• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Lương Thừa An gặp Giang Kiều ở đây thật sự là niềm vui bất ngờ.

Nhà hàng tư nhân "Hồng Xá" do dì út Chu Mạn Hồng của anh mở, nói rằng có món ăn mới, mời người trong nhà đến thưởng thức trước, nào ngờ ăn được giữa chừng quý bà Chu Mạn Xảo tạm thời phải đi tăng ca, đồng chí ba Lương Hồng Chương phát huy phẩm chất của người chồng ba tốt, đích thân lái xe đưa vợ đến công ty, bữa cơm gia đình ba người ăn còn lại Lương Thừa An cùng một bàn đầy đồ ăn giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhưng hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn bận rộn với sự nghiệp, Lương Thừa An bị bỏ rơi riết thành quen, ngược lại cũng không cảm thấy một mình cô đơn, lấy laptop ra mở lên, tự mình ở trong phòng riêng đợi đến khi sắp đóng cửa mới chuẩn bị rời đi.

Từ phòng riêng đi ra, Lương Thừa An gặp hai nhân viên ở hành lang đang tụm vào nhau nói chuyện gì đó, trong đó cô gái thanh tú và cao hơn cầm một chiếc ô trong tay, nói với cô gái còn lại có hai bím tóc: "Em đi đi, chị không dám đi."

"Em cũng không dám á, anh ấy đẹp trai quá đi, em mà đi tới bắt chuyện sẽ có cảm giác giống như lưu manh." Cô gái có hai bím tóc ôm ngực, cường điệu nói: "Quá mạo phạm người đẹp rồi."

"Nói thì nói vậy, nhưng cơn mưa này không biết khi nào...... Ơ, Thừa ca."

Cô gái thanh tú chú ý đến Lương Thừa An đang đi tới, lên tiếng chào hỏi: "Anh định đi về à?"

"Ừ, làm phiền các cô thu dọn phòng riêng." Lương Thừa An cũng khá quen thuộc với các nhân viên trong nhà hàng, sẵn tiện đùa một câu: "Từ xa đã nghe thấy các cô tám chuyện rồi, có chuyện gì mà kích động như vậy?"

Cô gái thanh tú ngượng ngùng cười một cái, chỉ chỉ về phía cửa: "Trời mưa rồi, có vị khách không có ô, chúng em muốn đưa ô cho anh ta...... Đúng rồi, hay là Thừa ca giúp chúng em đưa qua được không, các anh đều là con trai, nói chuyện dễ hơn."

Cô gái nói xong đưa chiếc ô vào tay Lương Thừa An.

"Tôi á?" Lương Thừa An cầm ô hỏi, "Người ở đâu?"

"Ở cửa đó."

Lương Thừa An nhìn qua theo hướng cô gái nói, bóng người đứng dưới mái hiên trú mưa cứ thế đột ngột lọt vào mắt anh, không thể tin nổi nhưng lại phát triển hợp lý.

Cậu thanh niên dưới mái hiên dường như đang chờ mưa tạnh, hoặc như thể đang thả hồn lang thang, hơi nước của cơn mưa đêm làm như đã thấm ướt toàn thân cậu.

So với sự lạnh lùng xa cách của lần gặp đầu tiên, thái độ chủ động táo bạo của lần gặp thứ hai, trên người của Giang Kiều trước mắt lại nhiều thêm một tia mờ mịt không rõ, thân thể gần như hoà tan vào cơn mưa nặng hạt.

Nếu như nói trong buổi biểu diễn kỷ niệm trường ngày hôm đó, Giang Kiều là một con thiên nga trắng quý phái tao nhã, thì lúc này đây cậu lại giống như một con thiên nga nhỏ lạc lối và mong manh.

Lương Thừa An từng đọc một bài tản văn, trong đó có một đoạn thế này —— 'Trong hàng triệu người gặp được em, trong hàng triệu năm, giữa hoang mạc của thời gian vô tận, không sớm một bước cũng không muộn một bước, tình cờ gặp được nhau.' (Trích từ《Yêu》của Trương Ái Linh)

Ngụ ý của câu văn gốc có thể không phù hợp để áp dụng cho anh và Giang Kiều, nhưng vào giờ này phút này, câu nói đó thực sự khiến anh hơi rung động.

"Thừa ca, anh cười cái gì?" Cô gái chú ý thấy khóe môi anh hơi nhếch lên.

"Không có gì."

Lương Thừa An nhìn thấy Giang Kiều có vẻ như muốn rời đi trong cơn mưa, nên vội vã bước tới kéo cậu lại.

Như thể kéo lại được một chú thiên nga nhỏ muốn lao vào rừng mưa.

Đối với Giang Kiều mà nói, việc nhờ Lương Thừa An "giúp đỡ" trước khi lên sân khấu biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường là việc làm quá đáng nhất mà cậu từng làm trong mười tám năm, sau đó nghĩ lại đều cảm thấy ít nhiều mất tự nhiên và xấu hổ, vất vả mãi mới quên được nhờ cố tình phớt lờ nó, thì kẻ chủ mưu lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt.

Cậu nhìn Lương Thừa An hỏi: "Tại sao anh ở đây?"

"Đến đây ăn tối." Lương Thừa An kéo cậu xích vào một chút, tránh cho hạt mưa bên ngoài bắn vào người, "Cậu không thấy bên ngoài đang mưa hay sao? Chạy ra ngoài như vậy ướt nhẹp hết."

Vẻ bề ngoài của Giang Kiều tuy có vẻ khó gần, nhưng thực ra đối với lòng tốt của người khác, cậu lại rất sẵn lòng tiếp nhận, giải thích: "Tôi biết, nhưng tại không mang theo ô."

"Cậu sống ở đâu?" Lương Thừa An hỏi với giọng điệu tự nhiên, "Mưa lớn quá, tôi đưa cậu về."

Giang Kiều do dự nhìn anh, cân nhắc một hồi, vẫn là từ chối: "Cám ơn, tôi có thể mượn ô của nhà hàng......"

Lương Thừa An lắc lắc chiếc ô trong tay: "Ngại quá, chiếc ô cuối cùng của nhà hàng đã bị tôi mượn rồi, chỉ có thể uỷ khuất để cậu dùng chung với tôi thôi."

Giang Kiều: "......"

Lương Thừa An chú ý tới chút biểu tình vừa dao động lại vừa rối rắm của cậu, cảm thấy thật sự rất đáng yêu, không hề giống một xíu nào với phong cách cao lãnh trong lời đồn, thoáng suy nghĩ, rèn sắt nhân lúc còn nóng, anh mở ô ra, ấm giọng khuyên nhủ: "Trời mưa rất dễ cảm lạnh, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc luyện múa của cậu, lợi bất cập hại."

Có lẽ sự quan tâm và thuyết phục của anh quá hợp lý và tự nhiên, hoặc có lẽ tâm trạng và suy nghĩ của Giang Kiều tối nay quá hỗn loạn, cậu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bước vào chiếc ô của Lương Thừa An.

Lương Thừa An khẽ nhướng mày, lặng lẽ thu hẹp khoảng cách, nghiêng chiếc ô về phía cậu, hai người cùng nhau bước vào màn mưa.

Xe của Lương Thừa An đỗ ở bãi đậu xe phía sau nhà hàng, trước tiên anh cầm ô che cho Giang Kiều ngồi vào trong xe, sau đó mới vòng trở về ghế lái.

Sau khi đóng cửa xe, phần lớn tiếng mưa bên ngoài đều bị chặn lại, Lương Thừa An lấy tờ khăn giấy đưa cho Giang Kiều, để cậu lau sơ những giọt nước tạt trúng người, một chiếc ô cho hai nam thanh niên thì vẫn là hơi chật chội một chút, trước đó Giang Kiều đứng ở cửa chờ mưa tạnh cũng đã bị nước mưa tạt ướt người không ít.

"Cám ơn." Giang Kiều cầm lấy khăn giấy, cẩn thận lau chỗ ướt trên người và trên tóc, sau đó cầm tờ khăn giấy bị ướt trong tay.

Lương Thừa An vừa thắt dây an toàn, vừa nói: "Phía sau có thùng rác."

Giang Kiều quay đầu nhìn lại, chỗ để chân của băng ghế sau quả thực có một thùng rác nhỏ, thế là ném tờ khăn giấy bị ướt vào đó.

Tờ khăn giấy vững vàng rơi vào trong thùng, bên tai vang lên giọng nói kinh ngạc của Lương Thừa An: "Vào thẳng lưới, cú ném ba điểm nha, lợi hại."

Giang Kiều: "......"

Thùng rác chỉ cách một sải tay rưỡi, người mù cũng có thể ném vào. Cái câu "Cú ném ba điểm" của Lương Thừa An cường điệu đến mức khiến người ta không nói nên lời, nếu không phải trong lời nói của anh không có ý gì khác, Giang Kiều thậm chí còn cho rằng anh đang chế giễu mình.

Giang Kiều cau mày nhìn anh một cái, hỏi: "Những người chơi bóng rổ các anh đều nhàm chán như vậy sao?"

"Vậy thì không phải." Lương Thừa An cười nói, "Chỉ là nhớ tới trước đây một đồng đội nói rằng muốn mời cậu chơi bóng rổ, có vẻ là một gợi ý hay."

"Tôi? Chơi bóng rổ á?" Giang Kiều bị lời đề nghị này làm cho sửng sốt, cậu ngoại trừ những cú ném bóng cần thiết trong giờ thể dục ra, thì gần như không có kinh nghiệm chơi bóng rổ, cũng chưa từng có ai nói mời cậu chơi bóng rổ.

Nghe lời nói này của Lương Thừa An, cảm thấy vô lý, đồng thời lại không tránh khỏi bị khơi dậy lòng hiếu kỳ: "Tại sao? Tôi không biết chơi bóng rổ."

Lương Thừa An quay sang nhìn cậu: "Bởi vì sức bật nhảy của cậu rất tuyệt vời, bọn họ cho rằng cậu có thể úp rổ, nhưng......"

Anh nói mà tự mình cũng không nhịn được bật cười một tiếng, Giang Kiều không hiểu gì hỏi: "Anh cười cái gì? Nhưng cái gì?"

Lương Thừa An nói thẳng nói thật: "Nhưng lúc úp rổ có một quy tắc, năm lần phạm lỗi sẽ bị phạt rời khỏi sân, bọn họ sợ cậu khi nhảy lên sẽ xoạc chân đá trúng người khác."

"......" Giang Kiều nhìn Lương Thừa An đang đặt một tay trên vô lăng, mỉm cười nhàn nhã, mới nhận ra mình đang bị trêu chọc.

Nhưng điều kỳ lạ là, cậu không cảm thấy bị xúc phạm, với vài câu trò chuyện của đối phương, tâm trạng vốn u ám của cậu ngược lại đã được xua tan đi rất nhiều.

Hai người nhìn nhau, cậu há miệng, nhưng rồi cuối cùng chỉ có thể thấp giọng phản bác một câu: "...... Nói nhăng nói cuội."

"Phải, đều là tại bọn họ không hiểu chuyện." Lương Thừa An cũng đến điểm thì dừng, không trêu chọc quá đáng, xoay chìa khóa khởi động xe, "Trước hết đưa cậu về đã, cậu sống ở đâu?"

Giang Kiều báo tên một tiểu khu, Lương Thừa An phát hiện đoạn đường đi đến nơi cậu ở và nơi anh ở trùng nhau hơn phân nửa, chẳng trách lần trước có thể gặp nhau trên đường về nhà.

Vào ngày mưa trên đường rất đông xe, Lương Thừa An giảm tốc độ lại.

Ngoại trừ mấy câu trao đổi lúc mới lên xe, hai người đều ăn ý không nói gì suốt đoạn đường trở về.

Mặc dù trong lòng Lương Thừa An có hàng ngàn suy nghĩ muốn tiếp cận Giang Kiều, nhưng dưới tình huống hai người còn chưa tính là thân thiết, theo đuổi ráo riết sẽ chỉ khiến cho Giang Kiều phản cảm, giữ phép lịch sự xã giao có chừng mực là cách tốt nhất vào lúc này.

Anh không lên tiếng, Giang Kiều càng sẽ không chủ động, cũng đều ăn ý không nhắc đến chuyện xảy ra vào hôm hội diễn.

Hai người rõ ràng không quen biết, nhưng trong không gian đơn độc, bầu không khí lúc này lại thoải mái đến không ngờ, Giang Kiều ban đầu còn có chút không tự nhiên, nhưng dưới bầu không khí thế này cũng dần dần thả lỏng tâm tình.

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ lúc lớn lúc nhỏ, lộp bộp lộp bộp đập lên kính chắn gió, bị cần gạt nước quét đi trước khi kịp tạo thành dấu vết, cứ thế lặp đi lặp lại.

Trong xe phát ra tiếng đàn piano êm dịu thư giãn, mang theo ma lực xoa dịu cảm xúc, những suy nghĩ quá căng thẳng trong hai ngày qua của Giang Kiều dần dần thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng theo đó ập đến.

Cậu tựa lưng vào ghế, bất tri bất giác chìm vào giấc mộng giữa tiếng mưa và tiếng đàn piano.

Giang Kiều từ rất nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc với múa ba lê, lúc cậu còn chưa biết múa là cái gì, Tập Thiến đã cố ý bồi dưỡng khả năng cảm thụ âm nhạc và phối hợp cơ thể theo nhạc của cậu, đến khi cậu lớn hơn một chút thì bắt đầu cho cậu theo học múa căn bản cùng với các học sinh trong trường dạy múa.

Hầu hết các học sinh múa ba lê trong trường đều là nữ, nhưng thiên phú của Giang Kiều là xuất sắc nhất trong tất cả những người đó, cậu dường như sinh ra chỉ để múa ba lê, rất nhiều động tác kỹ thuật, người khác luyện tập thất bại tám trên mười lần, cậu lại có thể dễ dàng làm được.

Các giáo viên khác trong trường đều khen cậu là thiên nga nhỏ xinh đẹp nhất, cũng là thiên nga nhỏ đỉnh nhất.

Chỉ có mẹ cậu là khác, ánh mắt bà nhìn cậu không tràn đầy vẻ khích lệ như mẹ của các bạn cùng lớp khác, dường như cậu không bao giờ có thể đạt tới yêu cầu của bà.

Năm bảy tuổi, cậu đạt giải nhì trong một cuộc thi múa ba lê dành cho trẻ em được tổ chức trong thành phố, trở về nhà hết sức vui mừng ôm chiếc cúp muốn đưa cho Tập Thiến, nhưng Tập Thiến chẳng hề nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Cậu nhón chân, tay cầm cúp hơi mỏi, bối rối nhìn Tập Thiến: "Mẹ?"

"Giang Kiều." Tập Thiến lạnh lùng mở miệng, "Giành được hạng nhì đáng để con vui mừng sao? Con chỉ có chút tiền đồ này thôi hả?"

Cậu bé Giang Kiều không biết tại sao mẹ lại nói như thế, rõ ràng bạn gái đứng hạng ba còn được mẹ của bạn ấy khen ngợi, cậu đạt hạng nhì, không phải mẹ nên vui mừng hơn hay sao?

Tập Thiến đi ngang qua người cậu, để lại một câu: "Con khiến mẹ quá thất vọng."

Cửa mở ra rồi đóng lại, trong phòng khách trống trơn, Giang Kiều vẫn giữ nguyên tư thế nâng cao chiếc cúp, cậu cảm thấy chiếc cúp trong tay rất nặng, nặng đến mức cậu còn nhỏ gần như không thể ôm nổi, nhưng không ai chịu cầm nó.

Cậu không biết nên đưa nó cho ai, không ai muốn nó cả.

Cuối cùng khi cậu không thể ôm nổi nữa, rốt cuộc nó vẫn là rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bộp —-".

Tiếng chiếc cúp rơi xuống đất như thể xuyên qua thời gian, vang vọng bên tai Giang Kiều đã trưởng thành.

Đầu Giang Kiều dựa vào ghế sau gục xuống một cái, tỉnh lại từ trong mộng.

Cơn mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, Giang Kiều nhận ra ô tô đã đỗ trước cổng tiểu khu nhà mình, thấy cậu tỉnh lại, Lương Thừa An ở bên cạnh lên tiếng hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Giang Kiều nhìn thời gian trên màn hình hiển thị trong xe, ước tính đoạn đường trở về, Lương Thừa An có lẽ đã đỗ xe được khoảng nửa giờ.

Đối phương có lòng tốt đưa mình trở về, còn ở cổng đợi lâu như vậy, Giang Kiều không khỏi cảm thấy áy náy: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất."

"Không sao đâu." Lương Thừa An không để ý lắm, "Không ồn ào khiến cậu tỉnh giấc là được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi"

Anh đã nói vậy rồi, Giang Kiều cũng không lằng nhằng, sau khi cảm ơn lần nữa cậu tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Thật không may, lúc này trời lại đổ mưa rắc rắc, hơn nữa xu thế ngày càng lớn hơn.

"Chờ một chút." Lương Thừa An kêu cậu lại, đưa cho cậu chiếc ô hồi nãy: "Cậu cầm lấy."

Giang Kiều muốn từ chối, nhưng Lương Thừa An không cho phép từ chối, đưa ô vào tay cậu: "Đều đã đến đây rồi, đừng để tôi phí công vô ích, được không?"

Từ cổng tiểu khu đến toà nhà Giang Kiều ở vẫn còn một đoạn nữa, đi tiếp đoạn đường này chắc chắn sẽ bị ướt, anh ấy nói đúng, người đã đến đây rồi, bây giờ giả vờ từ chối cũng chẳng ích gì.

Giang Kiều không cự tuyệt nữa, lại một lần nữa nói: "Cám ơn, ngày mai tôi sẽ gửi lại nhà hàng."

"Vậy thì không cần." Lương Thừa An lấy điện thoại ra, ngón tay bấm vài cái, đưa mã QR WeChat của mình đến trước mặt cậu và nói, "Cái ô này thực sự là của tôi, thêm bạn trên WeChat, hôm nào đó trực tiếp trả lại cho cho tôi là được."

Giang Kiều: "......"

Giang Kiều nhớ rõ ràng lúc nãy ở nhà hàng, Lương Thừa An nói rằng chiếc ô là mượn của nhà hàng, bây giờ lại là trở thành của anh ta rồi, khiến cậu ít nhiều có cảm giác mình bị lọt vào bẫy.

- ------------------

Giang Kiều:... Có gì đó sai sai.

Lương Thừa An: Hừ, WeChat nhất định tôi phải thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK