• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thơ Thơ

Beta: hoa hồng

Giải thích tiêu đề chương: học hỏi/lấy kinh nghiệm (thủ kinh- 取经) đọc là Qǔjīng còn lấy tinh trùng (thủ tinh - 取精) đọc là qǔ jīng; âm cuối đọc lên giống nhau nên dễ nhầm lẫn ấy ^.^

Mùa thu đã đến ở trấn nhỏ này thật lâu, cây keo ta đã từng nở hoa rực rỡ, bây giờ theo thời gian trôi đi, lá rụng cũng bay lượn ở không trung. Hướng Vãn dựa vào song cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người. Bầu trời xanh thẳm, dường như là có thể nhéo ra nước, gió thổi qua người, tinh thần sảng khoái, nhiệt độ không khí có chút tăng trở lại, cho nên cũng không cảm thấy lạnh. Lá rụng trong sân rơi ở trên đất, Mộ Dung Kiêu cầm cây chổi, quơ ở trong đình viện. Quét xong lá cây lại rơi, Mộ Dung Kiêu không ngừng vung cây chổi trong tay, nhưng lại không thay đổi được tình trạng trong sân chút nào, anh dứt khoát ném cây chổi, ngồi ở trên xích đu, từ trong khe hở lá cây nhìn ánh mặt trời chiếu xuống. Lá cây rơi ở trên mặt của anh, khiến anh vốn đã uể oải, xoay mình thanh tỉnh. Mở to mắt vừa vặn thấy Hướng Vãn ở trên lầu, anh nở nụ cười sang sảng với cô, cô tươi cười ngọt ngào đáp lại. Mộ Dung Kiêu đứng lên, ngẩng đầu nhìn cô: "Muốn nếm thử bánh ngọt của tôi hay không? Hay là cô sợ mập, vậy thì nếm thử bánh trứng?"

Hướng Vãn nở nụ cười, nói rằng sợ mập, chỉ sợ hai thứ này đều không thể ăn. Sau khi cười xong, Hướng Vãn gật đầu nói: "Chờ tôi một chút."

Mộ Dung Kiêu lại ngồi ở trên xích đu, nhàn nhã đong đưa. Hướng Vãn tùy tiện khoác lên một cái áo khoác, tóc được buộc tùy tiện, mang giày vào lập tức đi xuống lầu. Cô đi đến bên người Mộ Dung Kiêu, nhẹ giọng gọi anh: "Mộ Dung Kiêu?"

Mộ Dung Kiêu đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn cô, lại nhìn đồng hồ tay một chút: "Nhanh như vậy sao? Từ đầu đến cuối chỉ mất năm phút đồng hồ sao?" Hướng Vãn cảm thấy buồn cười: "Vậy anh nói phải mất bao lâu? Hay là tôi trở lên lầu, cho anh chờ một giờ nhá?"

Mộ Dung Kiêu cười lắc đầu: "Hiểu lầm rồi, tôi nói cô cũng không trang điểm sao? Phụ nữ ra cửa không phải đều thật phiền toái sao!" "Trang điểm cho ai xem? Không cần phải vậy." Đúng vậy, thật ra cô luôn không thích trang điểm, thứ nhất phiền toái, thứ hai không có ý định đó. Chỉ ngại vì nghề nghiệp, không thể không trang điểm đậm. Mộ Dung Kiêu kêu một tiếng: "Cô là phụ nữ lười! Trang điểm cho tôi xem chẳng lẽ không được sao? Tôi cũng độc thân nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tới một khách trọ xinh đẹp, lại không dễ dàng, cô theo tôi đi ra ngoài, cô không thể cho tôi thêm chút mặt mũi sao? Để cho bọn họ hâm mộ tôi một chút chứ?"

"Hả?" Hướng Vãn sửng sốt một chút, đôi con ngươi lóe sáng, tràn ngập nghi hoặc. Mộ Dung Kiêu ha ha cười rộ lên: "Đi thôi, đùa đấy! Cô để mặt mộc không trang điểm cũng rất đẹp!"

Trấn nhỏ này cách Melbourne rất gần, đón xe đại khái không đến một giờ, cho nên người nơi này, đều đi Melbourne đi làm. Ra sân quẹo trái, đại khái đi chừng một trăm mét, chính là cửa hàng bánh ngọt của Mộ Dung Kiêu, mặt tiền của cửa hàng vẫn tính là lớn, mặt trước trang hoàng dựa theo phong cách Disney, là loại hình thức trẻ em liếc mắt một cái là sẽ thích ngay. Mộ Dung Kiêu đẩy cửa ra, đón Hướng Vãn đi vào, tiếp đón cô ngồi ở trên ghế dây mây. Hai nhân viên cửa hàng cũng là cô gái Trung Quốc hơn hai mươi tuổi, thấy Mộ Dung Kiêu, vội vàng đi lại: "Ông chủ, vì sao ngài lại tới?" Vẻ kinh ngạc mà không lời nào có thể miêu tả được. Mộ Dung Kiêu có chút buồn cười nhìn cô: "Chu Lỵ, vì sao tôi không thể tới hả?"

Cô gái tên là Chu Lỵ vẫy vẫy tay, giải thích: "Ông chủ, ý của tôi là nói, vì sao ngài tới sớm như vậy? Trời còn chưa tối đâu!"

Một cô gái khác cũng phụ họa, cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, tác dụng của ông chủ không phải là đến khóa cửa à? Sao tới sớm như vậy? Hay là hôm nay cho chị em chúng tôi nghỉ phép?"

Mộ Dung Kiêu bất đắc dĩ nhìn hai cô gái này bật cười: "Các người cứ ba hoa đi! Có thể nghỉ nhưng trừ tiền lương!"

Chu Lỵ vểnh môi, hơi có chút ý tứ làm nũng: "Học trưởng! Anh không thể biến mình thành một Vampire! Ngải Mễ cô nói đi, bây giờ có phải học trưởng đã bị Tư Bản Chủ Nghĩa dạy dỗ thành một địa chủ ăn thịt người không nhả xương hay không?"

Đầu Ngải Mễ gật như giã tỏi: "Quả thực là Chu Bái Bì (Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm "Nửa đêm gà gáy" của Cao Ngọc Bảo)! Học trưởng cũng muốn thức dậy sớm hơn Gà sao? Cầm roi da, đánh ở trên người hai tiểu học muội chúng em sao?"

Mộ Dung Kiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép xem hai nữ sinh này, lắc đầu giận dữ nói: "Vị Chu Bái Bì này là nhân vật lịch sử, ở xã hội phong kiến, không có điểm chung gì với Tư Bản Chủ Nghĩa! Hai người các cô, có thời gian xem nhiều một chút hình ảnh giáo dục chủ nghĩa yêu nước, xem nhiều sách lịch sử một chút đi! Hiểu cho rõ ràng, cuộc đời sự tích của Chu Bái Bì, sau đó mới nói đến tôi giống hay không giống ông ấy."

Nghe đến đó, Hướng Vãn cũng nhịn không được nở nụ cười, tuy rằng lúc cô đọc sách, không thích đọc lịch sử, nhưng mà cô xác định, hình như không có một tài liệu giảng dạy lịch sử nào có nói đến Chu Bái Bì nhỉ?

"A! Vị tiểu thư này, cười lên thật là đẹp!" Dường như Chu Lỵ mới chú ý tới Hướng Vãn, kinh ngạc nhìn cô. Ngải Mễ nhìn Hướng Vãn, lại nhìn học trưởng của mình, như bừng tỉnh hiểu ra: "A! Tôi hiểu được!"

Mộ Dung Kiêu không khỏi nở nụ cười, mày kiếm hếch lên: "Cô hiểu cái gì hả? Vị này là khách trọ mới tới, tôi mang cô ấy đến nếm thử bánh ngọt của tôi, cô đừng hiểu lầm! Không phải là loại quan hệ như cô tưởng!"

"Chậc chậc." Ngải Mễ lắc đầu nói: "Học trưởng, cái gì tôi cũng chưa nói, tôi cũng không nói quan hệ các người là cái gì!"

"Nói như vậy, là tôi hiểu sai rồi hả?" Mộ Dung Kiêu tựa lưng vào ghế ngồi, cười nói.

"Ừ." Ngải Mễ gật gật đầu: "Cho nên nói, tôi CJ (thuần khiết), anh không CJ!"

Mộ Dung Kiêu hoàn toàn bất đắc dĩ, đứng dậy, đẩy Ngải Mễ: "Đi vào trong tiệm mỗi thứ đều lấy ra một chút, bớt lắm mồm! Bằng không thật sự trừ tiền lương của cô!"

"Haizz!" Ngải Mễ lên giọng: "Nói không lại tôi, liền nô dịch tôi!"

Chu Lỵ ngồi xuống ở vị trí bên cạnh Mộ Dung Kiêu, cẩn thận đánh giá Hướng Vãn. Mộ Dung Kiêu nhìn bộ dạng của Chu Lỵ, xoay đầu cô lại: "Cô đang tìm bảo tàng sao?"

Chu Lỵ liếc anh một cái, tiếp tục nhìn Hướng Vãn, bỗng nhiên nói: "Chị, chị và học trưởng của tôi là quan hệ gì?"

Vẻ mặt Mộ Dung Kiêu đen sì, hôm nay anh không nên dẫn người tới, hẳn là anh nên tự cầm bánh ngọt trở về, làm sao anh lại quên, hai người này, thích nhất nhiều chuyện chứ? Hướng Vãn cũng không có chút thay đổi gì với câu hỏi bất thình lình của cô ấy, chỉ thản nhiên cười. Gần như là cùng một lúc, Hướng Vãn và Mộ Dung Kiêu chia ra mở miệng.

"Chủ nhà và khách trọ."

"Quan hệ nam nữ trong sáng!"

Câu đầu tiên, tất nhiên là Hướng Vãn trả lời, câu thứ hai sẽ không cần nói, là Mộ Dung Kiêu trả lời. Chu Lỵ mở to hai mắt nhìn, cằm rơi xuống ở trên bàn: "Đều là quan hệ nam nữ, còn có thể trong sáng sao?"

Ngải Mễ cầm đồ ăn, đúng lúc trở lại nghe được lời Mộ Dung Kiêu nói: "Nhìn xem đi, tôi đã nói sao!"

Hôm nay Mộ Dung Kiêu ra cửa tuyệt đối không xem hoàng lịch, hai người này lại bắt đầu náo loạn. Anh có chút áy náy nhìn Hướng Vãn: "Thật xin lỗi, các cô ấy đều là học muội đại học của tôi, bình thường làm công ở trong tiệm của tôi, thích đùa. Cô không cần để ý."

Hướng Vãn lắc đầu cười, việc hôm nay, là vui đùa thật nhiều, hay là ghen tuông thật nhiều, sao cô có thể nhìn không rõ chứ?

"Nên làm gì thì đi làm cái đó đi! Đừng vây quanh nơi này." Mộ Dung Kiêu hạ lệnh đuổi khách. Ngải Mễ nhún nhún vai: "Học trưởng có tiết học buổi chiều, đừng quên đi học!"

Mộ Dung Kiêu kinh ngạc nhìn cô: "Hôm nay tôi có tiết sao?"

Ngải Mễ càng kinh ngạc hơn cả anh: "Hôm nay thứ Năm! Không phải buổi chiều anh có một tiết quan hệ xã hội học sao?"

"Không phải buổi chiều thứ Năm tôi không có tiết sao?" Mộ Dung Kiêu bị cô nói không hiểu ra sao, anh nhớ được chương trình học của bản thân, là thứ Hai Tư Sáu mỗi tuần, khi nào thì thứ Năm cũng có tiết chứ? Ngải Mễ bị anh đánh bại: "Trời ơi! Không phải là anh không biết buổi chiều có tiết chứ? Xong rồi xong rồi, năm nay anh lại không thể tốt nghiệp rồi! Đoán chừng học phần sẽ bị trừ sạch!" (nguyên văn là một ba năm, theo cách đếm của người Trung thì từ thứ 2 đến chủ nhật là 1234567)

"Trước kia tại sao các cô không nói?" Mộ Dung Kiêu vạn phần ảo não.

"Chính anh lên lớp, còn muốn hỏi chúng em sao?" Ngải Mễ cũng đúng lí không buông tha người, ai bảo học trưởng hôm nay không nể mặt cô! Chu Lỵ cười ha ha, "Học trưởng thật tốt như vậy, chúng ta có thể cùng nhau tốt nghiệp rồi."

"Này này này!" Mộ Dung Kiêu cau mày: "Năm nay cô mới năm thứ hai đại học có được hay không?"

Chu Lỵ chớp chớp mắt: "Em cảm thấy, với thực lực của học trưởng, ở lại hai năm đại học, không thành vấn đề!"

"Tôi đánh!" Mộ Dung Kiêu giả giận đi đánh cô, Chu Lỵ và Ngải Mễ cười hì hì chạy ra. Mộ Dung Kiêu đẩy một miếng bánh phô mai tới trước mặt Hướng Vãn: "Nếm thử xem, tay nghề sư phụ trong tiệm của tôi cũng không tệ!"

"Cảm ơn." Hướng Vãn múc một muỗng, trơn mà không ngán, giữ mùi hương trong răng môi, cô không khỏi vươn ngón tay cái: "Ăn ngon lắm!"

Mộ Dung Kiêu nhếch môi cười, giống một đứa trẻ, cũng múc một muỗng bơ bỏ vào trong miệng, sắc mặt của anh, chậm rãi biến thành màu đất, quay đầu trừng mắt Ngải Mễ và Chu Lỵ: "Các người vậy mà để Mù Tạc sao?!"

Chu Lỵ và Ngải Mễ, đồng loạt nở nụ cười ngọt ngào với Mộ Dung Kiêu, sau đó xoay người đi. Mộ Dung Kiêu uống liền hai ly nước trái cây ngay, lúc này mới cảm thấy hương vị Mù Tạc trong miệng bớt đi một ít. Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên các cô chỉnh anh, nhưng không nghĩ tới, lần này vậy mà lại để toàn là Mù Tạc, quá độc ác, độc nhất lòng dạ đàn bà! Hướng Vãn cố nén cười, từng ngụm từng ngụm ăn bánh ngọt, cô nhịn thật lâu, nhưng mà nhìn gương mặt anh tuấn của Mộ Dung Kiêu, trở nên vặn vẹo, hơn nữa càng ngày càng đỏ, rốt cục cô nhịn không được nở nụ cười. Mộ Dung Kiêu thấy cô nở nụ cười, bản thân cũng bắt đầu cười theo: "Năm hạn không thuận lợi."

Thật lâu sau Hướng Vãn ngừng cười, đi đến gần hỏi anh: "Có thể hỏi anh một vấn đề không?"

Mộ Dung Kiêu gật gật đầu: "Tôi biết cô muốn hỏi điều gì, tôi học đại học mười năm rồi, luôn là vào trước đêm tốt nghiệp xảy ra chút vấn đề, cho nên cho tới bây giờ, chỉ là ở trường học chúng tôi, tôi không phải là một người có lịch sử lâu nhất, tôi có người học trưởng, học mười ba năm rồi, năm ngoái vừa tốt nghiệp."

Hướng Vãn nhíu mày: "Nếu tốt nghiệp khó khăn như vậy, vì sao còn muốn kiên trì? Tôi thấy anh bây giờ trôi qua cũng không tồi!"

"Chuyện này cô không biết đâu! Tôi cũng muốn tốt nghiệp, tốt nghiệp xong trở về nước!"

"Không tốt nghiệp, chẳng lẽ không cho lên máy bay sao?"

"Haiz ~~~ không tốt nghiệp, mẹ tôi không cho vào cửa. Sẽ giết tôi đấy! Cha mẹ của tôi đều là giáo sư đại học, tôi là con trai, nếu ngay cả đại học cũng không có cách nào tốt nghiệp, vậy tôi còn lừa gạt thế nào được? (ý là có cha mẹ là giáo sư đại học, nếu tốt nghiệp đại học thì có thể lừa gạt lẫn lộn với nhau ý ^.^) Trở về không bị bọn họ nói chết? Tôn Tình, cô không biết, ý của mẹ tôi là muốn tôi tối thiểu học xong tiến sĩ mới trở về, cả đời này của tôi đã không có đường quay đầu! Dựa theo tốc độ bây giờ, chỉ sợ đến khi tóc bạc, tiến sĩ còn chưa có bồi dưỡng xong đâu! Tôi có một loại dự cảm, tôi có thể cùng con tôi học nghiên cứu sinh!" Mộ Dung Kiêu thở dài thở ngắn, không thể làm gì nhún vai. Hướng Vãn hoàn toàn bị anh chọc cười, người đàn ông này giống như chưa trưởng thành thật thú vị. Mộ Dung Kiêu cũng cười theo, híp mắt lại, lộ ra răng khểnh, anh múc một miếng bánh ngọt của Hướng Vãn, nhấm nháp một chút, sau đó nuốt xuống: " Vẫn là của cô ăn ngon." Anh nghĩ một chút lại nói: "Đúng rồi, tìm được công việc chưa?"

Hướng Vãn lắc đầu, mấy ngày nay cô luôn lên mạng, muốn tìm một phần công việc, nhưng mà cô đột nhiên phát hiện, bản thân thật sự cái gì cũng không biết.

"Cô có vẻ là nhà thiết kế. Tôi có người bạn hình như là làm ở công ty vàng bạc đá quý, trở về tôi sẽ hỏi cho cô, đãi ngộ của công ty này không tệ. Tổng bộ hình như là ở Trung Quốc, có chi nhánh công ty ở Melbourne, cô đi vào trong đó, hẳn là không tệ."

"Cảm ơn."

"Cô thế này, rất khách sáo đấy! Nếu thật sự có thể giúp cô tìm được công việc này, nếu cô thật sự muốn nói cảm ơn tôi, vậy cô đi học nấu cơm nấu đồ ăn, tôi không muốn ăn đồ ăn mua ngoài đã rất nhiều năm rồi!"

Hướng Vãn lại nhịn không được nở nụ cười, gật đầu tán thưởng. Lúc tối, Hướng Vãn sửa sang sơ lược lại lý lịch của mình, giao cho Mộ Dung Kiêu. Mộ Dung Kiêu lật xem một chút, không khỏi kinh ngạc tán thưởng: "Ôi! Sinh viên tài cao! Học viện thiết kế đá quý Italy! Bằng cấp này của cô, tìm việc tuyệt đối không thành vấn đề!"

Hướng Vãn nhàn nhạt nở nụ cười, cô cũng không nghĩ tới, Rabbah an bày cho cô, là bằng tốt nghiệp một khu nhà đại học danh tiếng như vậy, hiện tại cô xem như có bằng cấp, nhưng trình độ học vấn thật sự, cô không có.

Gửi lý lịch sơ lược xong, Hướng Vãn cũng gần như quên chuyện này, nghe giọng điệu của Mộ Dung Kiêu, công ty này hình như là rất lớn, trình độ học vấn quan trọng, năng lực tự nhiên cũng quan trọng, cho nên Hướng Vãn không ôm lấy hi vọng quá lớn, vẫn cứ không ngừng tìm việc làm ở trên mạng mỗi ngày. Cô không thể treo cổ ở trên một thân cây, đạo lý kia vẫn là Tiêu Tiêu nói cho cô biết, đàn ông là phải lựa chọn từng người từng người một, mới biết được người nào là tốt nhất, hiện tại cô cảm thấy tìm việc cũng giống vậy, chính là một chữ chọn!

Ba ngày sau đó, lúc Mộ Dung Kiêu tới gõ cửa Hướng Vãn, Hướng Vãn mở cửa, thấy mặt mày anh cười tươi như hoa, bộ dáng như tẩm gió xuân, không khỏi hỏi: "Anh tốt nghiệp rồi hả?"

Mộ Dung Kiêu lắc đầu: "Nếu thật sự là tôi tốt nghiệp, sẽ không phải biểu cảm này rồi! Đoán tiếp!"

"Hả ~~~" Hướng Vãn lại nghĩ một chút: "Anh mua xổ số trúng thưởng rồi hả?"

Mộ Dung Kiêu nhíu mày: "Cô cứ vạch áo cho người xem lưng! Biết rõ hai chuyện này đều làm tôi đau!"

Hướng Vãn cười ha ha. Trên cơ bản mỗi ngày Mộ Dung Kiêu đều đi mua xổ số, bắt đầu từ ngày đó đến nay, anh vẫn luôn kiên trì mua, vẻn vẹn mười năm, vậy mà cứ như kỳ tích một xu anh cũng chưa từng trúng.

Mộ Dung Kiêu bị dáng vẻ không sao cả của cô đánh bại hoàn toàn! Thở dài nói: "Công ty thông báo cô đi phỏng vấn, chuyện của mình, sao không quan tâm đến chứ?"

"Hả?!" Quả thật Hướng Vãn không nghĩ tới, chính xác mà nói, hoàn toàn không nghĩ tới.

Rất dễ nhận thấy dáng vé khiếp sợ của cổ, lại khiến Mộ Dung Kiêu thất bại, công ty này có bao nhiêu người tha thiết ước mơ, cô lại luôn một vẻ chẳng hề để ý, bộ dạng chuyện không liên quan tới mình vắt giò ngồi xem. Mộ Dung Kiêu đẩy cô, để cô ngồi ở trước bàn trang điểm: "Hôm nay cô sửa soạn cho bản thân một chút, ngài mai dậy sớm chút, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó đi phỏng vấn! Nhớ kỹ, mặc xinh đẹp một chút, phỏng chừng người phỏng vấn thấy hình tượng của cô, sẽ trực tiếp suy tính để cho cô làm người phát ngôn!"

Hướng Vãn cúi đầu nở nụ cười: "Cảm ơn anh."

"Lại tới nữa, muốn cảm ơn tôi, nhanh đi học nấu ăn đi!" Mộ Dung Kiêu khoát khoát tay, xoay người đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa, anh lại lộn trở về: "Cô biết đường chưa? Ngày mai tôi đưa cô đi!"

"Ngày mai anh có tiết học." Hướng Vãn nghĩ một chút, cô nhớ được anh đã từng nói, bản thân có tiết vào thứ Hai Tư Sáu.

Mộ Dung Kiêu vỗ mạnh cái ót một cái: "Đúng rồi! Cô không nói tôi lại quên! Trời ơi! Vậy chính cô đi đường cẩn thận, có xe bus chạy suốt, không đến nổi đi lạc đường."

"Ừm, tốt." Hướng Vãn mỉm cười đáp ứng. Có lẽ cô hiểu rõ, nguyên nhân vì sao Mộ Dung Kiêu học mười năm cũng chưa tốt nghiệp rồi.

Trước khi ngủ Hướng Vãn chuẩn bị tốt quần áo muốn mặc vào ngày hôm sau, đồ công sở màu hồng cánh sen, quần áo cắt may vừa người, ôm sát đoan trang, lại không mất vẻ quyến rũ xinh đẹp của thiếu nữ.

Chuẩn bị tất cả xong cô mới nằm ngủ, trong khoảng thời gian này, đồng hồ sinh học của cô đã khôi phục bình thường, không giống như trước sáng chín chiều năm, cho nên sáng sớm thức dậy cũng rất sớm.

Trên bàn có chuẩn bị bữa sáng, hôm nay Mộ Dung Kiêu thức dậy cũng cực kỳ sớm, rót một ly sữa cho cô, Hướng Vãn vội uống.

"Tôi đi đây!"

Mộ Dung Kiêu gật đầu: "Chúc cô thành công!"

Hướng Vãn nở nụ cười, đi như chạy đuổi theo xe bus.

Xe bus lắc lư chạy khoảng một giờ, lúc này mới đến được nơi cần đến, nhìn đồng hồ đeo tay đã tám giờ rưỡi rồi. Thời gian cô hẹn với công ty là chín giờ, còn nửa giờ nữa, nếu như thuận lợi, sẽ tới kịp. Hướng Vãn ngăn một chiếc xe taxi, nói lên địa chỉ.

Chỉ là, hình như Hướng Vãn nghĩ quá mức đơn giản rồi, sáng sớm là giờ cao điểm đi làm, sao có thể không kẹt xe chứ?

Nhiều lần cô muốn đẩy cửa xe ra, xuống xe đi bộ, bởi vì xe Long này, tròn hai mươi phút trên cơ bản không nhúc nhích gì cả. Nhưng mà cô lại không biết đường, cho nên chỉ có thể lo lắng suông, liên tiếp xem đồng hồ. Cô không muốn lúc phỏng vấn, làm người ta có một ấn tượng xấu. Dù công việc này, có thể thành hay không, cô đều phải thử một lần. Khi cô tới công ty, đồng hồ đã hiện chín giờ rưỡi. Cô kiên trì đến cùng, đi theo một nhân viên vào văn phòng quản lý nhân sự.

Quản lý bộ phận nhân sự là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, mang một mắt kính gọng đen. Ông ta bận rộn với văn kiện trong tay, Hướng Vãn đi vào đứng yên thật lâu, ông ta cũng không ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Hướng Vãn tự biết đuối lý, là cô đến trễ trước, cũng ngấm ngầm chịu đựng, chờ đến khi ông ta hết bận.

Quản lý xong đồ trên tay, đã là mười hai giờ, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hướng Vãn, nói một câu tiếng Anh tiêu chuẩn: "Mời ngồi!"

Chân Hướng Vãn đã sớm mềm nhũn, chậm rãi ngồi xuống.

"Tôn tiểu thư, thời gian chúng ta hẹn là mấy giờ? Cô thật không có khái niệm thời gian!" Trong giọng nói của ông ta ẩn chứa một chút phẫn nộ.

Hướng Vãn nói xin lỗi liên tục, cũng không giải thích, giải thích cũng vô dụng.

Quản lý đẩy đẩy mắt kính trên mũi: "Cô có thể đi rồi, công ty chúng tôi sẽ không tuyển dụng người không có lòng trách nhiệm như vậy, cho dù một người có bằng cấp và năng lực đều vô cùng ưu tú, nhưng mà không có lòng trách nhiệm, cũng chẳng làm nên trò trống gì."

Hướng Vãn đứng dậy, lại nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, quấy rầy rồi." Nói xong liền đi khỏi phòng làm việc.

Quản lý phòng nhân sự nhìn lưng của cô lắc lắc đầu, phụ nữ xinh đẹp, quả nhiên là không có thực lực gì. Ông ta cười, tiếp tục làm việc công việc của mình. Điện thoại trên bàn làm việc, đột nhiên vang lên. Ông ta nhìn thoáng qua hiển thị cuộc gọi đến, là Tổng giám đốc phòng làm việc gọi tới, ông ta vội vã nhận.

"Tổng giám đốc, ừm, vâng, được, tôi đã biết." Cúp điện thoại, ông ta lập tức xông ra ngoài văn phòng, hỏi thư ký của mình: "Vị tiểu thư vừa rồi đi nơi nào rồi?"

Thư ký chỉ bên phải, quản lý lập tức đuổi theo.

"Tôn tiểu thư! Chờ một chút!"

Hướng Vãn vẫn còn xa lạ với cái tên Tô Tình này, cho nên quản lý gọi cô bốn năm tiếng cô mới phản ứng lại, là đang gọi mình.

"Ngài còn có việc gì?"

Quản lý phòng nhân sự gật đầu, mỉm cười nói: "Tôn tiểu thư là nhân tài như vậy, nếu rời khỏi công ty chúng tôi, đối với chúng tôi mà nói tuyệt đối là một tổn thất! Cho nên, ngày mai đi làm đi! Công việc cụ thể, tôi sẽ sắp xếp."

Hả? Hướng Vãn thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), người này trước sau thay đổi quá lớn, cũng quá nhanh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK