, cô gái xinh đẹp và gợi cảm này, anh không muốn chia sẻ với người đàn ông khác!
Một ca khúc một điệu nhảy kết thúc, người xem trong hội trường chưa kịp hoàn hồn, thẳng đến khi MC đi ra tuyên bố bắt đầu bỏ phiếu, tiếng vỗ tay như sấm dậy không hẹn mà cùng vang lên, gần như muốn nổ tung cả khán phòng.
Ban thẩm định chuyên nghiệp nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ có thấy hai chữ: Tuyệt vời.
Trước lúc này, không có ai biết hóa ra ngọc nữ Thiên Hậu có thể nhảy vũ điệu đầy nhiệt huyết như thế, sau giờ phút này, danh hiệu bị gán cho “Ngọc nữ Thiên Hậu” đã không còn liên quan đến Dư Thanh Thanh.
Không hề nghi ngờ, sau khi kết thúc bỏ phiếu, Dư Thanh có số phiếu cao nhất, hái được vòng nguyệt quế của [Ca sĩ giỏi Trung Quốc].
Không cần tốn nhiều sức đã PK rớt đối thủ mạnh nhất Mai Mộng Nhiên, mặc dù nhìn bề ngoài Dư Thanh thắng không quá thoải mái, dường như có ý thắng không anh hùng, nhưng cô càng để ý kết quả hơn.
Cô thắng!
Sau khi trao giải kết thúc còn có một tiết mục cảm ơn khán giả, Dư Thanh thay chiếc váy dài màu lam, mỉm cười nhẹ nhàng đứng ở trung tâm, “Trên sân khấu [Ca sĩ giỏi Trung Quốc], tôi dùng bài hát [yêu là sự tương phùng đẹp nhất thế gian] bắt đầu, như vậy, đương nhiên tôi cũng muốn dùng bài hát này để chấm dứt.”
Cô nhìn về một hướng, “Tuy rằng cuối cùng mình không đợi được cậu trở về, nhưng mình biết cậu luôn ở bên cạnh mình. Bài hát này, mình tặng cho cậu, thân yêu nhất……” Microphone đột nhiên tắt tiếng, thật ra cô dùng môi không tiếng động nói hai chữ.
Mai Nhiễm vui vẻ vẫy vẫy tay với cô, vừa vặn màn ảnh chiếu đến, thu được cảnh tượng này.
“Vào thời điểm em đẹp nhất, gặp anh là may mắn của em……”
Mai Nhiễm ở dưới đài hát cùng với cô, người xem cũng bắt đầu đồng ca, cả hội trường đều bị tiếng ca lưu luyến động lòng người quấn quýt, sau khi kết thúc tiếng vỗ tay vẫn kéo dài mãi.
Những người hâm mộ của MR sau khi thất vọng vì Mai Mộng Nhiên chỉ đi ngang qua, lòng nhiệt huyết rất nhanh bị ca khúc quen thuộc này châm lửa:
“Dư Thanh! MR! Dư Thanh! MR! Nữ thần nữ thần!”
Sau khi người xem tan cuộc, Mai Nhiễm cầm một bó hoa đi vào hậu trường, “Thanh Thanh, chúc mừng cậu!”
Dư Thanh đã chạy ra ôm lấy cô, “Honey! Sao cậu cũng đến? Trước đó không thèm báo một câu, dọa mình sợ nhảy dựng!”
Mai Nhiễm cười. Rõ ràng người bị dọa là một người khác cơ mà?
Dư Thanh vui vẻ lại kích động, ôm chặt cô vào phòng nghỉ, “Không ngờ cả bác trai cũng đến, mình thật sự rất vui!” Ông ấy đến đây giống như cô giáo của cô cũng có mặt.
“A!” Thấy người đàn ông đi vào sau, Dư Thanh gần như nhảy dựng lên, “Ansel!”
Phó Thì Cẩn lễ phép cười với cô, “Xin chào.”
Trời ạ trời ạ! Thậm chí ngay cả đại thần cũng góp mặt, tại sao ban nãy cô không trông thấy anh ngồi dưới nhỉ?
Dư Thanh khép chặt vạt áo khoác, “Xin chào.”
Con người thật soái hơn ảnh chụp rất nhiều! Bên dưới gương mặt bình tĩnh, vũ trụ nhỏ của cô sắp nổ tung, cô rất muốn hỏi anh liệu có thời gian viết cho mình một bài hát không!
“Khụ khụ!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng ho nhẹ, Dư Thanh ngẩng đầu nhìn qua, “Sao anh cũng ở đây?”
Trong tay Diệp Khởi Hàn cầm một hộp đựng thức ăn, “Sao nào, tôi không thể tới à?” Dư Thanh nhẹ nhàng lườm anh.
“Ba em đâu?” Mai Nhiễm hỏi.
Phó Thì Cẩn đáp: “Trên đường đi đúng lúc gặp giám đốc đài, bác bảo chúng ta đi trước.”
“Nhảy được đấy.” Diệp Khởi Hàn đột nhiên nói.
Dư Thanh “xì” một tiếng, “Đương nhiên!”
Ba phút trên sân khấu, mười năm khổ luyện bên dưới. Từ năm ba tuổi, cô đã bắt đầu học múa, sau đó lại bắt đầu đi theo Mộc Dung học cầm, tuy rằng ngày thường bận rộn, nhưng cô chưa từng để tài múa bị mai một.
Cô nhớ tới cái gì, đáy mắt hiện lên ý cười vụn vặt, “Ansel, em có thể sử dụng một bí mật đổi lấy việc anh viết một bài hát không?”
Phó Thì Cẩn nhướng mày, “Vậy phải xem bí mật của em có đủ sức nặng không.”
Dư Thanh nắm chắc phần thắng lợi, “Đương nhiên, đương nhiên! Phải là rất giá trị em mới dám mở lời nói với anh!”
Mai Nhiễm vốn đang nói chuyện với Diệp Khởi Hàn, trông thấy cô bạn thân thần thần bí bí nên thường liếc qua, lúc thấy vẻ mặt anh cũng đầy hứng thú, cô tò mò hỏi, “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Dư Thanh cười hì hì xua tay, “Không có gì, không có gì!”
Đằng sau còn có bữa tiệc ăn mừng, thời gian còn lại của cô không nhiều lắm, trợ lý đi ra đi vào, người đại diện cũng vội vàng chuẩn bị, Mai Nhiễm và Phó Thì Cẩn đã đi về trước.
“Sao anh còn chưa đi?”
Diệp Khởi Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, mở hộp đựng thức ăn, một mùi thơm ngát bay ra.
“Đây là cái gì?”
“Canh cá.”
“Cho tôi?”
Anh hừ nhẹ, “Bằng không đâu?”
Lúc nãy vừa hát vừa nhảy, thể lực đã tiêu hao gần hết, sau đó bữa tiệc ăn mừng có lẽ chỉ là một bữa tiệc “Uống rượu”, bát canh cá nóng hổi này đến thật đúng lúc!
Dư Thanh húp một ngụm, hương vị không tệ lắm, cô cười, “Anh có lòng tốt vậy à, không phải lại có ý tưởng xấu xa gì chứ?”
“Nay em là dao thớt, mà tôi là thịt bò.” Diệp Khởi Hàn đột nhiên lại gần, “Em bảo tôi có ý định gì?”
Đúng nhỉ! Dư Thanh hậu tri hậu giác nhớ tới bọn họ từng đánh cược, cô thắng thì có thể yêu cầu anh làm một việc! Cho nên, lúc trước anh nói cô sẽ đoạt giải quán quân là xuất phát từ thật lòng, mà không phải thuận miệng có lệ hay nói móc châm chọc à?
Nghĩ đến đây, Dư Thanh thoáng đỏ mặt.
“Ồ?” Cô đột nhiên thấy trong canh cá có một thứ đo đỏ, nghĩ đến khả năng nào đó, “Diệp Khởi Hàn, canh cá này không phải do anh làm chứ?” Thậm chí chưa làm sạch hết mang cá!
Diệp Khởi Hàn nâng cằm, “Em nói xem?”
Biểu cảm Dư Thanh hướng về phía anh tan thành mây khói.
Đậu xanh! Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bản thiếu gia xuống bếp, kết quả còn bị chê ba chọn bốn, có thể thoải mái nói chuyện yêu đương nữa không?!
Lúc này, Mai Nhiễm và Phó Thì Cẩn đang trên đường đến bãi đỗ xe.
“Nghe nói, em múa cũng rất đẹp?”
“A?” Mai Nhiễm không biết tại sao anh nhắc tới điều này, ngẩn ngơ một chút, “Anh nghe ai nói?”
Còn có thể nghe ai chứ?
Mai Nhiễm: “Thanh Thanh nói lung tung.”
“Hửm?”
“Thực ra…… Không phải rất tốt.”
“Sau này em múa cho anh xem,” Hơi thở người đàn ông lướt qua tai cô, cường điệu từng chữ từng chữ, “Chỉ cho một mình anh xem.”
Mai Nhiễm: “……”
“Rất lâu rồi em chưa nhảy, cơ thể không mềm mại như trước kia, có lẽ…… Hả?”
Thắt lưng bỗng nhiên bị bàn tay ấm áp ôm lấy, Mai Nhiễm nuốt câu nói kế tiếp vào, ngón tay người đàn ông đặt sau lưng cô, chậm rãi di động trên lưng, tầm mắt nóng rực cũng rũ xuống ở nơi nào đó trước ngực cô, sau một lúc lâu anh nói hai chữ, “Sẽ không.”
Sẽ không cái gì? Mai Nhiễm mù mờ chớp mắt.
“Rất mềm rất mềm.”
Danh Sách Chương: