• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hangbaobinh

Lúc chúng tôi ăn cơm luôn có một quy định, tự mình chọn một món ăn, để vào trong miệng nhai kỹ rồi nuốt vào bụng. Hiện tại Hướng Vãn cảm thấy mình giống một bàn thức ăn, mặc dù không phải khẩu vị yêu thích của Lê Thiên Qua nhưng cũng có thể tạm chấp nhận được. Hướng Vãn nằm ở trên giường, chờ anh hôn, vuốt ve, cuối cùng hoà tan vào trong người anh. Sau khi làm xong những việc này, Lê Thiên Qua ngủ say, cô lại đứng dậy đi vào phòng tắm, đứng ở phía dưới vòi sen, cố gắng cọ rửa sạch sẽ thân thể của mình. Cuộc sống như thế này bao giờ mới có thể kết thúc? Hướng Vãn chỉ có thể chờ Lê Thiên Qua chơi chán rồi sau đó không nhìn cô đến một cái, như vậy cũng như được giải thoát rồi. Cô mặc quần áo tử tế, sau đó nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, vừa mới chuẩn bị rời khỏi thì Lê Thiên Qua liền hỏi một câu: “Cô định đi đâu?”

“Nha!” Hướng Vãn bị giật mình làm rơi túi xách ở trên tay của mình xuống, đúng lúc rơi vào mu bàn chân của cô. Bộ khung kim loại của cái túi mặc dù không nặng nhưng lúc rơi vào vẫn làm cho cô có đau một chút. Hướng Vãn có một chút lúng túng, cười cười với Lê Thiên Qua: “Anh còn chưa có ngủ à.”

Lê Thiên Qua nhăn mày, dựa nửa người lên trên cửa, cái chăn trượt xuống đến bên dưới hông lộ ra nửa người trên cường tráng: “Tôi bị cô đánh thức. Cô đây là muốn đi đâu?”

“Tôi muốn đi về.” Hướng Vãn bình tĩnh nói.

“Trở về?” Lê Thiên Qua có chút ngạc nhiên: “Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Mặc kệ là mấy giờ, tôi cũng đều phải rời khỏi đây hay sao? Chính anh nói là tôi không được ngủ lại nơi này hay sao.”

Đúng là lúc trước anh từng nói như vậy, Lê Thiên Qua suy nghĩ một chút sau đó nói: “Vậy cô đợi một chút.”

Hướng Vãn sững sờ đứng im tại chỗ, Lê Thiên Qua đứng dậy đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát truyền đến tiếng nước chảy róc rách. Một lúc lâu sau, Lê Thiên Qua ra ngoài, mái tóc đen bóng có chút lộn xộn vẫn còn một ít nước ở bên trên. Bỏ khăn tắm ở trên người ra, đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.

“Đi thôi.”

“Cái gì?” Hướng Vãn có chút không dám tin. Một tay Lê Thiên Qua cầm lấy chìa khoá xe ở trên bàn, một tay kéo Hướng Vãn đi ra đổi giày ở trước cửa. Cho đến khi hai người đã ngồi ở trên xe, Hướng Vãn mới kịp phản ứng, Lê Thiên Qua có ý muốn đưa cô về nhà. Giống như là bị sét đánh, Hướng Vãn tuyệt đối không nghĩ đến, thế nhưng Lê Thiên Qua lại đưa cô về nhà. Lê Thiên Qua trầm mặc không nói lời nào, Hướng Vãn cũng không biết mình nên nói gì với anh, cũng trầm mặc không nói, trầm mặc cùng trầm mặc ở chung một chỗ thì lại càng trở lên yên tĩnh. Vì là nửa đêm nên trên đường xe cũng không nhiều, cả quãng đường đi thông suốt, khi đến chung cư mà Hướng Vãn ở, cô mở cửa xe ra rồi xuống xe, ai biết rằng Lê Thiên Qua cũng xuống xe rồi, nhấn chìa khoá xe một cái, khoá cửa xe lại.

“Đi thôi, đi lên tầng.”

“À?!” Hướng Vãn kinh ngạc. Lê Thiên Qua cũng không đợi cô trả lời, liền kéo cô lên tầng. Đây là lần đầu tiên Lê Thiên Qua đến nhà Hướng Vãn, khó có thể tránh khỏi làm cho người khác có cảm giác không thể tin được. Hướng Vãn đứng trước cửa tìm chìa khoá, đổ tất cả đồ đạc trong túi xách ra ngoài, điện thoại di động mỹ phẩm cái gì đó tất cả đều ở đây, duy chỉ cái chìa khoá thì lại không thấy.

“Có phải cô quên mang theo hay không?” Rốt cuộc Lê Thiên Qua cũng thiếu kiên nhẫn hỏi cô.

“Tôi nhớ là tôi có mang theo.”

Hướng Vãn có chút ảo não, làm sao lại không thấy đây?

“Cô chắc là cô có mang theo?”

“Ừ, tôi xác định.”

“Vậy cô đứng ở đây từ từ tìm đi, tôi đi trước.” Lê Thiên Qua nói xong, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khoá, tìm một chiếc, cắm vào khoá cửa, khoá cửa nhè nhàng chuyển động, sau đó tách môt tiếng, cửa mở ra. Hướng Vãn giương mắt nhìn một loạt động tác của Lê Thiên Qua, cho đến khi anh vào trong nhà cô mới có phản ứng, nổi giận đùng đùng đi vào, dùng sức đóng cửa lại: “Lê Thiên Qua, tại sao anh có chìa khoá lại không chịu mở cửa?! Lại đứng nhìn tôi phải tìm cực khổ như vậy?”

Hướng Vãn dừng một chút, không đúng, tại sao lại có thể chất vấn như thế, vì vậy cô lại nói: “Làm sao anh có được chìa khoá nhà tôi?!”

Lê Thiên Qua từ trên ghế sofa lấy lên một chùm chìa khoá, quơ quơ ở trước mặt Hướng Vãn: “Không phải cô xác định là cô mang theo sao, tại sao nó lại ở trên ghế sofa?”

Lê Thiên Qua ngồi nghiêng người trên ghế sofa, có chút buồn cười nhìn chằm chằm Hướng Vãn, chậm rãi mở miệng nói: “Đây chỉ là căn phòng cô đi thuê mà thôi.”

Hướng Vãn có chút nghi ngờ: “Anh có ý gì?”

“Phòng này là của tôi, tôi chính là chủ cho cô thuê căn phòng này.”

“Lê Thiên Qua! Anh thật là quá đáng! Thu tiền thuê phòng của tôi đắt như vậy!” Hướng Vãn nói xong thì thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, sao hôm nay cô toàn nói bậy không à.

Lê Thiên Qua nhìn thấy bộ dáng ảo não không thôi của cô, không nhịn được bật cười.

Nụ cười này của anh hoàn toàn chọc giận Hướng Vãn, cô luông miệng nói: “Mời anh rời khỏi nhà tôi.”

“Tôi nửa đêm đưa cô về, vừa mới đến cửa thì cô lại đuổi tôi về? Hướng Vãn, cô thật là không có tình người!” Lê Thiên Qua nói xong trực tiếp đi vào phòng ngủ, anh hơi mệt một chút, cho nên khi đầu vừa chạm vào gối thì liền ngủ mất.

Nhưng Hướng Vãn thì ngủ không nổi, cô ngồi co ro trên ghế sofa. Trong phòng khách không có mở đèn, có ánh trăng chiếu vào, chiếu sáng cả một mảng, trên bàn trà nhỏ có một đĩa trái cây, bị ánh trăng chiếu vào như được dát lên một một tầng ánh sáng, quả táo đỏ tươi, quả anh đào đỏ tươi, quả vải đỏ tươi, tất cả đều là đỏ tươi, thật giống như trước đây không lâu, cô có một thân thế tốt, có tài sản, có một tương lai tốt đẹp nhưng lại bị một cuộc đổ máu nhuộm đỏ, đỏ tươi đỏ tươi thậm chí có chút tím bầm, chính vì cuộc đổ máu đó mà cô mất đi tất cả.

Trên dao gọt trái cây có chút ánh sáng, nó sắc bén và bén nhọn, Hướng Vãn không có suy nghĩ gì mà cầm nó ở trên tay. Lê Thiên Qua, nếu không phải là anh tôi sẽ không phát điên. Nếu không phải là anh có lẽ tôi bây giờ đang ở cùng với Lâm Mạc Tịch.

Cô có thể nào không hận, cô đã từng nghĩ tới coi như mình muôn đời muôn kiếp không thể trở lại thì cũng muốn giết anh. Đúng cô muốn anh chết, muốn anh chết không được tử tế. Cô đã chịu đựng đủ rồi, bị người ta đùa giỡn một hồi lâu như vậy. Nếu cô không thể lấy cái chết để được giải thoát thì Lê Thiên Qua, anh đi chết đi!

Hướng Vãn chắp tay sau lưng, con dao trên tay cô hiện lên một ánh sáng rét lạnh lạ thường.

Trong giấc mơ Lê Thiên Qua nhẹ nhàng cau mày, vào thời điểm anh ngủ thì thích ôm chăn, ôm thật chặt, đó là bởi vì thiếu hụt cảm giác an toàn. Thời điểm Hướng Vãn ngủ cũng như vậy, có lúc cô mở tất cả các đèn, làm cho căn phòng sáng rực rỡ cô mới ngủ được, phần lớn luôn luôn là ác mộng, nếu khóc khi lúc tỉnh thì cũng chỉ là một phên hoảng sợ. Nhưng cũng có lúc ở trong giấc mơ, cô há to miệng nhưng cũng không phát ra được một âm tiết nào, cô nghĩ đấn cầu cứu nhưng không ai để ý đến cô. Cô khóc đến tâm tê phế liệt nhưng mà vẫn chưa tỉnh lại được, vẫn là ở trong giấc mơ một mực khóc. Đợi đến khi tỉnh lại mới phát hiện cổ họng mình bị đau rát, mắt cũng bị sưng không thể nhìn thấy gì.

Đó là một loại cảm giác hít thở không thông, đè nén người khác làm cho người ta không thể sống.

Chỉ cần anh chết thì tất cả sẽ kết thúc. Hướng Vãn đột nhiên bật cười, đưa tay có con dao lên thật cao hướng về phía Lê Thiên Qua hung hăng hạ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK