• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Kiều chào hỏi xong, phát hiện vẻ mặt Chu Mạn Xảo có chút không đúng, quan tâm hỏi: "Dì Hồng, dì làm sao vậy?"

Chu Mạn Xảo và Chu Mạn Hồng là sinh đôi, từ nhỏ đã có không ít người nhận nhầm hai chị em bọn họ, theo Chu Mạn Xảo biết, Giang Kiều cũng chỉ mới gặp Chu Mạn Hồng một lần, nhận nhầm người cũng không kỳ lạ.

Suy nghĩ đến khả năng Giang Kiều sẽ căng thẳng nếu biết mình là mẹ của Lương Thừa An, Chu Mạn Xảo bèn dứt khoát không sửa đúng lại cho cậu, mà hỏi: "Không có gì, sao cháu ở đây? Hôm nay không cần lên lớp à?". Bạ𝓷 đa𝓷g đọc 𝘁r𝐮𝘺ệ𝓷 𝘁ại ⩵ 𝙏R𝐮M 𝙏RU𝑌e𝑁.V𝓷 ⩵

"Buổi sáng không có lớp." Giang Kiều giải thích mục đích mình tới đây, "Cháu định đặt làm một món trang sức bằng vàng, vẫn chưa tìm được cửa hàng thích hợp."

Chu Mạn Xảo hỏi: "Kiểu dáng thế nào?"

Giang Kiều đưa món trang sức bằng vàng hình con mèo trên cổ tay cho bà xem, còn mèo Mozart bằng vàng là Lương Thừa An tặng, thật ra cậu có thể hỏi Lương Thừa An đặt ở đâu, nhưng như vậy sẽ không còn bất ngờ nữa.

Cậu là muốn tặng quà cho Lương Thừa An.

Chu Mạn Xảo quan sát một chút, nói: "Dì tìm người hỏi giúp cháu một chút, cháu dự toán khoảng bao nhiêu?"

Giang Kiều báo một con số, Chu Mạn Xảo nhướng mi: "Cháu xác định?"

"Là ít quá hay sao ạ?" Giang Kiều không chắc chắn lắm hỏi lại, cậu không rành mấy chuyện này lắm, "Nếu không đủ, cháu có thể tăng thêm ——"

"Là nhiều rồi." Chu Mạn Xảo ngắt lời cậu, "Sinh viên như cháu, báo dự toán sáu con số cho một món trang sức, còn ít gì nữa, không sợ dì lừa cháu sao?"

Giang Kiều cũng không biết nên báo bao nhiêu, nhưng đối phương là dì của Lương Thừa An, cậu cũng có ấn tượng rất tốt đối với Chu Mạn Hồng, đương nhiên tin tưởng bà sẽ không gạt mình.

Vì thế mỉm cười với đối phương: "Dì là dì của Lương Thừa An, cháu tin tưởng dì sẽ không gạt cháu."

Chu Mạn Xảo: "......" Dì cái gì, ta là mẹ nó.

Giang Kiều nói xong, thấy vẻ muốn nói lại thôi của bà, cho rằng bà cảm thấy mình xài tiền lung tung, lại giải thích một câu: "Là để tặng cho một người rất quan trọng, bình thường người đó rất quan tâm đ ến cháu, dự toán là tiền thưởng cháu kiếm được từ những lần thi đấu trước, cũng đủ ạ."

Cậu vốn sinh ra đã đẹp, cười lên càng là vô cùng tinh xảo.

Chu Mạn Xảo im lặng trong giây lát, thầm nghĩ cũng khó trách con trai mình thích thằng bé, lớn lên vừa xinh đẹp lại vừa lễ phép như thế, năng lực vũ đạo lại còn đỉnh cao, ai có thể cự tuyệt được chứ.

Bà thầm thở dài, nói với Giang Kiều: "Cháu chờ một lát."

Nói xong cầm di động gọi cho trợ lý của mình, kêu cậu ta giới thiệu một cửa hàng chế tác trang sức vàng theo yêu cầu.

Khách hàng hợp tác với công ty thường xuyên phải tặng quà qua lại, trợ lý thuộc nằm lòng rất nhiều cửa hàng có tiếng tăm, rất nhanh đã gửi địa chỉ của một cửa hàng chế tác theo yêu cầu cho Chu Mạn Xảo qua WeChat.

Vị trí khá xa, Chu Mạn Xảo tạm thời cũng không có kế hoạch gì, bèn nói: "Dì đưa cháu tới đó."

Giang Kiều vội nói: "Tự cháu gọi xe tới đó là được rồi ạ ——"

"Không cần ngại, dì cũng không có chuyện gì khác, coi như cảm ơn đặc sản của cháu." Chu Mạn Xảo không cho phép phản đối cất bước ra ngoài, "Đi theo."

Giang Kiều luôn cảm thấy Chu Mạn Hồng hôm nay hơi khang khác so với lần gặp mặt trước, lần trước bà bình dị gần gũi hơn, và dịu dàng thích cười, hôm nay bà cho người ta một cảm giác rất sấm rền gió cuốn.

Nhưng lúc này đối phương đã đi về hướng thang máy rồi, không cho phép cậu suy nghĩ kỹ, bèn vội vàng đi theo.

Xe của Chu Mạn Xảo đậu ở hầm xe, hai người lên xe, Giang Kiều cài kỹ đai an toàn, nói cảm ơn với Chu Mạn Xảo.

"Khách sáo cái gì." Chu Mạn Xảo không để tâm nói, "Thừa An lại năm lần bảy lượt nhận đặc sản của cháu, dì dặn nó phải mua chút quà đáp lễ cho cháu, cũng không biết nó có nghe vào tai hay không."

"Có nghe ạ." Giang Kiều vội giữ uy tín cho Lương Thừa An, "Anh ấy còn mời cháu ăn cơm."

Chu Mạn Xảo buồn cười nhìn cậu một cái: "Không phải cháu mời nó ăn cơm sao?"

Giang Kiều hơi nghẹn lời, không ngờ chuyện này bà cũng biết, nhưng nghĩ lại bà là chủ của Hồng Xá, biết lần trước là cậu thanh toán cũng không kỳ lạ: "Anh ấy tặng cho cháu khăn quàng cổ và áo khoác để trả lễ."

Ánh mắt Chu Mạn Xảo dừng lại trên chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt ở ngay cổ cậu: "Là khăn quàng cổ trên người cháu đây hả? Thừa An hình như cũng có một cái, cùng kiểu sao?"

Bà nói câu này rất tự nhiên, nhưng Giang Kiều lại chợt nhớ tới việc tặng quần áo và khăn quàng cổ giữa hai tên con trai ít nhiều cũng có chút kỳ quái, chuyện của cậu và Lương Thừa An không ai biết, đối phương còn là người nhà của Lương Thừa An.

Cậu không chắc đối phương có thể tiếp thu tình cảm giữa những người đồng tính hay không, cũng lo lắng nói nhiều sẽ mang tới phiền phức cho Lương Thừa An, vì thế nói thêm: "Dạ cùng kiểu, thời tiết Bình Thành hơi lạnh, lúc đi dạo phố tùy tiện mua hai cái."

Việc kinh doanh của công ty gia đình có thể phát triển lớn như vậy, phần lớn công lao đều do Chu Mạn Xảo, trà trộn trên thương trường nhiều năm, bà giao tiếp với đủ loại người, chút ý đồ nhỏ muốn giấu giếm thay cho Lương Thừa An này của Giang Kiều, bà không cần nghĩ cũng đoán ra được.

Coi vậy mà rất biết suy nghĩ cho thằng nhóc thúi kia.

Chu Mạn Xảo im lặng cười một cái, nói: "Khá đẹp, rất thích hợp với cháu."

Giang Kiều cũng cười theo, Chu Mạn Xảo lại hỏi: "Dì nghe Thừa An nói cháu sẽ tham gia Xuân Thành hội diễn vào tháng 3, có phải rất bận rộn luyện múa hay không?"

Giang Kiều không nghĩ tới Lương Thừa An ngay cả chuyện này cũng nói với bà, thành thật nói: "Vẫn ổn, so với bình thường sẽ bận hơn một chút, nhưng có thể cân bằng được."

"Có thể cân bằng là tốt," Chu Mạn Xảo nói, nhớ tới lúc trước từng xem tin tức có diễn viên múa vì tập múa mà làm cho thân thể bị thương, lại dặn dò một câu, "Tuy rằng biểu diễn rất quan trọng, nhưng cũng phải chú ý thân thể, cháu còn trẻ, nhất định phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi."

Từ nhỏ đến lớn, Giang Kiều nghe được nhiều nhất chính là những câu nói kiểu như "Con phải nỗ lực" "Con phải cố lên" "Con không thể lười biếng", một câu nói quan tâm thoạt nhìn như thuận miệng này của đối phương, lại khiến cậu cảm nhận được một sự quan tâm thật lòng.

Lời nói của bà làm cho trong lòng Giang Kiều chợt thấy ấm áp: "Dạ, cảm ơn dì Hồng."

"......" Một tiếng "dì Hồng" này làm Chu Mạn Xảo có cảm giác như mình là Lôi Phong, "Không cần khách sáo."

Dọc trên đường đi hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, không thường xuyên, nhưng cũng không tẻ nhạt.

Đến nơi, Chu Mạn Xảo đậu xe xong, Giang Kiều cảm ơn bà, đang định xuống xe, thì bị bà gọi lại: "Dì có thẻ VIP của cửa hàng này, thêm WeChat để dì chia sẻ số thẻ cho cháu."

Lần trước mới ké được một tấm thẻ VIP của Hồng Xá, Giang Kiều vội vàng nói: "Không cần, cháu ——"

"Đừng ngại." Chu Mạn Xảo nói, click mở mã QR WeChat của mình, "Con nít con nôi kiếm được tiền thưởng cũng không dễ dàng, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm."

Bốn chữ "Con nít con nôi" này nói ra khiến Giang Kiều đỏ mặt lên, từ trong túi móc điện thoại di động ra quét mã WeChat của bà, gửi tin nhắn xác nhận đi.

Sau khi Chu Mạn Xảo chấp nhận, từ khung trò chuyện của trợ lý chuyển qua cho cậu một dãy số: "Được rồi, có yêu cầu hỗ trợ gì thì gửi tin nhắn cho dì bất kỳ lúc nào."

"Dạ." Giang Kiều đáp lại, đẩy cửa xuống xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, Chu Mạn Xảo ở trong xe nói với cậu: "Có rảnh cùng Thừa An đến nhà ăn cơm, ông ngoại bà ngoại cũng rất thích đặc sản cháu tặng."

Đến nhà ăn cơm với đến Hồng Xá ăn cơm hoàn toàn là hai việc khác nhau, Giang Kiều chỉ xem lời nói của bà như lời nói xã giao, không tiện từ chối cũng không tiện thật sự đến cửa, chỉ có thể cười nói một tiếng dạ.

Sau khi xe rời đi, Giang Kiều chậm rãi thu vẻ mặt tươi cười lại, xuất thần nhìn theo hướng đối phương rời đi.

Cậu biết ý tốt của đối phương đều bởi vì mình là bạn của Lương Thừa An, nếu bà hoặc người nhà của Lương Thừa An biết quan hệ của cậu và Lương Thừa An, có còn thân thiện như vậy không?

Chắc là sẽ không.

Giang Kiều bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình có chút hèn hạ, cố tình giấu giếm dì và mọi người, dùng chuyện này để đạt được sự quan tâm và ý tốt mà mình mong chờ bấy lâu.

Đứng nguyên tại chỗ một hồi, Giang Kiều hắt xì một cái, cậu thắt chặt khăn quàng cổ, xoay người đi vào cửa hàng chế tác theo yêu cầu có tên là "ONLY" này.

Trong cửa hàng trang trí rất sang trọng nhã nhặn, ở quầy và trên kệ trưng bày đủ loại trang sức kiểu dáng tinh xảo sang quý.

Cậu vừa vào lập tức có nhân viên trang điểm xinh đẹp tiến lên chào đón cậu, lễ phép hỏi cậu muốn mua món gì.

"Xin chào, chỗ các chị có nhận chế tác theo yêu cầu đúng không?" Giang Kiều hỏi.

"Phải, thưa tiên sinh." Nhân viên cửa hàng cười nói, làm hành động mời, "Mời ngài sang bên này ngồi."

Giang Kiều theo cô ấy đến khu vực tiếp khách ngồi xuống, rất nhanh đã có nhân viên khác bưng trà nóng đến, nhân viên tiếp đón cậu giới thiệu đơn giản vài câu về tình hình cửa hàng bên họ, sau đó ân cần hỏi: "Ngài muốn đặt món hàng như thế nào? Đã có ý tưởng về kiểu dáng và chất liệu các thứ chưa?"

Giang Kiều đưa món trang sức bằng vàng hình con mèo trên cổ tay ra cho nàng xem: "Cùng kiểu như vầy, về mặt kỹ thuật càng giống cái này càng tốt."

Đối phương sau khi nhìn thấy món trang sức bằng vàng hình con mèo, bày ra vẻ mặt kinh ngạc: "Thật trùng hợp, con mèo trên tay ngài chính là sản phẩm đặt làm theo yêu cầu của cửa hàng chúng tôi."

Giang Kiều cũng cảm thấy kinh ngạc: "Là do cửa hàng bên cô làm ra sao?"

"Đúng vậy." Đối phương cười nói, "Món trang sức bằng vàng này tôi có ấn tượng, là một vị khách tự mình thiết kế, lúc ấy do cửa hàng trưởng của chúng tôi phụ trách đón tiếp, tuyệt đối sẽ không nhầm."

Giang Kiều không nghĩ tới trùng hợp như vậy, vòng đi vòng lại một chuyến, cửa hàng trang sức nhận chế tác theo yêu cầu mà cậu tìm được, lại chính là cửa hàng lúc trước Lương Thừa An đặt làm Mozart.

Hơn nữa đối phương còn nói với cậu thiết kế của Mozart là do Lương Thừa An tự tay vẽ.

Nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, chỉ cảm thấy dường như có một cảm giác căng nóng đang va đập, thôi thúc khiến cậu muốn gọi điện thoại cho Lương Thừa An, nghe giọng của anh một chút.

"Món trang sức bằng vàng này ngài mang rất đẹp, cực kỳ thích hợp với ngài."

Lời khen của nhân viên cửa hàng kéo suy nghĩ của Giang Kiều lại, nếu Mozart chính là được đặt làm riêng tại cửa hàng này, vậy thì cậu không còn lo ngại gì nữa: "Tôi muốn đặt làm riêng một món trang sức bằng vàng cùng kích cỡ này, nhưng không phải con mèo, là thiên nga."

Giang Kiều từ di động mở bức hình mình đã lưu trước đó ra, đưa cho đối phương: "Có thể làm được như thế này không?"

Đối phương phóng lớn hình ảnh ra xem, nói: "Ngài ngồi một lát, tôi kêu cửa hàng trưởng ra tiếp ngài."

Cửa hàng trưởng mà cô ấy nhắc đến là người đã giúp Lương Thừa An đặt làm Mozart theo yêu cầu, nghe nói có người đeo món trang sức Lương Thừa An đặt làm đến đây, anh ta không nói hai lời lập tức đi đến.

Nhìn thấy Giang Kiều ngồi trên sofa, cửa hàng trưởng trong lòng "wow" một tiếng —— Diện mạo thật đẹp mắt nha.

Anh ta tiếp nhận hình vẽ thiên nga mà Giang Kiều đã nói, xem qua: "Có thể làm, bất quá thời gian tương đối lâu, cậu có gấp không?"

"Không gấp." Giang Kiều nói với anh ta một vài yêu cầu của mình, lại chỉ chỉ con mèo trên cổ tay, "Có thể chọn đá quý dùng làm mắt không?"

"Có thể." Cửa hàng trưởng gật đầu, "Chỉ là giá cả sẽ tương đối mắc, có thể chấp nhận không?"

Thật ra từ quần áo cách ăn mặc của Giang Kiều anh ta có thể nhìn ra Giang Kiều không phải là sinh viên bình thường, chỉ riêng đôi giày ở chân đã là nhãn hiệu gần một vạn tệ, nhưng anh ta vẫn phải nhắc nhở một chút, dù sao cũng là mối của "người quen" mà.

Quả nhiên, Giang Kiều không hề do dự: "Có thể."

Cửa hàng trưởng dẫn cậu đến khu đá quý, lấy ra những viên đá quý có kích thước tương đối thích hợp để làm mắt: "Mấy viên này khá tốt."

Những viên đá quý bày trong hộp đều cực kỳ xinh đẹp, Giang Kiều dựa theo gu thẩm mỹ của mình chọn ra một cặp, sau đó hỏi: "Thẻ hội viên có thể chiết khấu không?"

"Đương nhiên có thể." Cửa hàng trưởng nói, "Báo số thẻ là được."

Giang Kiều báo số thẻ cho nhân viên cửa hàng, sau khi nhân viên cửa hàng đưa vào hệ thống, nhìn thấy thông tin trên thẻ thì không khỏi liếc nhìn cậu thêm một cái, theo thói quen báo cáo xác nhận thông tin: "Công ty TNHH Trí tuệ nhân tạo *** của Kinh Thị, số thẻ 0026, thẻ vàng."

Lúc cửa hàng trưởng nghe thấy thông tin thẻ cũng nhịn không được nhìn về phía Giang Kiều, anh ta vốn tưởng rằng thẻ Giang Kiều dùng sẽ là thẻ của Lương Thừa An, không ngờ thế mà lại là thẻ của công ty gia đình Lương Thừa An.

Xem ra người trước mắt không chỉ có quan hệ rất tốt với Lương Thừa An, mà còn rất quen thuộc với gia đình Lương Thừa An.

Sau khi chiết khấu xong, Giang Kiều điền thông tin đặt hàng dưới sự hướng dẫn của nhân viên cửa hàng, xác nhận thời gian giao hàng xong liền quẹt thẻ thanh toán tiền.

Sau khi tiễn Giang Kiều đi, nhân viên cửa hàng và cửa hàng trưởng trở về lại cửa hàng, nhân viên cửa hàng cảm thán nói: "Cậu ta có vẻ ngoài thật là đẹp."

"Mê trai à." Cửa hàng trưởng cười một cái, "Mau làm việc đi."

"Được rồi." Nhân viên cửa hàng cười chạy đi.

Cửa hàng trưởng và Lương Thừa An quan hệ khá tốt, nhưng cũng không cố tình kể cho Lương Thừa An nghe chuyện Giang Kiều tới đặt hàng, dù sao cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ sự riêng tư của khách hàng.

Giang Kiều vừa ra khỏi cửa hàng chế tác theo yêu cầu thì nhận được điện thoại của Lương Thừa An.

Bên Lương Thừa An đã tan học, hỏi cậu đang ở đâu.

Giang Kiều nói tên đường, Lương Thừa An ngạc nhiên hỏi: "Sao lại chạy đi xa như vậy?"

"Có chút việc phải làm." Giang Kiều dời đề tài đi, nhắc tới chuyện vừa rồi gặp mặt Chu Mạn Xảo, "Vừa rồi em tình cờ gặp dì của anh."

"Em nói ai?" Lương Thừa An hỏi.

"Dì của anh đó." Giang Kiều nói, "Dì cho em đi nhờ một chuyến, em còn thêm WeChat của dì."

Lương Thừa An ở bên kia im lặng trong giây lát: "Em chắc chắn người em gặp là dì của anh sao?"

Giang Kiều không hiểu gì hỏi lại: "Không thì sao?"

Lương Thừa An nói: "Ngày hôm qua dì đã đi công tác, tham gia vào ban giám khảo cuộc thi ẩm thực ở Giang Thị."

Giang Kiều sửng sốt, theo bản năng phản bác, "Không thể nào đâu, lần trước mới gặp dì, em không thể nào nhận nhầm người, dì cũng nhận ra em, còn chủ động chào hỏi với em."

"Tiểu thiên nga." Lương Thừa An thở dài: "Hình như anh quên nói với em, mẹ anh với dì là sinh đôi."

Giang Kiều trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: "Có ý gì?"

Lương Thừa An: "Người mà em tình cờ gặp chắc hẳn là mẹ anh, quý bà Chu Mạn Xảo."

Giang Kiều: "......"

———————————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Mạn Xảo: Một ngày làm Lôi Phong.

Giang Kiều: Một ngày hoài nghi nhân sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK