Ông cụ Ân nhìn màn hình tối đen trước mắt, tức giận mà run run chống tay lên mặt bàn, chỏm râu cũng theo đó mà run rẩy theo.
Quản gia Trương cũng sửng sốt mất một lúc, đợi đến khi ông phản ứng lại thì vội vàng xoa xoa lưng cho ông cụ, liên tục bảo ông đừng tức giận.
“Thằng bất hiếu này!” Ông cụ Ân tức đến mức hai mắt như đen lại: “Không ngờ chuyện lớn như vậy mà nó lại..."
Quản gia Trương lo lắng đỡ cánh tay ông cụ: “Ông chủ, ngài có sao không..."
Ông vừa mới thốt ra, ông cụ Ân lập tức đứng bật dậy.
“Thằng bất hiếu Ân Bắc Lâm này, nhất định phải làm trái ý tôi đây nó mới vừa lòng đúng không!” Ông cụ Ân vỗ bàn, quát: “Nó thực sự cho rằng ông đây không trị được nó đúng không?!
Tràn đầy sức sống, xem ra là không sao rồi.
Quản gia Trương nhìn ông Ân, đợi ông xả giận xong rồi mới lên tiếng nói.
“Ông chủ, ngài chỉ muốn cậu chủ về thừa kế gia nghiệp thôi mà, cần gì phải đặt nặng việc yêu đương của cậu chủ..."
“Vớ vẩn!” Ông cụ Ân nổi giận gào lên: “Nó muốn yêu đương cũng không thể yêu đương với đàn ông được.”
Quản gia Trương xoa mặt, không nói gì.
Lồng ngực ông cụ Ân phập phồng lên xuống, một lát sau mới bình tĩnh lại: “Cũng chẳng biết cái thằng họ Lộ kia làm gì với thằng bất hiếu này nữa.”
Vừa nhớ lại cái bức ảnh Lộ Nhâm ngồi trên người Ân Bắc Lâm là tâm trạng vừa mới dịu xuống của ông cụ Ân liền biến thành tức giận.
Ông cười lạnh: “Lão Trương, ông công khai hết mấy chuyện tốt đẹp mà thằng nhóc họ Lộ kia làm ra đi... Dù sao thì tôi cũng không nói được thằng nhóc kia, vậy thì cứ chờ đến lúc nó bị dư luận dồn ép, đến lúc đấy để xem ông đây có nói được nó không.”
...
Phát sóng trực tiếp sập rồi, Weibo cũng theo đó mà đóng băng.
Công nghệ bây giờ phát triển hơn ngày xưa nhiều, giờ nền tảng được cập nhật lại, chuyện yêu đương của Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm bị lộ ra làm cả Weibo tê liệt mất 20 phút.
Mấy nhân viên kĩ thuật của Weibo vừa bảo trì vừa biết ơn vỗ ngực.
... May mà bây giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc, may mà bây giờ mới chỉ hơn 4 giờ chiều...
Tưởng tượng đến cảnh chuyện này mà bị tung ra vào nửa đêm, bọn họ đang sửa soạn chuẩn bị đi ngủ mà còn phải đứng lên tăng ca, đấy mới thực sự là khủng khiếp.
Bên kia.
Trong phòng phát trực tiếp, nhân viên kỹ thuật sốc một hồi, rồi luống cuống định mở lại phát trực tiếp.
Nhưng thử một hồi lâu, lần nào cũng bị từ chối.
Nhân viên kỹ thuật không hiểu. nói: “Tổ trưởng, cái này... hình như thật sự không phát được..."
Người tổ trưởng vận hành vừa nãy còn đang hưng phân, giờ khắc này, khuôn mặt đờ ra, trong lòng thì chết lặng.
Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi mới phất phất tay: “Bỏ đi.”
Dù sao cũng hết giờ rồi.
... Hơn nữa, mấy vị khách quý trong kia trông có vẻ cũng chẳng phát trực tiếp nổi nữa... Ừm.
Trong phòng phát trực tiếp.
Sắc mặt người chủ trì khiếp sợ đờ ra, sau khi nhận được thông báo của bên vận hành, anh ta liền ngơ ngác đi ra ngoài.
Hiện tại, trong phòng phát trực tiếp chỉ còn mấy diễn viên chính.
Trong mấy người ở đó, chỉ có Hà Châu là trông bình tĩnh nhất, ông chỉ kinh ngạc nhíu mày một cái rồi vẻ mặt lập tức trở lại bình thường - dù gì cũng là người trong ngành nhiều năm, có chuyện gì mà chưa thấy qua cơ chứ?
Thế nhưng, đám người trẻ tuổi quả nhiên là không được như vị tiền bối nhiều năm trong nghề.
Nhiêu Manh Manh bị lời công khai này dọa cho choáng váng, người vốn luôn thông minh nhanh nhẹn như cô ấy, giờ phút này trên khuôn mặt cũng hiện rõ sự ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn về phía Ân Bắc Lâm và Lộ Lâm.
Đỗ Hoài trong cũng chẳng tốt hơn là bao, nhìn chằm chằm về phía Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm đang được anh ôm, trên mặt đều là sự ngạc nhiên và không tin được, không thốt ra được câu nào, trên đầu dường như được phủ đầy dấu hỏi chấm.
Thế nhưng, nếu bọn họ có tâm trạng liếc nhìn Lộ Nhâm một cái, chắc chắn sẽ phát hiện ra được, so với bọn họ, Lộ Nhâm trong còn ngỡ ngàng lúng túng hơn nhiều.
Cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên, dường như linh hồn đã trôi ra ngoài vũ trụ.
Lộ Nhâm như hóa đã, ngồi yên ở trên người Ân Bắc Lâm, được anh ôm từ đằng sau như một đứa bé, một tay vòng ra sau lưng, tay còn lại còn được anh nắm chặt.
Cậu ngơ ngác nhìn xuống, trên người chỉ có độc một chiếc quần đùi, chân vừa lúc đang đặt ở trên đầu gối của người đàn ông,
Trong đầu dường như được chia ra thành hai tên nhóc.
Tên nhóc thứ nhất ngơ ngác nói: “Tôi nói chứ, chất quần tây lần này của Ân Bắc Lâm tốt quá, thực dễ chịu, ngồi thoải mái quá..."
Tên nhóc còn lại gào lên: “Đồ điên này, cậu có thể tỉnh lại hay không hả, tên này đang công khai chuyện yêu đương của hai người đấy, mẹ nó rốt cuộc là não của anh ấy nghĩ cái gì thế!!!”
Bị tên nhóc kia quát xong, Lộ Nhâm nhanh chóng hoàn hồn lại.
Tim còn đang không ngừng đập bang bang.
Lộ Nhâm cúi đầu, cậu nín thở, lặng lẽ lấy sức bỏ tay người này ra...
Nói thì cũng đã nói rồi, ở đây nhiều người thế này, cậu cũng ngại không tiện hỏi thẳng anh... Giờ cứ nhanh chóng xuống khỏi người anh thì hơn!!
Dù gì thì cũng là một người đàn ông trưởng thành, công khai thì thôi đi, lại còn tay cầm tay buồn nôn thế này làm gì cơ chứ?
Đúng lúc ấy, bỗng nhiên trên đỉnh đầu cậu có một tiếng than thở: “Hai người thật là..."
Lộ Nhâm sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra chẳng biết thầy Châu đã đến đây từ lúc nào.
Hà Châu liếc anh, không đồng ý lắc đầu, đầy sâu xa nói: “Tôi thấy hai cậu cũng chưa quen nhau chưa được bao lâu đúng không?”
“Tương lai về sau còn dài mà.” Hà Châu thở dài: “Việc gì phải nói ra tùy tiện như vậy. Bắc Lâm à, tôi nói chứ, hành động hôm nay của cậu, cũng chỉ có người trẻ tuổi ngông cuồng mới có thể làm được thôi.”
Đúng thế!
Thầy Hà quả là người sáng suốt mà, thầy nói chí phải!
Trong lòng Lộ Nhâm đang đổ lệ, nếu không phải cậu còn đang ngồi trên người Ân Bắc Lâm, chắc chắn cậu sẽ gật đầu theo.
Cho dù có hào quang của nam chính thì anh cũng không thể làm loạn như vậy đâu!
Tựa như nghe được những lời oán giận trong lòng cậu, Ân Bắc Lâm như có như không mà liếc mắt về phía cậu.
Lộ Nhâm ngượng ngùng, vội vàng tránh ánh mắt của anh.
Sắc mặt của Ân Bắc Lâm vẫn như mọi ngày, hơi vuốt cằm.
“Thầy nói cũng không sai.”
Ân Bắc Lâm thản nhiên nói: “Nhưng tôi quả thực là người trẻ tuổi, nên mới có thể ngông cuồng như vậy.”
Lộ Nhâm ngơ ra đó, theo bản năng liếc nhìn Ân Bắc Lâm.
“So với che che giấu giấu, tôi thà công khai minh bạch rõ ràng còn hơn.”
Ân Bắc Lâm cười cười, Lộ Nhâm còn đang thất thần thì đột nhiên được anh dịu dàng xoa đầu, anh nói: “Tôi không muốn sau này cậu ấy phải hối hận.”
Ân Bắc Lâm đã làm đến thế rồi, Hà Châu còn nói gì được nữa, lời muốn nói đều nghẹn ở trong họng.
Một lúc lâu sau, anh ta mới gật đầu, thở dài nói: “Là tôi sai rồi,”
Hà Châu cao giọng: “Tiểu Đường à, Bắc Lâm đối xử với cậu tốt như vậy , cậu cũng mau đi xuống đi nào.”
Vai cậu bị vỗ một cái, thế nhưng Lộ Nhâm vẫn cứ ngồi im đó, một lúc lâu vẫn chẳng có động tác nào.
Ân Bắc Lâm nhìn về phía Lộ Nhâm.
Khuôn mặt vừa nãy còn đỏ bừng, liếc nhìn anh đầy ẩn ý, dường như là trách anh nói mà chẳng thương lượng gì với cậu cả.
Giờ phút này trên đó chỉ còn lại sự ngơ ngác, mờ mịt nhìn anh, dường như vẫn còn lưu lại chút sắc đỏ, lúng ta lúng túng há miệng, ngây ra như phỗng.
Ân Bắc Lâm không khỏi vui vẻ.
Một lần nữa, đôi bàn tay thon dài lại nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen. Nắm rất chặt.
Lông mày Ân Bắc Lâm hơi nhướng lên, nhìn Lộ Nhâm nói: “Thầy Hà đang nói chuyện với em đấy.”
... Nói chuyện ??
Lộ Nhâm sửng sốt, hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Cậu làm sao mà biết được thầy Hà vừa nói gì cơ chứ, lỗ tai Lộ Nhâm đỏ rực, xấu hổ nói: “Vừa lúc nãy em không để ý lắm, thầy, thầy nói gì thế ạ?”
Hà Châu nhìn phản ứng của Lộ Nhâm, không nhịn được cười.
“Không sao không sao, ai mà chẳng có tuổi trẻ chứ.” Hà Châu bắt đầu cảm khái về chuyện năm xưa: “Năm thầy hai mươi mấy cũng giống như Bắc Lâm bây giờ vậy, cô của các em cũng nhìn thầy hệt như vậy.”
“Phàm là người, mấy ai kiểm soát được tình cảm của mình, thầy cũng là người từng trải, không sao đâu.”
Lộ Nhâm: “..."
Danh Sách Chương: