Nếu một ngày bọn muội trở nên tàn nhẫn, có thể còn hơn nam nhi các huynh." Tiết Đông Mai ngẩng đầu, nghiêm trang phản bác.
Nhạc Tuấn Trúc nghĩ gật đầu, "Nhưng đây cũng không phải là tất cả, không phải ai cũng như vậy, lời này của muội chỉ thể hiện quan điểm của mình muội."
"Hừm, vậy huynh hãy chờ xem.
Tuy rằng muội cũng không muốn như vậy, nhưng mặc kệ Tưởng thiếu gia chủ động như thế nào đi nữa, chỉ cần Kim Kim không muốn, hắn tuyệt đối sẽ không thành công được."
Tiết Đông Mai nói xong, một lúc lâu không thấy hắn đáp lại, quay đầu mới phát hiện hắn không cử động nhìn mình chằm chằm, trong mắt không che giấu bất cứ tâm tình nào, khiến nàng chột dạ, "Huynh nhìn muội làm gì? Thế nào, nói không lại muội thì muốn đánh chủ ý xấu sao!"
Nhạc Tuấn Trúc chớp mắt mấy cái, đưa đầu đến trước mặt nàng, thành thật nói, "Chỉ là ta cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của muội thật đáng yêu, ta không thể rời mắt được.
Xin hỏi bây giờ ta có thể hôn muội một cái không?"
"Huynh!"
Bị hắn hỏi nghiêm túc như vậy mà sợ hãi, Tiết Đông Mai lập tức đỏ mặt, may là hắn còn biết lúc này bọn họ còn đang trên xe ngựa, nói câu này thì hạ thấp giọng xuống, không để phu xe bên ngoài nghe được, nếu không sau này nàng không thể ra cửa nữa!
Hắn lại duỗi đầu, dùng chóp mũi cọ vào mũi của nàng, giọng khàn khàn trầm thấp, mang theo mười phần dụ dỗ, "Ừm? Có thể chứ? Phu nhân?"
"Còn đang ở bên ngoài! Trở về rồi hãy nói." Tiết Đông Mai đẩy hắn một chút, cúi đầu xấu hổ nói.
Nhạc Tuấn Trúc mím môi, nhịn không được bật cười, "Được, về lại hôn tiếp."
Đáng tiếc nó không xảy ra.
Người cha trưởng thôn của Trần Hạnh Nhi nhận được thư của Trần Phương Ngọc, mang theo vợ vó ngựa không ngừng, ngày đêm gấp gáp chạy đến thành Vũ Châu, thuận tiện còn dẫn theo hai người cháu nhỏ trong thôn đến.
Nói là cháu nhỏ, nhưng tuổi cũng sấp xỉ bằng Nhạc Tuấn Trúc.
Thấy bọn hắn đã trở về, Trần Phương Ngọc liền đem việc chiêu đãi cháu trai, giao cho Nhạc Tuấn Trúc.
Vì vậy trong căn phòng đầy người, chỉ còn lại một mình Tiết Đông Mai rảnh rỗi.
Nàng đi dạo một vòng, cũng không tìm được chỗ cần mình, vì vậy chào hỏi mẹ, rồi về trúc uyển.
Phòng sách nhỏ của Nhạc Tuấn Trúc đã vài ngày chưa quét dọn, nàng bưng một chậu nước, bắt đầu lau bàn giá sách một chút.
Vốn tất cả coi như thuận lợi, đến khi Tiết Đông Mai mở ngăn kéo dưới cùng của bàn học, sau đó dọn sách bên trong ra.
Sách đè một xấp phong thư, xuất hiện ở trước mắt của nàng.
Kiểu dáng phong thư này nàng nhìn có chút quen mắt, hình như đã thấy qua ở đâu đó.
Chỉ là trong chốc lát không nghĩ ra.
Trực giác đầu tiên của Tiết Đông Mai, đây là đồ đạc cá nhân của Tuấn Trúc huynh, nàng không nên nhìn.
Vì vậy, nàng lấy phong thư hắn đã cất ra, lau đáy ngăn kéo cho khô rồi lại cất vào.
Thế nhưng lúc đèn sách lên trên chúng, trong đầu nàng lóe lên linh quang, chợt nhớ tới lần trước..
thấy những phong thư, là lúc trước khi nàng về quê, Chử Cao Tinh sai người đưa tới cho nàng.
Nàng nhớ rất rõ, lúc đó để thể hiện rõ thân phận của mình, Chử Cao Tinh còn dùng bút ngòi vàng vẽ họa tiết lớn lên phong thư.
Và trước mắt..
những phong thư này, có thể nói là giống nhau như đúc.
Vậy trước mắt..
những phong thư này, nếu quả thật là do Chử Cao Tinh viết, hắn sao lại gửi thư cho Tuấn Trúc huynh? Còn lại viết nhiều phong thư như vậy.
Thực sự là kỳ lạ.
Nàng để sách lên bàn, lấy một phong thư trên cùng, mở ra nhìn một chút.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình, để xuống tiếp tục mở ra một phong thư nữa xem, nội dung bên trong đều là viết cho nàng!
Chỉ là không biết tại sao lại đến tay Tuấn Trúc huynh.
Còn nữa, nếu Tuấn Trúc huynh nhận được, vì sao không chuyển cho nàng?
Mang theo nghi ngờ, buổi tối Nhạc Tuấn Trúc làm xong việc về phòng, trước tiên nàng lấy phong thư ra đưa tới trước mặt hắn, "Tuấn Trúc huynh, muội không muốn nhiều lời, giải thích một chút đi."
Lúc thấy phong thư, Nhạc Tuấn Trúc nhướng mày, trong lòng âm thầm hối hận.
Sớm biết như vậy sau khi xem xong nên đốt những thứ này, cũng không biết lúc đó hắn nghĩ như thế nào, lại cất tất cả phong thư lại.
Quả nhiên, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể ôm tâm lý chờ may mắn.
"À," hắn hiếm khi thấy có chút do dự, "Nếu như ta dùng cớ ta bận học quá, quên đưa cho muội lý do này, có thể vượt qua cửa ải này không?"
Tiết Đông Mai không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại, "Huynh cảm thấy thế nào?"
"Chắc là không thể.
Để ta suy nghĩ lại một chút." Nhạc Tuấn Trúc tự lẩm bẩm, "Rốt cuộc là tại sao vậy chứ, ta sao lại không đưa cho muội? Aizz, thật đúng là khó trả lời."
Hắn đi quanh nàng một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng.
Thấy hắn dừng lại, Tiết Đông Mai giương mắt hỏi, "Thế nào, nghĩ xong rồi?"
Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, giọng nói rất có thành ý, "Ừm, nghĩ xong rồi.
Đáp án, là ta cố ý."
Dùng giọng chân thành nhất, lại đáng đánh đòn nhất.
Tay nàng giơ lên, Nhạc Tuấn Trúc vội vã giải thích, "Muội cũng không hỏi ta xem tại sao ta làm vậy?"
Dựa theo diễn biến bình thường mà nói, nàng kế tiếp phải nói: Được, vậy huynh nói đi, tại sao muốn chặn thư của muội.
Nhưng nàng sẽ không!
"Muội sẽ không hỏi!"
Nàng vừa nói xong, chỉ cảm thấy bên hông bị hắn kéo mạnh, cả người lao tới trước ngực hắn.
Mũi nàng sắp đụng cằm hắn, Nhạc Tuấn Trúc ngẩng đầu lên, đỡ đầu của nàng nghiêng một chút, để nàng hoàn toàn vùi vào ngực của hắn.
"Nhưng ta muốn nói."
Giọng của nàng bị y phục của hắn chặn lại, buồn bực nói, "Vậy huynh nói đi."
Hắn đưa tay vuốt đầu của nàng, cúi đầu dùng cằm xoa đỉnh đầu của nàng, "Bởi vì ta không thích.
Không thích muội và Chử Cao Tinh có quan hệ thân mật, không thích muội coi trọng hắn, không thích muội lo lắng cho hắn.
Ta thích trong lòng muội chỉ có ta, thích trong mắt muội chỉ thấy ta, thích muội liên tục cằn nhằn gọi tên của ta."
Tiết Đông Mai nén cười, giãy giụa thoát khỏi ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Muội lúc nào gọi tên của huynh, muội đều gọi huynh là Tuấn Trúc huynh ngô.."
Hắn bỗng nhiên cúi đầu, không thể cưỡng được hôn lên môi nàng.
(trung gian tỉnh lược một chút)
Lúc tách ra, hắn vẫn lưu luyến không rời quét qua khóe môi của nàng, lau đi vệt nước chảy ra, sau đó áp lên môi nàng, "Sau này tuyệt đối không được gọi ta như vậy nữa."
Tiết Đông Mai bị hắn hôn làm cho mơ hồ, nghe lời này của hắn bèn hỏi, "Vì sao?"
"Bởi vì ta sẽ không khống chế được."
"Không khống chế được cái gì?"
"Hôn muội."
"..
Tuấn Trúc huynh ngô.."
Nàng nói không được, hô hấp lại bị hắn mạnh mẽ đoạt mất.
Ăn giáo huấn lần này, Tiết Đông Mai mở miệng muốn nói chuyện, liền cân nhắc chốc lát, "Muội thấy huynh bây giờ và trước đây hoàn toàn khác nhau."
Nhạc Tuấn Trúc nghe nàng nói vậy, nhìn nàng, khiêu khích nói, "Muội phải gọi ta là gì?"
"..."
Nàng muốn gọi Tuấn Trúc huynh, lại nghĩ tới lúc nãy mới bị ăn hành, nghĩ lại kêu, "Tuấn Trúc ca."
Lúc này Nhạc Tuấn Trúc mới hài lòng bật cười.
Thế nhưng tâm trí Tiết Đông Mai nhanh chóng nguội lạnh, giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào.
Ngay từ đầu nàng cũng muốn gọi hắn như vậy, đáng tiếc tiếng xưng hô này đã bị gọi trước, là xưng hô đặc biệt của Úc Nhu.
Nàng bất đắc dĩ, mới gọi giống với những người khác Tuấn Trúc huynh.
Úc Nhu, Úc Nhu.
Tên của nàng ấy như một cái gai nhọn đặc biệt cắm ở cổ họng, bình thường cũng không - cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng nếu cố gắng nếm thử, lúc nào nó cũng cắm vào thịt của nàng, đâm nàng đau đớn.
Không nuốt trôi, cũng không lấy ra được.
Nàng chôn đầu vào ngực hắn, vòng tay qua, ôm thật chặc lấy cổ hắn.
Nhận thấy động tác của nàng, Nhạc Tuấn Trúc cười, cũng ôm chặt lấy nàng.
Bên ngoài viện vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, có gia đinh gõ cửa một cái, "Thiếu gia, Úc Nhu tiểu thư của Tưởng phủ tới, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm thiếu gia."
Nhạc Tuấn Trúc sửng sốt một chút, lúc này đêm đã khuya, hắn thực sự nghĩ không ra vì sao Úc Nhu lại tới vào lúc này.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ thất thần vào ban ngày của Tưởng Duệ Kỳ, hắn buông Tiết Đông Mai ra, "Ta đi xem sao."
Tiết Đông Mai vẫn cúi đầu, "Ừm, đi nhanh về nhanh."
Nhạc Tuấn Trúc áy náy sờ đầu của nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài phủ Úc Nhu nôn nóng đi tới đi lui, thấy Nhạc Tuấn Trúc đi ra, nàng gấp gáp nói, "Tuấn Trúc ca, ta không muốn trễ như vậy còn quấy rối huynh."
Hai người quen biết đã lâu, Nhạc Tuấn Trúc chưa từng thấy dáng vẻ gấp gáp như vậy trên mặt nàng, liền hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tình yêu rất ích kỷ, đúng không.
Khi bạn thực sự thích một người, luôn muốn chiếm tất cả sự chú ý của họ.
Cho nên lúc trước khi biết Tuấn Trúc huynh có thể thầm mến Úc Nhu, con gái ta đương nhiên rất khổ sở...