Câu nói cuối cùng khiến Mễ Lan kinh ngạc tột độ, đôi mắt cô mở to hết cỡ, âm thanh run rẩy vô cùng lợi hại: “Cô nói cái gì? Người hiến nguồn thận cho tôi là…Hoắc Minh Hách sao?”
Lúc đó đánh chết cô cũng không cần thận của hắn, cho nên Diệp Khâm tốn rất nhiều công sức. Nhìn cô cố ý muốn biết người hiến thận là ai, sau khi làm phẫu thuật xong còn cố ý dẫn cô đi gặp một cậu thanh niên.
Mễ Lan đã cùng người đó nói chuyện rất nhiều, không phát hiện ra một kẽ hở nào cô mới có thể yên tâm, không ngờ rằng...
“Lời cô nói...là thật sao?
Đến tận bây giờ Mễ Lan vẫn còn có chút nghi ngờ lời nói của Diệp Diệc Thu.
Không không phải nghi ngờ tình cảm của Hoắc Minh Hách dành cho cô, chỉ là tình cảm hắn dành cho cô sâu đậm vậy sao? Sâu đậm đến nỗi không chút do dự mà moi một quả thân trong thân thể mình ra để cho cô?
“Cô cho rằng tôi lừa cô sao? Hôm nay nói nhiều với cô như vậy bởi vì tôi ngưỡng mộ cô, tán thưởng cô vì tình yêu mà chấp nhất. Tôi cả đời này e rằng không thể được như cô có được tình yêu thuần khiết mãnh liệt như vậy, còn vì yêu mà bất chấp!”
Nói xong, cô ta thở dài một hơi, ánh mắt lóe lên tia tàn độc khó đoán, Mễ Lan lơ đãng ngẩng đầu, vô ý bắt được khoảnh khắc đó, trong lòng cô đột nhiên co rút, nhất thời cảm thấy có sự nguy hiểm sắp ập tới.
“Diệp tiểu thư, cô phái người đến bắt tôi đến đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Diệp Diệc Thu cười, nụ cười vô cùng quỷ dị: “Dù sao cô cũng không chạy được, tôi không ngại nói thật cho cô biết, cha tôi muốn lợi dụng cô để kiếm một khởn lớn từ Hoắc Minh Hách, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, tôi cảm thấy khó khăn lắm cô mới rơi vào tay tôi, dễ dàng bỏ qua cô như vậy thật đáng tiếc!”
“Cô ta lật mặt quá nhanh, Mễ Lan nhất thời có chút mơ hồ.
“Vậy cô muốn làm gì?”
“Tôi yêu say đắm Hoắc Minh Hách, vì anh ấy mà sẵn lòng trả giá, nhưng anh ấy luôn lạnh nhạt với tôi. Tôi tự sát suýt chút nữa thì mất mạng, cầu xin anh ấy đến thăm anh ấy cũng không đến! Tôi muốn hận anh ấy nhưng không thể nào hận được, cho nên tôi hận cô, hận không thể khiến cho cô chết đi! Cô sắp chết rồi, có những sự thật vẫn muốn cho cô biết, như vậy cô có thể chết một cách minh bạch!”
“Ồ, thì ra là như vậy” Mễ Lan đầu ngửa ra sau, dựa vào bức tường lạnh lẽo cười khổ.
Có những lúc phụ nữ thật ngốc, vì tình yêu mà không màng tất cả!
Trước đây cô vô cùng hận Hoắc Minh Hách, vô cùng hận Hoắc gia, nhưng cô chỉ nghĩ đến báo thù, chưa từng nghĩ sẽ giết bọn họ! Nhưng Diệp Diệc Thu còn tàn nhẫn hơn cô, cô ta lại có thể lấy đi sinh mạng của mình!
Diệp Diệc Thu lôi ra từ trong túi một con dao găm tỉ mỉ tinh tế, sau đó kéo bao dao ra, con dao sáng loáng khiến Mễ Lan có chút chói mắt.
“Nhìn khuôn mặt này của cô tôi cảm thấy tuyệt vọng!
Mũi dao lướt qua gò má của Mễ Lan, Diệp Diệc Thu không dùng lực mấy, nhưng khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức xuất hiện vết máu.
“Diệp tiểu thư, cô nghĩ kĩ chưa?”
Diệp Diệc Thu sửng sốt một chút, nụ cười âm u khủng bố: “Tôi đương nhiên không tự mình ra tay rồi, chờ trời tối không bóng người sẽ có người giúp tôi lấy mạng cô!”
“Giết tôi thì sao chứ? Hoắc Minh Hách cả đời này cũng không thể yêu cô! Cô cuối cùng được cái gì? Cô cái gì cũng không có được! Chẳng may một ngày hắn phát hiện cô giết tôi, hắn nhất định sẽ không tha cho cô, đó là kết cục cô muốn sao?”
Mễ Lan biết Diệp Diệc Thu tẩu hỏa nhập ma rồi, cô có nói thế nào cũng không có ích gì, nhưng hiện tại cũng nên nói cái gì đó.
Cô vừa nói, hai cánh tay đăng sau lưng cũng cọ quậy, nỗ lực dùng góc cạnh tường để mài đứt sợi thừng này, nhưng mà khó quá, trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
Diệp Diệc Thu cười lạnh: “Sao? Cô muốn chạy sao?”