• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Sao anh lại đến đây?” Giọng cô còn mang theo ủ rũ, cô buồn ngủ đến nỗi không muốn mở mắt.

“Anh gọi điện mà không thấy em nghe,” Người đàn ông thay đổi tư thế có thể làm cho cô ngủ thoải mái hơn, “Cho nên anh sang đây.”

Trong khoảng thời gian này, mặc dù hai người ở cùng một chỗ, nhưng hai ngày qua, vì chuyện công việc, Phó Thì Cẩn không phân thân nổi. Anh vuốt lại mái tóc cô rối bù, vén gọn ra sau tai, để lộ toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, bọng mắt màu xanh nhạt không còn chỗ ẩn thân.

Anh ở nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn trên khóe mắt cô, sau đó xoay người lên giường.

“Có thể là hết điện nên tự động tắt máy,” Mai Nhiễm tự nhiên ôm lấy phần eo của anh, “Anh ngủ cùng em một lúc.”

“Gần đây thân thể em có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có a,” Cô nhẹ giọng lầu bầu, “Chỉ là hơi mệt.”

“Vậy à……”

Mai Nhiễm cười né tránh bàn tay anh lưu luyến vuốt ve vùng bụng mình, “Anh… anh sờ loạn chỗ nào thế?”

“Ngứa!” Cười như thế khiến cơn buồn ngủ tiêu tan ít nhiều, cô mở to mắt, đôi mắt còn vài phần mông lung, dưới ngọn đèn làm nổi bật giống như nhiễm một lớp nước.

“Thì Cẩn.” Cô lắc lắc cánh tay anh, chợt nhớ ra, “Bây giờ tình hình trên mạng thế nào?”

Quay xong video, toàn bộ công việc tiếp theo giao cho Phó Thì Cẩn và Diệp Khởi Hàn. Mai Nhiễm chỉ biết là hôm nay công bố, nhưng cả ngày nay bận như con thoi, cô không có thời gian xem phản ứng của cư dân mạng.

“À,” Phó Thì Cẩn nhẹ nhàng bâng quơ, “Bây giờ đang chiếm cứ số một hot search, liên tục đứng đầu các bảng âm nhạc, mặt khác, quan vi của giải trí Thiên Hành gần như tê liệt……”

“Khoa trương như thế à?” Mai Nhiễm không thể tin được ngồi dậy.

Hai tay người đàn ông gối lên sau đầu, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn cô, bên trong tràn đầy ý cười ôn nhu, anh mím môi nói, “Còn khoa trương hơn kìa……”

“Em cảm thấy rất bất ngờ,” Mai Nhiễm nói, “Rõ ràng đã xa cách bảy năm, không phải sao? Tại sao bọn họ khẳng định em là MR thật sự? Hơn nữa phía trước……”

Mai Mộng Nhiên bắt chước tốt như vậy lừa được hết mọi người, tại sao lúc này đây bọn họ chắc chắc như thế?

Bàn tay anh khẽ vuốt ve mu bàn tay cô, “Giả vĩnh viễn không biến thành thật, chỉ cần thật sự thích em, anh tin tưởng điểm ấy không khó nhận ra.”


“Em có chút áy náy,” Mai Nhiễm cắn môi dưới, biểu cảm xẹt qua một tia ảm đạm, “Thật ra em không đáng giá được bọn họ thích như vậy, đơn giản là một bài hát được yêu thích kéo dài bảy năm, điều này làm cho em thụ sủng nhược kinh,” Cô cẩn thận phân tích nội tâm chính mình, gần như có phần nói năng lộn xộn, “Em bỏ đi không lời từ biệt, thậm chí còn tính không trở về, em không xứng được mọi người yêu thích, còn có……”

“Bọn họ cho em quá nhiều, kém xa so với em trả giá, điều này khiến em cảm giác nó không thật, giống như đang nằm mơ.” Cô nói một đoạn dài, cuối cùng ngay cả bản thân còn không hiểu, “Anh, anh hiểu ý em không?”

Người đàn ông im lặng nhìn cô, ánh mắt càng sâu thẳm, tựa như hồ nước sâu thẳm liếc mắt không nhìn thấy đáy, sau một hồi anh khẽ cười nói, “Anh cũng vì giọng hát mà thích em bảy năm, hơn nữa anh chuẩn bị thích cả đời.” Anh nắm tay cô, “Nhiễm Nhiễm, tuy rằng có một số việc không thể tin nổi, nhưng nó đã xảy ra, thoạt nhìn có một số việc hoàn mỹ không chê vào đâu được nhưng lại được dệt nên bởi vô số lời nói dối.”

“Cho nên em không cần hoài nghi, người thích em luôn luôn tồn tại.”

“Đúng rồi,” Anh còn nói, “Có khả năng em phải chuẩn bị mình bị lộ thân phận.”

Mai Nhiễm tròn mắt, một tia buồn bã nơi đáy lòng bị nỗi khiếp sợ thay thế, “Anh có ý gì?!”

“Có thể là người biên tập cắt nối không xử lý tốt, cuối cùng video để lộ một bên gương mặt anh.”

Kỳ thật đây là Diệp Khởi Hàn bày mưu tính kế, không được anh chấp thuận, video này không được tung lên mạng.

Biểu cảm của cô thật sự rất sinh động thú vị, Phó Thì Cẩn không nhịn nổi hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi dễ dàng tiến vào đòi lấy một phen ngọt ngào, sau đó mới nói, “Có điều chưa chắc cần làm sáng tỏ.”

“Dù sao nếu muốn bằng video này xác nhận em chính là MR, đầu tiên cần nhận ra anh là Phó Thì Cẩn,” Anh phân tích rõ ràng mạch lạc, “Nếu không phải người quen thuộc, chắc hẳn muốn nhận ra một người chỉ bằng sườn mặt không đơn giản như thế. Còn nữa, cho dù thật sự có người nhận ra anh, ít nhất trong một thời gian ngắn mũi dùi sẽ chỉ hướng về đề tài ‘Phó Thì Cẩn chính là Ansel’.”

“Cho dù bọn họ đã biết thân phận của anh, cũng biết ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’ là người duy nhất anh chú ý, nhưng họ chứng minh ‘MR’ chính là ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’ bằng cách nào?”

Mai Nhiễm gật đầu, “Anh nói có đạo lý.”

“Ừm. Đương nhiên còn có một khả năng khác.”

Anh nói thẳng ra đáp án, “Trừ phi có người nhận ra em chỉ bằng bóng lưng.”

“Còn khả năng nào khác không?” Mai Nhiễm hỏi.

“Tạm thời không có.”

Cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự bị sáng tỏ, dựa theo sự nhiệt tình của đám fan, ắt phải ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống bình thường của cô?

Tảng đá lớn trong lòng bị dời đi, cả người Mai Nhiễm ngả xuống giường, đang định ngủ, ngoài cửa sổ trong tầm mắt tối đen như mực, sắc trời đang từ từ thu nhỏ, “Hiện tại là mấy giờ hả anh?”

Phó Thì Cẩn ấn di động, “Tám giờ tối tròn.”

Lúc này cô mới cảm giác mình đói, song lười biếng không muốn dậy, nên mềm giọng hỏi anh, “Anh ăn cơm chưa?”

“Anh chưa.”

“Phó tiên sinh,” Cô lại lộ ra nụ cười ở trước mặt anh mới có, “Anh biết nấu cơm không?”

Phó Thì Cẩn đối diện với đôi mắt kia tràn đầy chờ mong, do dự trong chốc lát, “…… Biết.”

“Ưm,” Cô cười lông mi rung rung, “Trong tủ lạnh còn có một ít đồ ăn, em muốn ăn……”

“Nấu xong anh sẽ vào gọi em.” Anh giúp cô giặm lại góc chăn, đặt điện thoại lên đầu giường, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Nửa giờ sau, Mai Nhiễm mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng đồ sứ đổ vỡ, lập tức bị bừng tỉnh.

Cùng thời gian, tại phòng bếp.

Phó Thì Cẩn thất vọng nhìn mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, lại xem giáo trình làm trứng xào cà chua trong điện thoại. Anh khẽ thở dài, trước tiên quét mảnh vỡ vào trong góc góc, sau đó lại rửa tay, tiếp tục chăm chú đối phó món tiếp theo nhìn qua có vẻ đơn giản hơn – bông cải xanh xào.

Mai Nhiễm đẩy cửa phòng bếp trông thấy hình ảnh này: Tay áo sơ mi màu trắng của anh đã được vén lên, lộ ra đường cong cánh tay duyên dáng, trên người anh mặc chiếc tạp dề màu xanh nhạt, từ phía sau tạm thời không hề có cảm giác không phù hợp, cả người anh tỏa ra khí chất ôn hòa lúc ở nhà.

Người đàn ông này có thể đeo bao tay vô cùng chăm chú ngắm nghía đồ cổ, cũng có thể lãnh đạm trước mặt người khác, từ từ đến gần, cô lại trông thấy anh có nhiều gương mặt không trùng lặp.

Điều này chỉ có cô mới trông thấy.

Mai Nhiễm chậm rãi đi qua, ôm thắt lưng anh gầy gò từ phía sau, chóp mũi cọ cọ trên lưng anh.

“Tỉnh.” Người đàn ông quay đầu, đột nhiên lại nhíu mày, “Đừng dựa vào gần quá, cẩn thận em bị dầu bắn vào.”

“Sẽ không.” Chẳng phải anh dùng cả người che chở cho cô à?

Trên mặt Phó Thì Cẩn hiện lên ý cười cưng chiều, nhét hai tay cô vào bên trong tạp dề, sau đó tiếp tục cầm cái xẻng đảo phần bông cải xanh đã hơi đổi màu trong chảo.


Mai Nhiễm cứ ôm anh như vậy, cảm thụ lồng ngực anh nhảy lên, đến khi máy hút mùi bị tắt đi, môi bị người ta nhẹ nhàng cắn một cái, cô mới từ từ mở mắt.

Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú gần ngay trước mắt, “Có thể ăn cơm, em rửa tay trước đi.”

Anh chọn một ít nguyên liệu trong tủ lạnh, làm ra ba món ăn một món canh đơn giản. Mai Nhiễm đã dọn sẵn bát đũa, thuận tiện xới hai bát cơm.

Cô cầm chiếc đũa nóng lòng muốn thử, gắp lên một miếng cà chua, “Em nếm thử trước.”

Phó Thì Cẩn giả vờ không thèm để ý liếc một cái, thật ra quan sát phản ứng của cô.

Mày Mai Nhiễm nhăn lại mấy giây, tiếp theo lại lộ ra ý cười, “Không tệ lắm.”

Thật vậy chăng? Anh hơi hoài nghi, dù sao cũng là lần đầu tiên làm, có ăn ngon hay không trong lòng đại khái nắm được.

Anh gắp một miếng lòng đỏ trứng, mi tâm nhíu chặt, “Quá ngọt.”

Rõ ràng anh cho muối mà?

Mai Nhiễm uống một hớp lớn canh để pha loãng vị ngọt lợ trong miệng, nở nụ cười, “Có lẽ khoai tây sợi…… xào thịt sẽ khá hơn.”

Ba chữ “khoai tây sợi” nói ra miệng, cô thật sự cảm thấy hơi trái lương tâm. Những miếng khoai tây với hình dạng không đồng đều, cô thật sự không hiểu anh cắt ra bằng cách nào. Đương nhiên điều này cô chỉ âm thầm suy nghĩ trong đầu, tránh đả kích lòng tự trọng người nào đó.

Kết quả, ăn xong một miếng khoai tây, biểu cảm cô không kịp khống chế vẫn đả kích đến người đàn ông đối diện. Anh cũng gắp một miếng, “Quá mặn.”

“Vẫn…… Được mà.” Mai Nhiễm lại uống một ngụm canh, chuẩn bị thử lại một lần, chiếc đũa bị anh kẹp lấy, “Đừng ăn.”

Cô ý đồ cứu vãn cục diện giằng co, “Canh dễ uống lắm.”

Phó Thì Cẩn thản nhiên: “Đó là bà hầm sẵn ở nhà bảo anh mang đến.”

Anh chỉ đổ nó vào trong nồi đun nóng mà thôi.

Mai Nhiễm an ủi nói, “Có lẽ anh không am hiểu về mặt nấu nướng, có điều ở vài phương diện khác anh rất giỏi.”

“Phương diện nào?” Người đàn ông hạ giọng hỏi.

Giọng anh bình thường, hãy xem ánh mắt nhìn cô cực kì ám muội, biết ngay anh ám chỉ “Phương diện nào”.

Mai Nhiễm: “Nếu không em thử món xào lần nữa?”

Tầm mắt cô rơi xuống món xào ủ rũ trên đĩa trắng, bông cải xanh có màu sắc là lạ. Cô cố lấy dũng khí gắp một miếng bỏ vào miệng, do dự nhai nuốt.

Ồ, tuy rằng bề ngoài không đẹp mắt, hương vị không tệ lắm?!

“Em chưa trả lời vấn đề ban nãy của anh.”

Mai Nhiễm trực tiếp gắp một miếng bông cải xanh nhét vào miệng anh.

Cơm tối của hai người ứng phó tạm bằng bát canh và đĩa bông cải xanh. Phó Thì Cẩn đặt bát vào máy rửa bát tự động, rửa tay lau khô đi ra ngoài. Mai Nhiễm đang xem ti vi ở phòng khách, tư thế ngồi tùy ý, cô có vẻ buồn ngủ, thỉnh thoảng ngáp một cái.

Anh nhìn thoáng qua màn hình TV, thế giới động vật, hơi nhếch khóe miệng.

Nếu cô mang thai, có phải nên bắt đầu dưỡng thai từ lúc này không?

Phó Thì Cẩn chuyển TV sang kênh âm nhạc, cùng nhau xem TV. Sau khi kết thúc bài hát, rốt cuộc Mai Nhiễm miễn cưỡng động mí mắt, hai tay ôm lấy cổ anh, “Ôm em đi tắm đi.”

Tắm rửa xong sấy khô tóc, thời gian miễn cưỡng qua mười giờ, Mai Nhiễm nằm trên giường, phát hiện người đàn ông bên cạnh hiếm khi im lặng. Cô quay đầu, ngất ngây ngắm anh dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt.

Anh một mình nhìn cô, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng đối diện, tựa như hai ngôi sao rực rỡ va chạm vào nhau trên bầu trời tối đen.

Tay cô đặt lên ngực anh, hai chân cũng quấn lấy eo anh, “Đêm nay không cần sao?”

Sau khi thân mật, không phải chỉ có người đàn ông mới thực tủy biết vị, cô cũng muốn anh.

Chỉ thấy trong nháy mắt ánh mắt người đàn ông trở nên sâu thẳm, yết hầu chuyển động mạnh mẽ, anh có vẻ gian nan hít thở bình tĩnh, hơi thở nóng bỏng phả trên hai gò má cô, “Muốn.” Âm thanh thô ráp lạ thường, “Rất muốn.”

Nhưng thời điểm không thể.

“Nhiễm Nhiễm,” Tay anh một lần nữa đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Mai em rút thời gian đi kiểm tra đi.”


Mai Nhiễm ngẩn ngơ một lúc mới sáng tỏ, “Ý anh nói……”

Âm thanh vụn vỡ bị nuốt trong nụ hôn của anh, đầu lưỡi uốn khúc qua lại, cắn nhẹ mút mát, hết sức triền miên.

Cả đêm nay hai người ôm kinh hỉ, chờ mong và kích động đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày tiếp theo, sắc trời u ám, chân trời hiếm thấy treo quả cầu đỏ rực, hào quang muôn trượng, đỏ tươi ướt át.

Báo buổi sáng [giải trí] đăng tải một tin tức làm người ta khiếp sợ: Ngôi sao nữ Mai Mộng Nhiên đốt than củi tự sát trong một căn phòng cho thuê ở thôn Thành Trung, trong phòng còn có một người phụ nữ trung niên không rõ thân phận. Người phụ nữ tử vong tại chỗ, Mai Mộng Nhiên được đưa đến bệnh viện cấp cứu, trước mắt không rõ sống chết……

Đầu tiên Mai Nhiễm đến khoa phụ sản, sau khi sạc điện thoại, cô ngạc nhiên phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, đều của cùng một người, cô vội gọi lại, “Anh.”

“Tưởng Tưởng, giờ anh đang ở bệnh viện.” Mai Lương Chi nói, “Nhiên Nhiên đã xảy ra chuyện……”

“Em biết, năm phút sau em đến.”

Tối hôm qua Mai Lương Chi vừa đi công tác ở London trở về, vẫn đang bị sai múi giờ, không ngờ vừa đặt người xuống anh đã nhận được điện thoại của bệnh viện……

Mai Nhiễm nhìn anh họ mệt mỏi, vẻ mặt tiều tụy, vừa định lên tiếng thì phát hiện giọng mình run run, “Bây giờ em, em ấy thế nào?”

Một đêm kinh tâm động phách gần như rút hết sức lực của Mai Lương Chi, cổ họng anh khàn đặc không nói nổi nên lời, đành vô lực xua tay.

Lúc này bác sĩ đến, khi trông thấy Mai Nhiễm trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.

“Bác sĩ Vương, hiện tại tình hình em ấy ra sao?”

Bác sĩ Vương thở dài, “Bệnh nhân được cấp cứu kịp thời, tuy nhiên bây giờ cô ấy chưa tỉnh…… không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.”

Trái tim Mai Nhiễm rơi thẳng xuống, lại như bị một bàn tay bóp chặt, không thở được.

“Ý chí sinh tồn của bệnh nhân rất yếu, gần như không có, các bạn phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Mai Lương Chi ngồi trên ghế, nhắm mắt.

Mai Nhiễm trở về văn phòng, nói với bản thân hết lần này đến lần khác, “Em ấy sẽ không chết, em ấy sẽ không chết như vậy……”

Hai hàng lệ bỗng nhiên tuôn rơi.

Mai Mộng Nhiên và mẹ ruột bị người ta phát hiện tự sát. Trước khi chết, mẹ của cô ấy bị hạn chế hành động, nhìn qua giống như là có ý định mưu sát, tại sao cô ta muốn làm như vậy? Đến cùng thù hận sâu bao nhiêu? Bác sĩ Vương cũng nói, trên cổ cô có miệng vết thương bị người ta cắn, rất sâu rất sâu……

Có thể là mẹ cô ta cắn không?

Sự nghiệp của cô ta chịu một đòn xưa nay chưa từng có, cô ta tự biết hết hi vọng vươn mình, cuối cùng lựa chọn đồng quy vu tận với người phụ nữ kéo cô vào vực sâu?

“Sư tỷ, sư tỷ!”

Suy nghĩ của Mai Nhiễm hỗn loạn, ngoài cửa vang lên tiếng cười như chuông bạc của cô trợ lý nhỏ, “Bác sĩ Lưu khoa phụ sản bảo em nói với chị kết quả, kiểm tra có rồi.”

Ánh mắt của cô sáng ngời vờn quanh bụng Mai Nhiễm, biết rõ còn cố hỏi, “Chị kiểm tra gì thế?”

Tèn ten, mai có thêm 1 chương nữa nha.

Cả nhà cùng đoán xem kết quả siêu âm sẽ như thế nào nè?






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK