• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng hôm sau, Ngôn Án nằm uể oải trên giường không muốn xuống giường, cô nhìn bãi chiến trường ngày hôm qua mà vô cùng đau đầu.
Tối hôm qua, Thời Khanh hành hạ cô vô số lần không chịu buông tha, anh làm đến khi cô ngất đi mới luyến tiếc rời khỏi cơ thể cô, ôm cô vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Chiếc ga giường nhuốm đỏ hôm qua cũng cũng được anh thay sạch sẽ.
"Dậy rồi?"
Thời Khanh tinh thần rất sảng khoái nửa ngồi nửa nằm tựa vào thành giường cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu ngàn dặm.
Ngôn Án ngẩng đầu lên gượng cười với anh một cái.
"Thời cầm thú Khanh.

Anh bắt nạt em..."
Ngôn Án khẽ mắng anh một câu rồi chống tay muốn ngồi dậy.
"Ừm, chính là cầm thú"
Anh cụp mắt nhìn cô, thuận thế gật đầu phối hợp với cô tự bôi nhọ mình.
Ngôn Án mím môi nhìn anh như đang suy nghĩ, anh mà lại chịu thua như vậy sao?
"Cầm thú đã được no bụng cũng mãn nguyện, mong cả đời được làm cầm thú"
Quả nhiên anh vẫn là anh, câu trước với câu sau hoàn toàn giống nhau nhưng ý nghĩa thì trái ngược hoàn toàn.
"Hôm qua là mẹ anh gọi à?"
Ngôn Án đỡ cái eo đau nhức của mình cố gắng ngồi dậy nghiêng đầu hỏi anh.
"Ừm, chắc bà ấy sắp bay về đây"
Thời Khanh đưa tay vuốt vuốt tóc gật đầu đáp.
"Hả? Mẹ anh sắp về đây à?"

Ngôn Án nghe vậy thì nhảy dựng lên.
"Ừm, còn có ba anh"
Sợ Ngôn Án còn chưa đủ hoảng, Thời Khanh lại tiếp tục bonus thêm câu sau.
"Đừng lo, ba mẹ anh rất dễ nói chuyện, đặc biệt, không cổ hủ"
Nhìn nét mặt hoảng sợ của Ngôn Án, Thời Khanh đưa tay vò đầu cô rồi cười một cái.

Lúc nói đến câu cuối, anh còn cố ý cất cao giọng hơn.
"Đi, ra ngoài ăn sáng.

Chiều nay có cảnh quay"
Thời Khanh kéo tay Ngôn Án dậy, cả hai cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua thùng rác, cô thấy có rất nhiều chiến tích ngày hôm qua để lại ở nơi đó.
Thời Khanh quả thật sức trâu hơn người, cô đã đánh giá thấp anh rồi.
"Khanh Khanh, sau này anh dự định sẽ tiếp tục phát triển trong nước như thế sao?"
Lúc đang ăn sáng, Ngôn Án ngẩng đầu lên nhìn Thời Khanh hỏi một câu.
"Em nghĩ anh có thể bỏ mặc em ở lại sau đó bay sang nước ngoài thực tập bên đấy à?"
Chỉ với một câu hỏi nhỏ của Ngôn Án mà Thời Khanh liền búng trán cô một cái, giọng điệu có chút không vui.
"Ò, dù sao thì anh cũng không nỡ xa em mà"
Ngôn Án xoa xoa cái trán của mình rồi tự phụ một câu.
"Đi thôi, đi thay đồ rồi đến trường quay nào"
Ngôn Án ăn xong, tinh thần đã khoẻ khoắn hơn.

Cô nói với Thời Khanh một tiếng rồi quay trở lên nhà mình thay đồ.
Một lúc sau Ngôn Án xuất hiện trước mặt Thời Khanh với một bộ dạng vô cùng xinh đẹp.
"Mau nhìn xem, thành quả của anh.

Em đã dùng kem che khuyết điểm rất nhiều mới có thể đem nó giấu đi được"
Ngôn Án tiến tới chỉ chỉ tay lên cổ mình, ý nói là những dấu hôn hôm qua anh để lại.
Vừa vào phòng, Ngôn Án bỗng nhiên thấy bất ngờ với trang phục của Thời Khanh hôm nay.
Trùng hợp rằng anh và cô lại mặc cùng tone màu xanh.

Nhìn rất giống đồ đôi.
Thời Khanh đứng tựa lưng vào tường quan sát Ngôn Án một lượt từ trên xuống.
"Khanh Khanh, chúng ta bây giờ có tính là đã quay lại với nhau chưa?"
Bỗng nhiên Ngôn Án nhìn thẳng vào mắt Thời Khanh hỏi một câu.
"Vốn dĩ chưa từng chia tay, sao có thể gọi là quay lại?"
Anh cụp mắt nhìn cô, một lúc sau thấp giọng trả lời.

"A?"
Ngôn Án có chút khó hiểu nhìn anh.
"Lúc em gọi đến bảo chia tay.

Anh đã đồng ý chưa?"
Nói xong câu này, Thời Khanh bỗng nhiên di chuyển, anh thẳng tấp đi đến gần Ngôn Án, một tay cầm lấy túi sách của cô.

Tay còn lại nắm cổ tay kéo cô rời khỏi nhà.
Nghe đến đây, Ngôn Án cúi đầu nở một nụ cười thật tươi.
Như vậy là đủ rồi...
Chiếc Maybach đen ở dưới lầu nhanh chóng phóng đi như gió, khuất dạng lúc nào không hay.
Hôm nay địa điểm của show diễn ra ở một vùng biển nên đường đi có chút xa.

Suốt quãng đường Ngôn Án dựa vào cửa kính ngủ bù.
"Chúng ta...cùng xuống sao?"
Đến trường quay, Ngôn Án nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài rồi quay vào lại hỏi Thời Khanh.
"Chẳng lẽ em xuống, còn anh ở lại trên xe?"
Thời Khanh đưa tay tháo dây an toàn của mình ra rồi rướn người qua phía cô tiện tay tháo luôn dây của cô.
Ngôn Án bĩu môi nhìn anh, biết cô không có ý đó nhưng anh lại cố tình suy nghĩ như vậy.
"Sợ gì chứ?"
Thời Khanh tiện tay cầm luôn túi sách của Ngôn Án rồi mở cửa xe bước xuống vòng qua cửa kia mở cho Ngôn Án.

Cô xuống xe rồi sánh vai với anh bước vào trong.
Mặc Đình, Dung Mộc và Phong Tịch nhìn thấy Ngôn Án và Thời Khanh đến cùng thì trợn tròn mắt.
"Sao cậu lại đến cùng Hoa Xán?"
Dung Mộc huýt sáo một cái nhìn Thời Khanh với ánh mắt vô cùng tò mò.

"Tiện đường"
Thời Khanh nhún vai thản nhiên trả lời.
"Trùn hợp gặp nhau vậy sao?"
Dung Mộc rõ ràng không tin lại tiếp tục hỏi tiếp.
"Câm miệng đi, ồn ào quá"
Thời Khanh liếc xéo cậu ta một cái rồi mở chai nước uống một ngụm lớn.
Phong Tịch vẫn đang nhìn Ngôn Án với ánh mắt dò xét.

Cô ta lại càng chú ý hơn đến màu sắc trang phục của cả hai ngày hôm nay.
Mặc Đình thì đang nhắm hờ mắt không lên tiếng, không quan tâm đến mọi việc xung quanh.
"Sắp bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị đi"
Phía ekip chương trình phát loa thông báo với các nghệ sĩ có mặt.
"Trò chơi hôm nay rất đơn giản.

Bên phía chương trình sẽ cung cấp cho mỗi đội một lượng cá và hải sản tương đương nhau.

Đội nào bán được hết trước sẽ chiến thắng.

Về phần dùng để thu hút người mua, các bạn sẽ tự mình biểu hiện."
Ekip chương trình đưa ra luật chơi rồi nhanh chóng phân phát hải sản cho mỗi đội..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK