Ngôn Án vào tủ đồ lấy quần áo rồi phi thẳng vào nhà tắm.
Nhìn những dấu hôn trên vùng ngực của mình chi chít, Ngôn Án đứng dưới vòi sen kì cọ thật mạnh, muốn đem hết những thứ này lột đi.
Càng kì cọ, da thịt cô càng đỏ hơn, dấu hôn đó cũng rõ hơn.
Ngôn Án bất lực quỳ xuống nền đất khó lóc thảm thương.
"Khanh Khanh...em phải làm sao đây?Anh nói, em phải làm sao đây?"1
Ngôn Án khóc đến nghẹn ngào, đầu tóc rối tung lên, chật vật đến đáng thương.
Không lâu sau, bà nội Ngôn Án trở về, vào đến cửa liền thấy có gì đó không đúng, bà nhanh chân vào phòng Ngôn Án kiểm tra chỉ thấy Thiệu Huy nằm bất tỉnh dưới nền nhà.
Càng đi vào trong nhà lại nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ nhà vệ sinh.
"Án Án? Con ở trong đó sao?"
Bà nội Án Án gõ cửa cất giọng hỏi.
Bên trong không có hồi âm, nước vẫn chảy không ngừng.
Thấy vậy bà lấy chìa khoá dự phòng ra mở cửa.
Cảnh tưởng bên trong khiến bà hốt hoảng.
Ngôn Án nằm dài xuống nền nhà bất tỉnh.
Quần áo đã mặc vào hoàn chỉnh.
Bà nội Án thét lên rồi nhờ xung quanh gọi cấp cứu, sẵn tiện gọi ba mẹ Thiệu Huy đến đưa hắn về.
Thiệu Huy không bị ảnh hưởng gì, chỉ là say quá và bị tác động mạnh vào đầu nên nhất thời bất tỉnh.
Ngôn Án được đưa vào bệnh viện trong đêm, cô sốt cao không ngừng lại thêm bị tác động tâm lý mạnh nên khiến cô lâm vào hôn mê.
Ba mẹ Ngôn Án hay tin liền nhanh chóng trở về trong đêm.
Một nhà ba người ngồi ở hành lang chờ đợi Ngôn Án.
"Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Dịch cau mày nhìn mẹ mình hỏi thăm tình hình.
Bà nội Ngôn Án không trả lời mà chỉ đưa điện thoại cho Ngôn Dịch coi, trong điện thoại là camera ở phòng khách, đang chiếu lúc Thiệu Huy đến tìm Ngôn Án rồi đuổi theo cô vào phòng.
Tuy trong phòng Ngôn Án không có camera nhưng xem tới đây ai cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Ngôn Dịch nắm chặt tay thành quyền, ông một phát đập thẳng điện thoại xuống nền nhà, chiếc điện thoại đáng thương vỡ tan tành trong tức khắc.
Bà Lam Linh dùng tay che miệng khóc đến nghẹn ngào, con gái bà chỉ trong một đêm mà chịu đủ mọi cú sốc tinh thần.
Ông Ngôn Dịch đứng lên muốn đi tìm Thiệu Huy xử lý hắn nhưng lại bị bà Lam Linh ngăn cản.
"Anh à, mình ở lại xem con gái trước đã, được không anh?"
Bà Lam Linh ôm lấy tay Ngôn Dịch không cho ông đi.
Ngôn Dịch khựng lại, nhìn vợ mình khóc đến đau lòng thì ôm lấy bà vào lòng.
"Để mẹ xử lý.
Thằng nhóc đó đủ tuổi ngồi tù rồi"
Bà Nội Ngôn đứng dậy nói một câu rồi rời đi.
Một tay bà sẽ xử lý gọn gàng chuyện này, không để cháu nội Ngôn Án chịu uỷ khuất.
Ngôn Án tỉnh dậy là vào sáng ngày mai.
Khi cô mở mắt ra, đôi mắt thẫn thờ nhìn thẳng lên trần nhà, không có tiêu cự
"Án Án, mẹ nè con"
Bà Lam Linh thấy Ngôn Án tỉnh dậy thì nhỏ giọng gọi cô.
Ngôn Án vẫn không trả lời, cô cứ nhìn lên trần nhà.
"Án Án"
Bà Lam Linh nhìn con gái mình khóc nức nở.
"Mẹ, con muốn gọi điện thoại"
Ngôn Án bỗng nhiên cất giọng.
Bà Lam Linh hiện tại chỉ làm theo yêu cầu của con gái mình, lấy điện thoại của cô đưa cho cô rồi xoay người rời khỏi phòng.
Ngôn Án cầm điện thoại trong tay, run rẩy đến mức không cầm vững.
Chần chừ khoảng rất lâu, Ngôn Án ấn nút gọi đi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
"Án Án, có kết quả thi Đại Học rồi, em xem chưa?"
Thời Khanh bên kia bắt máy rồi thấp giọng hỏi.
Nghe được câu hỏi này, đáy lòng Ngôn Án chua xót không chịu được.
"Án Án?"
Thời Khanh không thấy Ngôn Án hồi ầm liền cất giọng gọi cô.
"Thời Khanh...chúng ta chia tay đi!"
Giọng nói khàn khàn sau cơn bệnh của Ngôn Án vang lên, rõ mồn một bên tai Thời Khanh.
"Đừng đùa"
Thời Khanh trầm ngâm thật lâu sau đó mới trả lời lại, giọng điệu của anh chẳng còn giống lúc đầu mà thay vào đó là sự bình tĩnh trước cơn bão.
"Chúng ta chia tay đi.
Sau này đường ai nấy đi.
Anh đừng...làm phiền em nữa"
Ngôn Án nén lại sự chua xót trong lòng mình, có hít vào một hơi thật sâu lấy ra sự can đảm nhất của cuộc đời mình từ trước tới nay mà nói ra câu này.
"Anh làm sai gì sao?"
Thời Khanh ở đầu dây bên kia đang có nét mặt thống khổ vô cùng, anh nhẹ giọng hỏi.
Nghe được câu nói này, trái tim Ngôn Án như có hàng vạn mũi tên xuyên qua, đau đến nghẹt thở.
"Án Án, anh làm sai gì sao?"
Không, anh không sai, người sai vốn dĩ chính là cô, chính là Ngôn Án cô...Bản thân cô hiện tại dơ bẩn, lấy tư cách gì đứng bên cạnh anh nữa đây.
"Không.
Chỉ là em không còn thích anh nhiều như trước nữa"
Ngôn Án cấu thật chặt móng tay vào lòng bàn tay, chặt đến nỗi lòng bàn tay đã nhuốm đỏ máu.
"Em nói dối"
Thời Khanh gằn từng chữ một phản bác lại.
"Điều muốn nói cũng đã nói xong rồi.
Thời Khanh, sau này đừng nhớ em.
Chúng ta không hẹn gặp lại!"
Ngôn Án không muốn day dưa thêm nữa, một lát nữa cô sợ mình sẽ mềm lòng mất.
Nói xong câu cuối cùng Ngôn Án liền cúp ngang điện thoại rồi ôm lấy đầu gối khóc thật lớn.
"Aaaaaaaa....."
Ngôn Án hét lên một tiếng, tiếng hét làm đau đớn lòng người.
Hết rồi...tất cả đều kết thúc rồi..
Danh Sách Chương: