• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úc Nhu đưa cho hắn một phong thư, "Biểu ca muội để lại, tự mình chạy tới Nhữ Châu tìm Kim Kim."
Nhạc Tuấn Trúc nhận thư, đọc lướt qua, "Phát hiện khi nào?"
"Nửa canh giờ trước, muội không dám nói cho dượng và dì.

Tuấn Trúc ca, bây giờ phải làm gì?"
Nhữ châu cách Vũ Châu cũng không xa, Tưởng Duệ Kỳ người lớn như vậy, một mình đi cũng rất bình thường.

Chỉ là Úc Nhu bây giờ sốt ruột, khiến Nhạc Tuấn Trúc có chút bất ngờ.
Nhìn thấy nghi hoặc của hắn, Úc Nhu lấy ra một túi gấm màu thủy lam, "Này có lẽ lúc biểu ca chuẩn bị ra khỏi cửa mang theo, đáng tiếc rớt ở trên đường nhỏ trong phủ.

Sau khi hạ nhân nhặt được giao cho muội, muội mới phát hiện.

Hiện tại huynh ấy nhất định ra khỏi thành, lại không xu dính túi, Tuấn Trúc ca, biểu ca muội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Trong thành Vũ Châu cấm đi lại ban đêm, hiện tại cửa thành đã sớm đóng chặt, bất luận là ai đều không thể ra khỏi thành.
Đương nhiên cũng không phải không có cách, nhưng nếu muốn đi ra ngoài, sẽ làm kinh động đến Nhạc Quang Kỳ, để ông đi lấy lệnh bài hạ lệnh mở cửa thành.
Chuyện này quan trọng, Nhạc Quang Kỳ không thể chỉ dựa vào một người như Úc Nhu nói, để cho người mở cửa.

Việc này xảy ra, đem nay cũng đừng mong được yên ổn.
Úc Nhu cũng biết đạo lý này, cho nên cùng đường, mới tìm Nhạc Tuấn Trúc.
"Không có việc gì, hắn mưu ma chước quỷ nhiều như vậy, nhất định có biện pháp.

Thật sự không được, trên người hắn mang theo ngọc bội và mão cũng có thể có giá trị, yên tâm đi.


Thế này, muội đi về trước, ngày mai khi cửa thành mở cửa, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài tìm hắn.

Không có bạc, chắc hắn cũng đi không xa.

Chỉ có điều, Tưởng bá cùng bá mẫu bên này, sợ là muốn giấu cũng không được."
Úc Nhu cũng vì sốt ruột, lo lắng, nghe Nhạc Tuấn Trúc nói như vậy, nàng dần bình tĩnh lại, "Cái này thì không có việc gì, đợi lát nữa muội nói với Tống Thần một chút, nói biểu ca đêm nay ở cùng hắn, trực tiếp ngủ ở Tống gia.

Nhiều nhất ngày mai dượng dì có thể giáo huấn huynh ấy một trận."
"Cũng chỉ có thể như vậy.

Nhưng hiện tại đã khuya, muội một cô gái tùy tiện đi vào Tống phủ, còn tìm Tống Thần, có thể ảnh hưởng không tốt lắm.

Như vậy đi, muội đi về trước, Tống phủ bên kia ta đi một chuyến."
"Được."
Hai người lại đối chiếu kiểm tra lại một lần nữa, Nhạc Tuấn Trúc tìm người sắp xếp xe ngựa, đưa Úc Nhu trở về, trước khi xuất phát đi Tống phủ, tìm gia đinh truyền lời cho Tiết Đông Mai, "Nói ta có việc, để nàng đi nghỉ ngơi trước.

Chờ ngày mai có thời gian, ta sẽ giải thích cho nàng."
Gia đinh mang nguyên lời bẩm báo cho Tiết Đông Mai, nhìn nàng thất thần, lặng lẽ rời khỏi trúc uyển.
Tiết Đông Mai trở về phòng, chỉ nằm ở trên giường trằn trọc, làm sao cũng không ngủ được.
Đã trễ như vậy, Úc Nhu tìm Tuấn Trúc huynh sẽ có chuyện gì Vì sao lại lâu như vậy, huynh ấy có trở về không? Bọn họ cùng nhau đi đâu? Làm cái gì? Nói gì?
Một đống vấn đề, lặp lại xuất hiện ở trong đầu nàng, khiến nàng càng ngày càng thanh tỉnh.
Cuối cùng nàng dứt khoát bò dậy, ghé vào cửa sổ, toàn tâm toàn ý mà nhìn chằm chằm cửa viện.
Khi Nhạc Tuấn Trúc trở về, đã gần đến giờ Tý.

Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, Tiết Đông Mai nhanh chóng cúi đầu, tránh ở phía sau cửa sổ.
Tiếng bước chân ở trước cửa phòng nàng chần chừ do dự một lát, lại nhẹ nhàng rời đi.
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ, ngã trên giường một lúc sau, mới đi ngủ.
Trong lòng có chuyện, nàng ngủ cũng không yên giấc, ngày hôm sau sáng sớm nàng liền tỉnh.
Trong viện yên tĩnh, không có một chút thanh âm.
Tiết Đông Mai sau khi thức dậy, đi đến phòng đối diện Nhạc Tuấn Trúc.
Trong phòng lại không có một bóng người, trên giường chăn bông được xếp chỉnh tề, đưa tay thử thăm dò, đã không còn chút hơi ấm nào.
Có lẽ hắn đã đi từ sớm.
Tiết Đông Mai ra cửa viện, đến phòng khách chính mới nghe từ trong miệng hạ nhân biết được, Nhạc Tuấn Trúc lúc trời còn chưa sáng, đã rời khỏi phủ.
"Huynh ấy đi xe ngựa sao?" Nàng vừa rồi trên đường nhìn thấy, trong phủ xe ngựa đều ở đây.
Gia đinh giữ cửa gật đầu, lại lắc đầu, "Là ngồi xe ngựa đi, nhưng không phải trong phủ, là Tưởng phủ xe ngựa của Úc Nhu tiểu thư.

Lúc mở cửa, nô tài nhìn thấy nàng ở trong xe ngựa."
Tiết Đông Mai sửng sốt một chút, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, "Ừm, ta đã biết."
Nhạc Tuấn Trúc vừa đi, mãi đến buổi trưa hôm sau mới trở về.
Lúc nhìn thấy Tiết Đông Mai, hắn thở phào, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, tựa đầu vào vai nàng, "Mệt chết ta.

Đừng cử động Đoàn Đoàn, để ta nghỉ một lát."
Tiết Đông Mai cứng người, duỗi thẳng bả vai để hắn dựa vào càng thoải mái một chút, "Huynh đi làm gì, làm sao cả người toàn mùi đất?"
"Muội còn ghét bỏ ta sao?"
Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy quay đầu, cố ý ở bên cạnh cọ vào cổ nàng, "Để muội ghét bỏ ta, ta cũng muốn người muội dính một ít mùi đất."
Tiết Đông Mai ngẩng cổ tránh né, cười nói, "Được~muội hỏi huynh đấy."
Nhạc Tuấn Trúc thở dài, "Haizz, Tưởng Duệ Kỳ bỏ đi.


Tối hôm qua Úc Nhu đến đây tìm ta, nói hắn để lại một bức thư, chạy tới Nhữ Châu tìm Kim Kim.

Nhưng vấn đề trước khi đi, hắn cố ý giả vờ làm rơi túi tiền trong phủ, Úc Nhu lo lắng hắn không xu dính túi, lại chưa bao giờ một mình ra khỏi cửa, nàng không dám nói cho Tưởng bá cùng bá mẫu, lúc này mới tới hỏi ta."
Sự chú ý của Tiết Đông Mai lập tức chuyển hướng, "Vậy còn sau đó, Tưởng thiếu gia đi sao?"
"Không, hôm nay sáng sớm ta ra cửa, cùng Tống thần bọn họ cùng nhau ra khỏi thành đi tìm, kết quả ở ngoài thành cách đó không xa có một cái miếu bỏ hoang nhỏ tìm được hắn.

Nghe hắn nói, vốn dĩ hắn muốn mướn xe ngựa trực tiếp đến Nhữ Châu, kết quả trên đường xuống xe ăn cơm, phát hiện không mang bạc.

Phu xe và chưởng quầy tiệm cơm, lấy những đồ vật đáng giá trên người hắn cầm đi.

Hắn ở bên ngoài lạnh một đêm, buổi sáng khi được bọn ta mang trở về, ý thức còn mơ hồ."
"Tại sao lại như vậy.

Kim Kim đã biết chưa?"
Nhạc Tuấn Trúc lắc đầu, "Tưởng Duệ Kỳ cảm thấy mất mặt, đều không cho ai nói.

Chờ hắn tốt lên, xem hắn làm như thế nào."
Tiết Đông Mai gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, nhìn hắn không nói nữa, quay đầu mới phát hiện Nhạc Tuấn Trúc đã dựa vào nàng vai ngủ rồi.
Hô hấp rõ ràng và dài, thổi làm lay động tóc rũ xuống phía trước của nàng.
Tiết Đông Mai lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy cứ như vậy cũng khá tốt.

Trước kia vô luận chuyện gì nàng đều mặc kệ, chỉ cần bọn họ về sau có thể giống như bây giờ, nàng liền thấy đủ.
Chỉ là nghĩ, nàng liền cảm thấy ủy khuất.
Giống như không lâu trước, nàng cũng quyết định như vậy.
Chỉ là lúc này mới qua bao lâu, nhìn hắn cùng Úc Nhu có quan hệ, nhớ tới bọn họ đã từng có hành động thân mật, nàng liền nhịn không được trong lòng khó chịu, muốn hoàn toàn độc chiếm Tuấn Trúc huynh, muốn sinh mệnh hắn duy nhất một nữ nhân.
Nàng cảm thấy mình đã thay đổi, trở nên nghi thần nghi quỷ, trở nên không hề giống chính mình.
Nàng chán ghét chính mình như vậy.
Lại không ngăn được mình thay đổi.
Nàng suy đi nghĩ lại, mỗi lần muốn mở miệng hỏi chuyện của hắn và Úc Nhu, trong đầu luôn có thanh âm nói cho nàng, đừng hỏi.

Sau khi hỏi, đến được đáp án, lại có thể thế nào.
Nhưng nếu, tất cả chỉ là nàng suy nghĩ nhiều, lỡ như Tuấn Trúc huynh đối với Úc Nhu cùng người khác giống nhau, lỡ như hắn từ đầu tới đuôi, chỉ để ý thích mình?
Nàng một bên tự nói với mình không thể nào, bản thân quá mức bình thường, Tuấn Trúc huynh giống như được ông trời ưu ái, làm sao nhìn đến mình.

Một bên lại cảm thấy hai người từ nhỏ đã quen biết, nói không chừng hắn vẫn luôn nhớ tình cảm hai người lúc còn nhỏ.
Giống như rơi vào bên trong một cái vòng lẩn quẩn, hai bên cuốn vào nhau, hai người trái ngược nhau hoàn toàn ý nghĩ này giày vò nội tâm của nàng gần như muốn sụp đổ.
Chiều hôm nay, gần đến giờ tan học của Nhạc Tuấn Trúc, nhớ lúc sáng hắn rời đi nói muốn mình ở cửa phủ chờ hắn, Tiết Đông Mai liền cùng Trần Phương Ngọc nói một tiếng, đi ra cửa.
Mấy ngày nay cảm xúc nàng bất thường, Trần Phương Ngọc đã sớm chú ý tới.

Nhưng nghĩ có lẽ nổi lên xích mích giữa Nhạc Tuấn Trúc, chuyện của người trẻ bà là mẹ chồng cũng không tiện nói, để cho bọn họ tự xử lý đi.
Nhưng càng kéo dài, chuyện giống như càng nghiêm trọng.

Cho đến hôm nay, Tiết Đông Mai cùng bà nói chuyện, đã thất thần rất nhiều lần.

Bà quyết định đêm nay sẽ không giải quyết, bà sẽ tìm Tuấn Trúc nói chuyện cho thật tốt.
Tiết Đông Mai ở cửa đợi một lúc lâu, mới thấy Tác Doanh vội vàng cho xe ngựa đi chậm lại.

Thấy hắn dừng xe ngựa lại, Tiết Đông Mai tươi cười nghênh đón, lại nghe thấy Tác Doanh nói, "Thiếu phu nhân, thiếu gia không trở về."
"Huynh ấy còn ở học viện sao? Vậy sao ngươi lại về trước?" Nàng hỏi.
Tác Doanh trả lời, "Thiếu gia đi Tưởng phủ.

Nghe Úc Nhu tiểu thư nói, Tưởng thiếu gia ở nhà tuyệt thực, đã hai ngày không ăn cơm, sau khi thiếu gia tan học liền đi qua xem, nói tối muộn mình sẽ trở về, để thiếu phu nhân không cần chờ người."
Tiết Đông Mai sửng sốt một chút, "À, được.

Vậy phiền ngươi đưa xe ngựa vào trong phủ, ta đi vào trước."
Tác Doanh gật đầu, nhìn sắc mặt nàng không đúng, yên lặng cho xe ngựa đi vào.
Tiết Đông Mai một đường thất thần về tới trúc uyển, cửa thư phòng không đóng chặt, khi gió thổi qua, cửa phòng lắc lư đập vào ngưỡng cửa, phát ra tiếng két .

Nàng đi qua đẩy cửa ra, nhấc chân vào thư phòng.
Thần trí giống như bay ra khỏi đầu, nàng chỉ cảm thấy đầu trống rỗng.
Nhìn thấy chỗ trống trên bàn sách có giấy và bút lông, nàng nắm bút, dính mực, suy nghĩ trong chốc lát, trên giấy viết ba chữ.
Thư hòa li.
Chẳng qua mỗi một chữ viết, trong phút chốc liền dừng lại.

Nước mực theo đầu bút lông nhỏ giọt, rơi xuống phía dưới giấy ố vàng, thoạt nhìn cực kỳ nổi bật.
Ba chữ này, giống như dùng hết sức lực của nàng, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không chống để nổi.
Tiết Đông Mai đưa cánh tay chống ở trên bàn, chậm rãi ngồi xuống, trái tim đập kịch liệt trong ngực giống như muốn phá cổ họng nàng, nhảy ra từ trong miệng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nàng còn tưởng rằng là Nhạc Tuấn Trúc đã trở lại, vừa định đứng lên, liền nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm, "Thiếu phu nhân, Nhiễm tiểu thư đến đây, hiện tại đang ở đại sảnh chờ người."
Tiết Đông Mai thở ra, cảm thấy có chút thất vọng, lại có chút may mắn.
Hiện tại suy nghĩ nàng rất loạn, lòng còn không đủ thanh tỉnh để đối mặt với Tuấn Trúc huynh.
"Thiếu phu nhân?" Nhìn trong phòng hồi lâu không có thanh âm, bên ngoài nha hoàn hơi cao giọng chút, "Thiếu phu nhân người ở bên trong sao?"
Tiết Đông Mai khụ một tiếng, cổ họng nuốt nước bọt, "Ngươi để nàng chờ ta một lát, ta lập tức tới đây."
Nàng đứng lên sửa lại y phục một chút, lại nhìn gương kiểm tra dung nhan, sắp xếp lại tâm trạng để chắc chắn không có gì sơ hở, mới đi ra ngoài.

Thân thể Linh Hoa vừa khỏe, Kim Kim lại đi rồi, nàng không muốn biểu hiện bất thường, khiến Linh Hoa lo lắng.
Chỉ là Tiết Đông Mai vừa rời đi không bao lâu, Trần Phương Ngọc liền từ một con đường khác đi tới.

Bà trở về suy nghĩ, vẫn là quyết định cùng Đoàn Đoàn nói chuyện trước, nếu là chuyện tình của quận chúa nói cũng được, để vợ chồng son bọn họ giải quyết là được.
Nếu là chuyện khác, Đoàn Đoàn lại khó nói, tự mình ra mặt giải quyết.
Phòng ngủ hai người không có người, nhìn cửa thư phòng mở ra, Trần Phương Ngọc cho rằng Tiết Đông Mai ở trong thư phòng, liền nhấc chân đi vào.
Trong thư phòng cũng không có ai.
Trần Phương Ngọc ở bên trong dạo qua một vòng, trước khi đi, đôi mắt bị một mảnh giấy trên bàn hấp dẫn.

Trên mặt hình như viết ba chữ, chỉ là những chấm mực xung quanh dày đặc rất chói mắt.
Bà đi qua, cầm lấy tờ giấy lên nhìn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK