Tiệc đóng máy này, Lộ Nhâm hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi.
Dù sao công việc là công việc, không thể nói không đi là không đi được.
Lúc chưa đi qua, Lộ Nhâm cố ý chuẩn bị báo cáo một chút cho Ân Bắc Lâm biết.
Lu: "Chó shiba gõ đầu jpg"
Lu: "Anh, bên đạo diễn Vương nói đêm nay có tiệc đóng máy, Đỗ Hoài cũng có ở đấy"
Ân Bắc Lâm trả lời nhẹ nhàng một tiếng "ừ".
Lộ Nhâm ngẫm nghĩ, lại gõ chữ hỏi: "Anh, hôm nay không phải kết thúc hoạt động rồi à?"
Lu: "Không đi cùng sao, Đỗ Hoài cũng ở đó!"
Lần này Chồng trả lời tin nhắn rất nhanh, phía trên chỉ có bốn chữ lớn.
Chồng: "Em chơi vui vẻ"
Lộ Nhâm chảy một hàng mồ hôi, trả lời bằng biểu cảm chứa chữ "Được rồi".
Không phải, Có phải Lộ Nhâm quá yên tâm với cậu rồi không?
Đỗ Hoài cũng ở đó nha!
Không tính mấy ngày trước, bác Trịnh còn nói chuyện cậu vượt quá giới hạn, là ảnh chụp trước kia cậu từng thích của Đỗ Hoài, Ân Bắc Lâm không phải cũng tự nhìn thấy sao, gần đây còn có người đang điều tra cậu và Đỗ Hoài nữa.
Cậu biết điều nên chuẩn bị báo cáo, nhưng người này lại không hề lo lắng ư?
Lộ Nhâm có hơi mê mang.
Chưa từng tới tiệc đóng máy, trái lại Lộ Nhâm biết vì sao Ân Bắc Lâm lại yên tâm.
Đầu tiên, tiệc đóng máy đúng là rất nhộn nhịp, đoàn làm phim bao hết một sảnh, khắp nơi đều là người. Đỗ Hoài là diễn viên chính, còn có nam hai Đao Phong, gần đây nhiệt độ khá cao, không đi lên phát biểu thì cũng bị tổ chương trình xúi giục biểu diễn, còn phải đi tới đi lui mời rượu những đạo diễn, nhà đầu tư xung quanh... Quan trọng nhất chính là còn phải chụp tuyên truyền.
Người ta vốn dĩ không rảnh đếm xỉa tới cậu.
Ánh mắt ngẫu nhiên đối đầu nhau, Đỗ Hoài sẽ vô thức nghiêng đi.
... Xem ra giống lần tước, trái lại Đỗ Hoài sợ cậu hơn.
Lộ Nhâm lén thở phào nhẹ nhõm.
Cậu và Trần Tư Vũ, còn có bọn người Vương Mạn Toa, Bách Ích ngồi chung một bàn, vốn muốn lẫn trong đám người vui vẻ ăn cơm, uống rượu, ai biết được cậu đã ngồi trong góc, vậy mà vẫn có người tới chạm cốc với cậu.
Giám chế, đạo diễn Vương, ngay cả mấy ông chủ đầu tư cũng tới, nhìn thấy cậu thì sẽ nói một câu: "Haizz! Đây không phải tiểu Lộ sao?" Sau đó cười lớn nâng lý với người trong bàn của bọn cậu.
Lộ Nhâm biết mình dễ say, lần trước có Ân Bắc Lâm, cậu còn uống một chút, lần này cậu không dám uống nữa... Tình huống không quan trọng, đều là uống một nửa chừa lại một nửa.
Trần Tư Vũ uống tới mức nghiêng ngã, còn chơi oằn tù tì cùng nhà làm phim lần trước.
Đợi mọi người đi rồi, Vương Mạn Toa uống nhiều quá, phì cười ha ha: "Tổng giám đốc Hứa cũng tới uống một ly đi, ôi chao! Chúng ta xem như là được hưởng lợi từ thầy Lộ hết đó."
"...Chị Toa Toa coi trọng rồi, coi trọng rồi." Lộ Nhâm cười vô vị.
Vương Mạn Toa say khướt, mặt đỏ lên, lầm bầm: "Vậy thì không có nha, thấy Ân không phải từng dẫn cậu gặp tổng giám đốc Hứa một lần sao, không thì tổng giám đốc Hứa cũng chẳng thèm phản ứng với chúng tôi."
"Còn có, đừng gọi tôi là chị Toa Toa, phải gọi... Thì gọi tôi là cô gái đẹp."
Lộ Nhâm cười gượng: "..."
Chị à, có phải uống nhiều quá rồi không?
Bên cạnh, Bách Ích nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Thầy Lộ, thầy Ân từng dẫn cậu đi ăn cơm riêng với tổng giám đốc Hứa rồi hả?"
"Ừm... Lúc ấy anh ấy đến thăm ban." Lộ Nhâm hơi xấu hổ nói: "Bởi vì thời gian tương đối ngắn, cho nên chưa kịp gọi mọi người cùng nhau đi ăn."
Bách Ích "A" một tiếng, nói: "Vậy lần này thầy Ân không tới đúng không?"
Lộ Nhâm gật đầu: "Hình như còn có hoạt động khác, cho nên đêm nay tạm thời không theo tới."
"Đối với cậu thật tốt ha."
"Bình thường đạo diễn Vương không tham gia những buổi tiệc thế này đâu." Bách Ích cười cợt: "Ông ấy yêu cầu rất nghiêm khắc, nếu không phải có thầy Ân ở đây, có lẽ lần đóng máy này ông ấy cũng sẽ không tới."
Lộ Nhâm nở nụ cười: "Như vậy à, tôi cảm thấy đạo diễn Vương vẫn rất thân thiết đó."
Giám chế bên cạnh uống hơi nhiều, hét lên: "Thầy Lộ, đạo diễn Vương đặc biệt tốt với cậu thôi, đạo diễn Vương tuy thấy luôn cười tủm tỉm nhưng thật ra rất nghiêm khắc."
"Cậu coi như bị chửi rất ít rồi." Anh ta say khướt: "Cậu nhìn người bên cạnh mình đi, có người nào chưa từng bị chửi đâu."
Trần Tư Vũ uống hơi nhiều, "ực" một tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy, không biết tôi bị chửi bao nhiêu lần đâu, ực! Chỉ có cậu là bị chửi rất ít thôi!"
Bách Ích cười khẽ.
Một tia sáng xanh nho nhỏ khó thấy lộ ra trong túi tiền của anh ta.
"Nhưng mà!"
"Nếu như không có thầy Lộ của chúng ta ở đây..." Trần Tư Vũ ngã trái ngã phải mà đứng dậy, hét lên nói: "Tôi... Ực, tôi sẽ bị đạo diễn Vương chửi tới chết, toàn bộ người đi đều bị chửi."
Vương Mạn Toa đứng lên, dứt khoát đụng vào, mặt đỏ hồng nghiêm lại nói: "Đi! Không uống hết... Thì đều là khốn khiếp!"
"Khốn khiếp!" Trần Tư Vũ lớn tiếng nói lại.
Lộ Nhâm: "..."
Mấy anh hai chị hai ơi, say thành dáng vẻ này cũng đừng buồn bực nữa chứ!
Tiệc đóng máy diễn ra tới hơn mười giờ đêm, Lộ Nhâm và người đại diện của Trần Tư Vũ cùng chống đỡ với Trần Tư Vũ, đưa anh ta lên xe.
Gió đêm hơi lạnh, Lộ Nhâm khép chặt áo khoác trên người, lên xe của anh Ngô.
Cùng lúc đó.
Ánh mắt Bách Ích ảm đạm nhìn theo chiếc xe Lộ Nhâm đi xa.
Anh ta nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên đầy bí ẩn.
"... Đi thôi."
...
Bách Ích gần như không cần động não cũng có thể suy nghĩ, chờ khi sự việc này bị tuôn ra, người trên mạng sẽ đánh giá Lộ Nhâm như thế nào.
"Oẹ, thì ra Lộ Nhâm trèo lên Ân Bắc Lâm, thế mà còn đập tiền để tiến vào đoàn làm phim, hai người yêu dường gì chứ, rõ ràng là quan hệ cơ thể không tốt mà, thật ghê tởm."
"Tôi nói tại sao Từ Mẫu lại có tài nguyên tốt như vậy, thì ra tất cả đều do Ân Bắc Lâm lấy ra, bán một cái mông là có thể mua, cái nồi nào thì phối với cái nắp đó, ha ha."
"Vốn liếng sức mạnh thật đáng sợ, ngay cả đạo diễn Vương nổi danh yêu cầu người nghiêm khắc cũng bị viên đạn bọc đường này làm biến chất."
"Có tiền là có thể khiến cả đoàn làm phim nâng đỡ thôi, Ân Bắc Lâm thật thể diện, ngay cả phía nhà đầu tư cũng mời rượu Lộ Nhâm, cậu ta xứng sao?'
"Nâng càng cao thì rơi càng nhanh, đáng đời."
"Ai biết được Lộ Nhâm chỉ bán mình cho một mình Ân Bắc Lâm không, lúc trước không phải cậu ta là đi theo con đường hắc hồng đó sao, thật sự là chó không đổi được đớp phân..."
Anh ta càng nghĩ cảnh tượng người trên mạng chửi mắng Lộ Nhâm ra sao thì đáy lòng càng khó kiềm chế nổi sự hưng phấn như nguyện kia.
Chờ xem đi. Bách Ích cười ác ý.
Loại người không đầu óc như Lộ Nhâm, chỉ là leo lên được Ân Bắc Lâm, tất cả mọi người lập tức vây quanh cậu.
Mà kiểu người khổ sở như anh ta, không ngừng quay phim, lại gặp phải sự xa lánh của đạo diễn sói mắt trắng, còn bị đám nhân viên công tác giẫm một cước sao?
Dựa vào cái gì.
Bách Ích cất phần ghi âm, không chờ kịp mà kéo cửa lớn ra.
Ngay sau đó, khuôn mặt của anh ta cứng đờ.
Người đại diện cũ của Lộ Nhâm đang co đầu rút cổ, quỳ gối trong góc, như cố ý co người mình lại cho thật nhỏ.
Con ngươi Bách Ích co rụt lại.
"Thầy, thầy Ân..." Tiếng nói của Bách Ích run run, lùi về phía sau: "Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?..."
Dường như là khinh thường nói chuyện với anh ta, đôi mắt đen của Ân Bắc Lâm chỉ lướt nhẹ qua bóng dáng anh ta một cái, sau đó không nhìn nữa.
Nhưng sự lạnh lẽo, tịch mịch khó lường trong mắt lập tức đông cứng cả người Bách Ích.
Quan Cảnh hơi híp đôi mắt hồ ly, cười híp mắt đưa tay ra: "Ngại quá, nơi này còn có người."
Bách Ích giật mình, mới nhận ra thế mà Quan Cảnh cũng ở đây.
Bách Ích từng nghe loáng thoáng về nhà Quan Cảnh có chút liên quan tới khu vực màu xám, lúc này anh ta mới kịp tỉnh táo lại, bước chân liên tiếp lùi về sau.
"Tôi, tôi..." Giọng Bách Ích run rẩy: "Tôi đi nhầm..."
Còn nói chưa hết, anh ta đã cảm giác được phía sau có bức tường thịt, cứng rắn ngăn chặn anh ta.
Giọng điệu của Quan Cảnh ngả ngớn, cười nói: "Vừa tới đã đi, không được lễ phép lắm đâu."
Mười phút sau.
Ghi âm phát hết.
Quan Cảnh dùng chân đá đá người đại diện cũ của Lộ Nhâm vẫn núp bên cạnh Bách Ích.
"Chỉ với đoạn ghi âm lúc ăn cơm mà anh đã muốn dùng để hắc người sao?" Trong đôi mắt hồ ly của Quan Cảnh hiện ra chút khó nói: "Là trí thông minh của anh có vấn đề, hay là trí thông minh của người có vấn đề?"
Bách Ích im lặng không nói.
Mà bên kia, người đại diện càng không dám thở mạnh.
Lúc đầu, Bách Ích tìm đường liên lạc với anh ta, Bách Ích nói phía sau anh ta có người, cộng thêm trên đường, anh Bân cũng coi như là uy phong. Anh ta mới dám đánh bạo nói ra chuyện Lộ Nhâm từng muốn bò lên giường Ân Bắc Lâm.
Lúc đầu, Lộ Nhâm nói với anh Bân, dùng hình kia của Ân Bắc Lâm để gán nợ. Anh Bân cũng nhớ rõ chuyện này, tuy nói sau này Hoàng Oanh trả tiền lại, anh Bân cũng sảng khoái tra giấy nợ lại cho Hoàng Oanh.
Nhưng anh ta để ý, còn cất một phần văn kiện sao chép được lúc đó.
... Lúc đầu, tất cả trong kế hoạch đều tốt, trước dựa vào Bách Ích đánh nhịp, chờ dư luận qua đi, anh ta lại cùng anh Bân tìm Lộ Nhâm đòi một khoảng lớn.
Không ngờ ngoài miệng anh Bân đồng ý, nhưng chớp mắt đã cúi đầu khom lưng mà đón Quan Cảnh và Ân Bắc Lâm.
... Bán hai người bọn họ đi!
Nghĩ tới dáng vẻ phục tùng của anh bân, người đại diện cũ của Lộ Nhâm run rẩy hết người, đã không dám đoán Quan Cảnh và Ân Bắc Lâm là nhân vật như thế nào.
"Tất cả đồ đều ở đây?"
Anh Bân cười nịnh nọt: "Đều ở đây, đều ở đây."
Ân Bắc Lâm hờ hững "ừ" một tiếng.
Quan Cảnh nhíu mày: "Đốt tại đây nhỉ?"
Anh Bân nghe xong, sửng sốt một chút, cuống quýt lấy bật lửa từ trong túi ra... Chưa tới một giây đã bị Ân Bắc Lâm từ chối.
"Không cần."
Đôi mắt hồ ly của Quan Cảnh tò mò chớp chớp: "Sao vậy, cậu còn muốn mang về?"
Ân Bắc Lâm từ từ cất kỹ hết đồ, lười biếng ừ một tiếng.
Anh hình như nghĩ tới điều gì, khóe môi thích thú nhếch lên.
"Tôi lấy về còn có chỗ dùng."
Quan Cảnh vốn còn muốn hỏi, nhưng thấy dáng vẻ tươi cười còn chưa kịp tan của Ân Bắc Lâm, cả người không tự giác run lên.
Quan Cảnh: "..." Bỗng nhiên không muốn biết nữa đâu.
Trước khi đi, Quan Cảnh hoạt động bả vai một chút, mắt hồ ly híp híp.
Anh ta nói một cách tùy ý: "Bân này, hai người này nếu còn làm ra việc gì không tốt, anh hẳn là biết phải làm sao nhỉ."
Anh Bân lập tức gật đầu nói: "Cậu Quan, cậu Ân, tôi nhất định sẽ nhìn thật kỹ, hai người yên tâm."
Người đại diện lập tức rơi vào tuyệt vọng.
Một lời đồng ý này... Vậy chứng tỏ, nửa đời sau của anh ta sẽ bị người trên đường nhìn chằm chằm, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Mà Bách Ích nghe thấy câu này, bỗng nhiên kêu to, khuỷu tay anh ta chống trên mặt đất, quỳ lê lên trước vài bước: "Thầy Ân... Bắc Lâm! Bắc Lâm!"
Bên trong đôi mắt Bách Ích toát ra chút không cam lòng và ghen ghét, anh ta muốn lớn tiếng nói... Lộ Nhâm có thể cho, tôi cũng có thể cho.
Lộ Nhâm có thể chơi hoa... Vậy anh ta cũng giống vậy được!
Anh ta... Tuyệt đối tốt, xuất sắc hơn cả Lộ Nhâm...
Nhưng những lời này, Bách Ích không nói ra được câu nào.
"Anh ta thật ầm ĩ."
Ân Bắc Lâm liếc anh ta một cái, giống như nhìn một con kiến.
Biểu cảm của anh không chút dao động, thản nhiên nói: "Cho anh ta ngậm miệng lại."
Trong lòng Bách Ích đầy lời muốn nói, nhưng bị anh Bân ép buộc nhét khăn ngăn lại.
Bên kia
Lộ Nhâm trở về nhà, tắm rửa xong, thu thập xong hết, ngay cả đồng phục cũng lấy ra, sạch sẽ cuộn trên sô pha, ngoại trừ trong đầu hơi chếch choáng thì trên người không còn chút mùi rượu nào.
Trước khi cậu trở về đã gửi ảnh chân dung cho Chồng kim chủ.
...Nhưng tới hiện tại Ân Bắc Lâm cũng chưa trả lời cậu.
Lộ Nhâm hơi buồn bực. Đã sắp mười hai giờ, tiệc đóng máy của cậu cũng đã xong từ sớm, thế mà Ân Bắc Lâm còn chưa trở về.
... Không phải nói muốn cái kia hay sao!
Lộ Nhâm đỏ mặt ngẫm nghĩ, cậu đã cố ý những gì có thể lùi thì lùi hết, thế mà người này còn không có chút động tĩnh nào.
Lộ Nhâm ôm gối ôm, uốn người nằm trên sô pha, đợi rồi lại đợi, nhưng Ân Bắc Lâm vẫn không có trở về.
Cậu càng nghĩ càng buồn ngủ, ngáp một cái.
Lại đợi hơn mười phút nữa, cậu bật ngồi thẳng dậy.
Chút chết choáng say trong đầu khiến Lộ Nhâm càng ngày càng bạo, chụp ảnh đồng phục gửi qua.
Lu: "Đồng phục."
Lu: "Anh, chừng nào anh về?"
Lu: "Không trở về thì không mặc nữa, "gif chuồn mất.""
Ngay sau đó, tin nhắn của Chồng kim chủ lập tức gửi tới.
Chồng kim chủ: "Giọng nói"
Nghe xong, trên mặt Lộ Nhâm bốc khói, không nhịn được mà chôn mặt vào trong gối ôm.
Đời này người nào lưu manh hơn nữa cùng lắm cũng chỉ như Ân Bắc Lâm.
Danh Sách Chương: