Hậu Điểu mấy ngày không có việc gì, không việc gì thì cầm cuốn đạo tịch xem để bổ sung những thường thức tu chân mà mình còn khiếm khuyết.
Học đạo thì phải đọc nhiều sách, trong sách có đạo như ngọc, trong sách có nhà của thần tiên.
( Chế lại hai câu trong bài "Thơ khuyến học" của Tống Chân Tông Triệu Hằng: Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, Thư trung tự hữu nhan như ngọc.
Trong sách có nhà bằng vàng, trong sách có người đẹp như ngọc - Độc Hành Giả).
Một ngày, lúc sắc trời dần tối, thấy sắp xuống ca, Hoàng tuần kiểm lại thong thả đi tới phòng nghỉ ngơi,Hắn nhìn lướt qua một lượt, "Kiểm tra đột xuất chuyện trai gái (ý nói mấy cái lầu xanh) phố Khoan Nhai (Bên Anh có con phố Broad Street nổi tiếng ở Oxford, người Trung cũng gọi là Khoan Nhai - Độc Hành Giả), mấy người các ngươi ai đi một chuyến?"Không ai mở miệng, cũng không ai ngẩng đầu lên, giống như là không nghe thấy; đây không phải là thái độ bình thường của thuộc hạ đối với cấp trên, nhưng ở thế giới tu chân, tương lai là tất cả.
Việc bị sai phái này không có ý nghĩa gì, lại còn mất mặt, cho nên không ai muốn đi, Hoàng tuần kiểm đành phải hướng ánh mắt về người nào đó tuy tuổi lớn nhất trong bọn họ nhưng thời gian nhậm chức lại ngắn nhất.
Hậu Điểu biết phải phối hợp liền đứng lên, "Điểu vừa mới đến, nên là người xuất lực.
"Hoàng tuần kiểm thở phào, sai việc như thế này tu sĩ rất bất mãn, cũng bao gồm hắn trong đó, cho nên hắn có thể hiểu tâm tư của mọi người, nhưng quy củ là quy củ, công việc thì luôn phải có người đi làm, không thể bởi vì bất mãn mà làm ra vẻ như con rùa đen rúc đầu.
"Về việc tuần tra phố Khoan Nhai, trên sổ tay nha phủ đều có nói rõ, Hậu sư đệ đã xem qua chưa?"Hậu Điểu gật gật đầu, "Kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng giơ cao đánh khẽ, điểm đến là dừng, ta có biết.
"Hoàng tuần kiểm hài lòng gật đầu, "Tốt, ngươi đến đường viện chọn một đội, không nên trì hoãn, đi sớm về sớm.
"Hậu Điểu chắp tay chào, tự đi điều động người, bỏ lại Hoàng tuần kiểm nhìn từng vị đại thiếu gia, nhị thiếu gia trước mặt, không có cách nào đành than một câu.
Toàn Chân Giáo có một truyền thống rất kì quái, đó là đối với chuyện trăng hoa đều giữ thái độ bảo thủ cực đoan, chuyện này đối với một môn phái đối ngoại tự xưng là Ma Môn thì đúng là khổng thể tưởng tượng được, ngay cả các quốc gia theo Đạo Môn hay rêu rao lễ nghi đạo đức nhất thì ở phương diện này cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng Diệm quốc nơi này lại! Đương nhiên, trải qua mấy ngàn năm, đã từng là thiết luật cũng sớm được buông lỏng, từ nghiêm trị không tha trở thành vừa phạt vừa dạy, sa vào hình thức cho đến bây giờ, thỉnh thoảng kiểm tra đột xuất, cũng đa số là làm cho có lệ.
Hành động như vậy, so với gân gà còn không bằng, chỉ vì duy trì một chút truyền thống trong lòng mà thôi!.
Hậu Điểu đến một cái tiểu viện phía sau đường viện, nơi này vốn là chuồng nuôi ngựa và gia súc của nha phủ, cũng là nơi tụ tập của nha đinh sai dịch tầng dưới, kích thước của nha phủ có hạn, cũng không có nhiều gian phòng như vậy cho họ nghỉ chân, dựa trên ý nghĩa ngày thì có thể thấy, trong mắt người tu hành, phàm nhân và gia súc cũng không có gì khác biệt.
Sự xuất hiện của y khiến cho mấy người nha đinh sai dịch và mã phu vô cùng kinh ngạc, mấy tu sĩ cao cao tại thượng không có chuyện gì sẽ không đến nơi này, đến nơi này nhất định là ! những nha đinh kinh nghiệm già dặn đều đoán được cái gì, khoảng thời gian này mà đến tập họp người, ngoài trừ chuyện kia thì cơ hồ không có khả năng nào khác, theo tính toán thời gian thì cũng vừa vặn rồi.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn mình chằm chằm, Hậu Điểu cười khổ không thôi, chuyện giống như thế này tu sĩ trốn còn không kịp, nhưng nha đinh phàm nhân thì vừa vặn ngược lại, nhiệm vụ như thế này chính là cơ hội tốt để kiếm thêm thu nhập, nói riêng về độ béo bở, Cẩm Thành còn có chỗ nào tốt hơn so với Khoan Nhai sao?Vừa an toàn, vừa được ngắm người đẹp, được ăn được nói được gói mang về, còn không cần lo lắng bị phản kháng, là nhiệm vụ vui tay vui mắt nhất của bọn họ.
Hậu Điểu tằng hắng một cái, "Là chuyện ở Khoan Nhai, ta cần một đội, các ngươi ai muốn đi! "Phía dưới ba đội trưởng ba đội Ất, Bính, Đinh đều chen lên phía trước, chuyện tốt như vầy ai chịu nhường cho người khác chứ? Bản thân mình thì không sao cả, nhưng mấy thủ hạ nha đinh cũng sẽ không chịu để yên; thủ hạ của Hoàng tuần kiểm chia thành bốn đội, ngoại trừ đội Giáp đều là đệ tử Dẫn Khí kì ra, thì ba đội còn lại đều có đội trưởng, trên danh nghĩa thì chức vụ cao hơn so với nha đinh bình thường, nhưng nếu như suy xét tới thân phận người tu hành thì ! Cho nên, mỗi lần có hành động lớn một chút thì sẽ có tu sĩ của đội Giáp đi theo, chỉ để xử lý những tranh chấp có thể xảy ra giữa những người tu hành, tuy không phải là đội trưởng, nhưng mấy đội trưởng cũng rất xu nịnh những tiểu tu Dẫn Khí này, ai biết sau này người ta sẽ có địa vị gì?Hậu Điểu có chút đau đầu, y chưa quen với mấy người này, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia,"Mọi người đều rất chủ động, chuyên cần chuyện của nha phủ, điều này rất tốt; nếu như không phải quy củ có hạn, ta cũng muốn mang tất cả mọi người đi ! Tuần tra Khoan Nhai nửa tháng một lần, hay là như vầy đi, ba đội Ất, Bính, Đinh luân phiên đi tuần, lần này bắt đầu từ đội Ất?"Có thất vọng, nhưng đối với sự sắp xếp của Hậu Điểu cũng không có ai dị nghị, rất công bằng, chỉ cần y có thể làm đúng theo như vậy.
Mười lăm người đội Ất hết sức phấn khởi nối đuôi theo Hậu Điểu đi ra ngoài, đội trưởng là lão Liêu đi bên cạnh y hết sức ân cần.
"Hậu nha (nha đinh Hậu Điểu - Độc Hành Giả), chương trình hành động lần này là gì? Ngài chỉ cần ra chỉ thị, các huynh đệ nhất định sẽ làm việc ổn thỏa, sẽ không gây phiền toái cho ngài.
"Hậu Điểu bật cười, "Ta nào có chương trình gì, chẳng qua là kiểm tra bình thường mà thôi; lão Liêu ngươi có kinh nghiệm, cứ dựa theo quy củ mà làm, không cần làm ầm ĩ quá mức là tốt rồi!"Lão Liêu cười đến chỉ thấy lông mày không thấy mắt, hắn thích thượng tu hiểu chuyện như vậy, không tự tung tự tác ra vẻ hiểu biết, thì sẽ bớt đi rất nhiều thị phi; thực ra ở thành thị nồng nặc mùi tu chân như Cẩm Thành, bọn họ nào dám tùy tiện làm càn? Chỉ muốn mấy tiểu tổ tông này không dính vào, thì sẽ không có khả năng ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi.
Giống như mấy thượng tu trẻ tuổi kia thì không được, tuổi trẻ bồng bột, vênh váo hung hăng, rất dễ khiến người khác nhức đầu, mấy người phàm bọn họ còn phải nghĩ thế nào để chùi đít cho mấy vị lão gia tu sĩ, nên rất không thích.
Lần này là lần hợp tác đầu tiên với vị Hậu nha mới đến này, bây giờ xem ra người này cũng không tệ.
Phía thành nam có Khoan Nhai, thành bắc có sòng bài, thành đông có chợ, thành tây có bến sông, ở trên núi thì ăn thịt rừng, ở dưới sông thì ăn hải sản, chính là địa phương kiếm ăn chủ yếu nhất ở bốn khu thành.
Hậu Điểu đi sau đội ngũ, y cũng không tính xuất đầu lộ diện, để mấy nha đinh này tự làm việc, xe nhẹ đường quen, đều là những tay lão luyện, bọn họ tự biết có chừng mực.
Đây là một con đường cực kì sầm uất, vừa đến đêm thì đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt, mấy đại gia có tiền bắt đầu từ bốn phương tám hướng đến đây tụ tập, là nơi có phong cảnh xinh đẹp nhất thành nam.
Khoan Nhai có mấy chục cái kĩ viện, đương nhiên, tửu lầu ở đây cũng không ít, đúng là cái ăn và sắc dục là bản tính của con người.
Nha phủ kiểm tra ban đêm ở thành nam chắc chắn không thể đi kiểm tra từng cửa tiệm, như vậy thì mất đi ý nghĩa của việc kiểm tra đột xuất; đây là khảo nghiệm nhãn của những tên làm quan lâu năm, làm sao mới có thể thông qua việc kiểm tra dưới mười nhà mà có thể thu được lợi ích lớn nhất.
Kinh nghiệm của bọn họ là, xem khách nhiều hay ít; khách nhiều thì tự nhiên đó là nơi có nhiều dầu mỡ, vì không để làm phiền khách nên hơn phân nửa những kĩ viện sẽ nhân nhượng cho khỏi phiền, họ sẽ trả tiền để êm chuyện.
Còn chuyện làm sao để phán đoán được khách nhiều hay ít, thì đây chính là bản lĩnh của bọn nha đinh, chưa đến lượt người ngoài nói.
Hạng mục kiểm tra có rất nhiều, trong đó quan trọng nhất là giấy phép bán hoa có quá hạn hay không, có người nào khả nghi hay không, có cô nương hay khách hàng nào chưa đủ mười lăm tuổi hay không.
Ở trong giới tu hành, giữ gì nguyên dương không mất không phải là chuyện tất yếu, nhưng chắc chắn là sẽ sinh ra ảnh hưởng đến việc tu hành, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi vừa bước lên con đường tu đạo, ở điểm này Toàn Chân Giáo quản lý tương đối nghiêm ngặt, kì thực vẫn là vì suy nghĩ vấn đề về tỉ lệ thành tài của con em mình.
Kiểm tra ban đêm rất thuận lợi, ánh mắt của các nha đinh vẫn già dặn, xử trí thích đáng, đã có thể kiếm được lợi lộc lại còn không đến mức khiến người ta phản cảm; Hậu Điểu thì đứng đằng sau thả lỏng tâm tình, giống như người ngoài cuộc đến hóng chuyện!.
Tùy thân phong nguyệt trường vi bạn, Đáo xứ khê sơn tổng thị gia.
Hữu nhân vấn ngã trường sinh sự, Mặc mặc vô ngôn chỉ lạc hoa.
*Trong bài thơ "Đề nghênh tiên đường" của Bạch Ngọc Thiềm (1134~1229), nhà thơ đời Tống.
Dịch nghĩa:Mang theo phong nguyệt thường làm bạn, Suối núi khắp nơi luôn là nhà.
Có người hỏi ta chuyện trường sinh, Chỉ im lặng chỉ cánh hoa rơi.
.
Danh Sách Chương: