Y vẫn còn ở đây cảm thán, thì đã cảm thấy bên ngoài viện tử hình như có tiếng người, tiếng bước chân lộn xộn, phương hướng đúng là viện tử của y.
Ôm kiếm đứng ở trong sân, trong lòng khó hiểu, địa phương này đã yên tĩnh được một tháng, cuối cùng lại có chuyện thị phi?Hình như cũng không phải, bởi vì từ trong âm thanh ồn ào của người đi đến đây, có vẻ như của người say rượu ăn nói lớn tiếng, tâng bốc lẫn nhau; ngươi cũng không thể yêu cầu tu sĩ ở ngoại viện biết kềm chế được bao nhiêu, bọn họ cũng chẳng qua là mới bước chân vào con đường tu đạo mà thôi, Bồi Nguyên, Tích Cốc đối với Hậu Điểu bây giờ có chút cao không thể với tới, nhưng trong mắt những người tu hành chân chính, thì bọn họ còn chưa được tính là tu sĩ.
"Binh" một tiếng, cửa sân bị người đẩy ra một cách thô bạo, then cửa vốn không phải để đề phòng trộm cướp, làm sao chống đỡ được người tu hành say rượu đẩy một cái chứ.
Mười mấy người tràn vào bên trong, ai nấy mắt đều đỏ bừng, mùi rượu đứng đằng xa cũng ngửi thấy muốn buồn nôn, cũng không biết tiên tửu này được làm ra ở đâu mà khiến một đám uống thành ra cái dạng này?Đương nhiên, đây chỉ là cách nói mang tính hình tượng, có thể sẽ khiến tinh thần mấy người ngày hưng phấn một chút, nhưng còn lâu mới có chuyện mất đi lý trí.
Vận công ba lần, rượu trong dạ dày cũng đẩy ra hết, nhưng những thứ kích thích đã chui vào đầu óc thì lại không đẩy ra được.
Một đám người thấy Hậu Điểu ôm kiếm đứng giữa sân, hiển nhiên cũng rất bất ngờ.
Một tên tu sĩ liền chỉ vào y, "Ngươi là người nào? Vì sao lại đứng ở đây? Cô nàng họ Tiêu đâu?"Hậu Điểu lập tức hiểu ý đồ của bọn họ đến đây, rượu giúp người ta tăng thêm lòng can đảm, nhân lúc chếnh choáng liền bắt đầu tiết mục mà bọn nam nhân yêu thích nhất.
"Có Trịnh sư huynh đứng giữa làm chứng, ta đổi được khu viện tử này, còn những cái khác hoàn toàn không biết; nếu như mấy vị không có chuyện gì khác thì tiểu đệ còn muốn tu hành.
"Đối với người tu hành mà nói, tư dinh có quyền bất khả xâm phạm, tùy tiện quấy nhiễu người tu hành là rất không lễ phép, rất có ý khiêu khích, cho nên Hậu Điểu cũng không khách khí, nói chuyện với những người đầu óc có chút bốc đồng như thế này thì có nói họ cũng không hiểu rõ ràng.
Nhưng y vẫn kéo người quản lý ngoại viện là Trịnh sư huynh làm bia đỡ đạn là không muốn chuyện vô vị xảy ra, uống rượu làm hỏng người, vì mấy chuyện này đúng là không đáng.
Vốn là dưới tình huống bình thường thì mấy chuyện như vầy đến đây cũng chấm dứt, mấy người này đến đây cũng không phải là muốn làm gì, chẳng qua là đi tìm mĩ nữ tâm sự, nói chuyện vui vẻ, nếu không thì không phải là đến một đám mà là đến từng người.
Nhưng mấy người này lại vồ hụt, thấy trước mắt là một tên tiểu tu ôm kiếm mà đứng, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc, rất có phong phạm của kiếm khách, đúng như cái gọi là:Tại bàng ưng nhãn nghễ,Án kiếm canh sinh sân!*Bài thứ hai trong bốn bài thơ "Đại Ngục" của Hoàng Tuân Hiến, một nhà ngoại giao, nhà thơ của triều Thanh.
(Kế bên mắt ưng liếc,Giữ kiếm càng nổi giận!)Điều này khiến người dẫn đầu rất không vui, chỉ là một tên Dẫn Khí nho nhỏ ngươi không kính cẩn lễ phép nói chuyện với các vị sư huynh, còn giả trang thành một bộ dạng lẫm liệt như thế là để cho ai xem? Đã tìm không được lạc thú tiểu nương tử vậy thì tìm lạc thú tiểu tu sĩ cũng được.
Thừa lúc còn hơi rượu, có người chỉ tay muốn hỏi, "Ta biết ngươi, tiểu tu sĩ Dẫn Khí ở An Hòa, nhưng ngay cả dũng khí ra khỏi thành giết yêu cũng không có; đã trong lòng không có kiếm, còn dám đến Cẩm Thành lăn lộn, Diễm quốc tuy giàu nhưng cũng không nuôi kẻ vô dụng!"Hậu Điểu mặt không đổi sắc, "Quấy nhiễu người khác tu hành, là điều cấm ở ngoại viện; đình viện là nơi ở riêng tư, có thể cự tuyệt người gây rối; các vị sư huynh nếu vẫn không đi, ta cần phải kêu chưởng viện sư huynh.
"Mọi người đều cười to không ngớt, cứ gặp tranh cãi là tìm trưởng bối, giống như tiểu hài tử mỗi lần đánh nhau lại kêu người lớn trong nhà ra vậy, thái độ làm người thật là không biết xấu hổ; những tu sĩ bình thường gặp những chuyện nhỏ như thế này đều tự mình xử lý, càng không nói đến Toàn Chân Giáo bị người ta gọi là Ma Môn, ai ai cũng thích chiến đấu tàn nhẫn.
Tu sĩ cầm đầu càng khinh thường, loại người giống như bọn họ, sẽ không có suy nghĩ thương hại kẻ yếu, chỉ biết tăng gấp bội khuất nhục, đây cũng là phong cách sống cơ bản của giới tu hành tại Diễm quốc, có thể làm ra vẻ, có thể lỗ mãng nhưng không thể khiêm nhường tự hạ thấp bản thân, nếu không người người sẽ xem thường.
"Ha ha, cái này còn phải gọi người hỗ trợ à? Chẳng lẽ ngươi là thiếu niên bị già trước tuổi, hay thực sự là em bé còn chưa cai sữa?"Mọi người còn cười to hơn nữa, cho dù trong đó có người cảm thấy không ổn, nhưng đã là vui đùa thì cũng không hề gì? Quy củ của Toàn Chân Giáo rất tàn khốc, nhưng bọ họ đều là người có công giết yêu, hơn nữa, không phải là còn chưa gia nhập Toàn Chân sao?Hậu Điểu lấy ra tín phù, đó là tín vật mà mỗi tu sĩ vào ở ngoại viện đều có, là loại hàng cấp thấp, truyền tin không được bao xa, nhưng để truyền tin ở ngoại viện thì dư xài.
Vừa thấy trên tay liền bóp nát, "Lén xông vào chỗ ở của tu sĩ, chủ nhân có quyền chém giết, ta đã báo lên trên, mời các vị tự thu xếp cho ổn thỏa!"Một đám người ở đây thực sự không nghĩ rằng gia hả này lại thực sự bóp nát tín phù, đây không phải là chuyện bé xé ra to, hoàn toàn là cáo mượn oai hùm; đám người này chẳng qua là nghĩ nơi đây có một cô gái nhỏ xinh đẹp, qua đây để chọc ghẹo một chút, trêu đùa mấy câu mà thôi, nếu bây giờ bị một cái tín phù hù cho phải đi về thì sau này làm sao uống rượu được nữa?Nếu ngươi gặp phải một tên đánh bài đánh không theo lẽ thường, lúc nào cũng cầm lông gà mà tưởng là kiếm lệnh, hồ đồ không biết đâu là đùa đâu là thật, cứ đem chuyện nhỏ như con thỏ cũng nâng lên đến mức cần phải đệ tử Toàn Chân ra mặt, cho dù là ai cũng có cảm giác buồn bực.
Tức giận thì phải xả giận, đây chính là quan niệm của họ, tu Ma không phải tu Đạo, tâm tình thoải mái rất quan trọng, sẽ không ẩn nhẫn nhượng bộ nhiều như vậy.
Đây chính là quan niệm của người tu hành ở Diễm quốc, tiến một bước thì trời cao biển rộng, lui một bước là vực sâu vạn trượng.
Tu sĩ cầm đầu tức giận không thôi, chính hắn đề nghị di qua bên này, cô gái nhỏ đó rất quyến rũ cũng khiến hắn rất thèm muốn, được bọn bằng hữu cổ động mà đến đây, thanh thế bản thân làm sao lại có thể yếu hơn tên tiểu tu sĩ trước mặt được?Ném bầu rượu đang cầm trong tay ra, "soảng" một tiếng rút trường kiếm ra, "Ngươi đã ôm kiếm, có lẽ trên kiếm đạo rất có tâm đắc? Hay là để sư huynh ta kiến thức một chút, người giống mấy cô gái ru rú trong nhà như ngươi thì có thể xuất ra tuyệt thế kiếm pháp gì?"Hậu Điểu từ đầu đến cuối cũng không thay đổi tư thế, "Ở trong nhà riêng có chủ nhân mà rút kiếm, theo luật của đại lục, có thể chém chết mà không phải chịu trách nhiệm! Mặt khác, Trịnh sư huynh sẽ lập tức tới đây, nếu lại không đi, hậu quả tự chịu!"Nửa câu trước nói thì hùng hồn, nửa câu sau lại lộ vẻ sợ hãi, tiểu đạo sĩ này thực sự là một diệu nhân, rõ ràng là trong lòng đang lo lắng, lại cứ khăng khăng làm bộ không biết sợ, quả thật khiến người ta phải bật cười.
Có điều đây cũng là nhắc nhở tu sĩ cầm đầu, nếu thực sự đợi Trịnh sư huynh chạy tới, bọn họ bất kể làm gì cũng không thể động thủ được, tối thiểu ở ngoài mặt cũng sẽ bị giũa cho một trận, đây là quy củ.
"Hậu quả? Trước khi ta có hậu quả, chỉ sợ ngươi là người lãnh hậu quả trước!"Tung người về phía trước, trường kiếm nghiêng nghiêng chém xuống;Một kiếm này khiến cho một đám bằng hữu phía sau không khỏi reo hò khen ngợi, tuy đã uống rượu, tuy đối thủ rất yếu, nhưng chỉ riêng bản thân một kiếm này hoàn toàn không có kẽ hở!Đây chính là một tay lão luyện thân kinh bách chiến, là sau vô số lần chiến đấu mới có thể dưỡng thành thói quen, hoàn toàn không tồn tại một câu khinh địch, một khi xuất kiếm tất nhiên là dồn hết tâm sức vào đó.
Một tu sĩ Bồi Nguyên xuất kiếm như vậy thì một tiểu tu Dẫn Khí hèn mọn làm sao có thể chống đỡ?Tiểu tu dường như bị dọa cho ngu người, cũng không biết né tránh, ngay trong lúc mọi người bắt đầu sợ bằng hữu mình xuất thủ quá nặng, khó lòng ăn nói; lại thấy tiểu tu kia đột nhiên đạp tới một bước, trong lúc tưởng chừng chết đến nơi, Hậu Điểu để mặc trường kiếm mang theo cương khí xẹt qua gò má ! Không biết từ khi nào trường kiếm trong tay đã đổi từ ôm thành tà tà đưa ra, không phải là đâm, mà giống như bằng hữu gặp nhau đụng nhau một cái thân thiết vậy.
Mũi kiếm sắc nhọn, mang theo cương khí, xuyên thấu cơ thể bằng hữu không một chút trở ngại, nhìn lại vị trí thì chính là bộ vị của trái tim, không sai lệch một chút nào!Hậu Điểu đưa kiếm đẩy ra, dùng vai đụng đối thủ văng ra ngoài, giống như hắn tự mình lùi khỏi mũi kiếm, toàn bộ quá trình vai không động, tay không vung, chỉ là đổi ôm kiếm thành đưa mũi kiếm ra, nhưng phải nắm chắc thời cơ trong đó, tính cách quả quyết, phán đoán tinh chuẩn, khiến người ta không tự chủ được mà sởn gai óc!Cái món này chính là y học từ vị kiếm hồn trong hồn cảnh kia! Giết người đến mức ung dung thản nhiên, đến mức hời hợt, vô cùng thoải mái!Lại nhìn mọi người trước mắt, ai ai cũng chết lặng, mặt đơ như tượng, không khỏi âm thầm lắc đầu!.
.
Đấu gian tung hữu xung thiên khí,Thứ gian ưng vô thức kiếm nhân.
* Thơ của Vương Đình Khuê, nhà thơ đời Tống.
(Trong lúc chiến đấu cho dù có nổi giận xung thiên,Lúc này nên là một kiếm sĩ chiến đấu bằng vô thức).
Danh Sách Chương: