Sắc mặt cô đã bán đứng mình, rõ ràng vẫn còn một món đồ, cô luôn cất giấu rất kĩ.
Không! Không thể nào!
Trừ cô, không thể có người thứ hai nào biết được, Hoắc Băng Băng càng không thể...
“Mễ Lan, cô còn giả bộ cái gì? Cô mang thai con của của anh trai tôi, đã hơn hai tháng rồi, hơn nữa còn song thai, cô cho rằng thần không biết quỷ không hay, định mang đứa bé mang đi sao?”
Mễ Lan cảm thấy đầu óc “ầm” một tiếng, đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa tê liệt ngồi dưới đất.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhưng cố trấn tĩnh: “Không, tôi không có...tôi không có thai! Cô nói dối, nói dối!”
Dựa vào sự độc ác của Hoắc Băng Băng, tuyệt đối không thể đề cô giữ lại hai đứa bé này, cho nên điều hiện tại cô có thể làm là tuyệt đối không thừa nhận!
Hoắc Băng Băng không thể có chứng cớ, chỉ cần cô bước được ra khỏi nhà họ Hoắc, cô và hai đứa bé đều được an toàn.
“Nói dối? Xem hai người chúng ta ai nói dối?”
Hoắc Băng Băng lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy hóa nghiệm đưa cho Hoắc Minh Hách, vẻ mặt đắc ý: “Cô trốn đi bệnh viện một lần, tôi đã cho người theo dõi cô, lấy từ chỗ bác sĩ một tờ báo cáo xét nghiệm thai! Sao? Không ngờ tới phải không? Hiện tại cô còn gì để nói không?”
Theo dõi? Mễ Lan nằm mơ cũng không ngờ tới, bản t
hân cẩn thận từng ly từng tí một vẫn không thể qua khỏi mắt Hoắc Băng Băng.
“Tôi...tôi với anh đã ký giấy ly hôn rồi, chúng ta không còn liên quan gì nữa, cho dù tôi mang thai đi nữa thì con cũng chỉ của riêng mình tôi, không liên quan gì đến nhà họ Hoắc các người!”
Lúc này, Mễ Lan tranh luận đến mức sắc mặt trắng xanh vô lực!
Không ngờ rằng bí mật khổ sở cất giấu vẫn lộ!
Cha, mẹ, anh, nhất định phải mang con tiện nhân này đi phá thai, con điều tra rồi, gia tộc của cô ta có vài tường hợp dị tật. Bác sĩ cũng nói, cô ta mang thai cũng rất có khả năng bị dị dạng! Hơn nữa, cho dù đứa trẻ có khỏe mạnh, về sau cô ta đem con mang về, đó chính là chỗ thóp, đến lúc đó chúng ta đều bị cô ta giắt mũi. Còn nữa, người phụ nữ đê tiện như cô ta không xứng đáng sinh con cho anh trai!”
Mễ Lan cười khổ, thì ra Hoắc Băng Băng đã có chuẩn bị từ trước, lời nói ra không chê vào đâu được.
Cha mẹ cô ta liếc mắt nhìn nhau, dường như cũng đồng tình với con gái họ!
Da đầu Mễ Lan đột nhiên tê tê, theo bản năng mà che chiếc bụng nhỏ của mình lại.
Phải làm sao? Phải làm sao?
Cô vô cùng hoảng loạn, ánh mắt vô lựng nhìn về phía Hoắc Minh Hách!
Nói thế nào đi chăng nữa, hắn cũng là cha ruột của đứa bé, hổ dữ không ăn thịt con, chỉ cần hắn không nói gì, không ai dám làm gì đứa bé hết.
Khuôn mặt Hoắc Minh Hách đen như mực Tàu, đôi mắt thâm thúy chậm rãi híp thành một đường kẻ.
Hôm đó hắn uống say, tàn nhẫn phát tiết chiếm hữu lấy Mễ Lan, không ngờ rằng một phát ăn ngay, hơn nữa cô còn mang song thai, chỉ là đứa bé đến thật không đúng lúc...
“Anh, nếu như không bỏ đứa con của con tiện nhân này đi, em sẽ chết cho anh xem! Cô ta hại em mất đi cơ hội được làm mẹ, em có làm quỷ cũng không tha cho cô ta!
Bà Hoắc nắm chặt con gái, quay đầu nói với con trai: “Minh Hách, đừng suy nghĩ nữa, chẳng lẽ con giương mắt nhìn em gái con chết sao? Con nỡ lòng sao?
Lúc này, ông Hoắc cũng mở miệng: “Con trai, sau này con lấy Diệc Thu, kêu nó đẻ cho con thêm vài đứa! Con tiện nhân này không xứng với con trai nhà họ Hoắc chúng ta, không xứng!
Mễ Lan dốc sức lắc đầu, quỳ rầm xuống trước mặt ông bà Hoắc, cúi dập đầu xuống vừa khóc vừa nói:
“Cầu xin các người tha cho con của tôi, chúng nó vô tội, chuyện năm đó tôi đã giải thích vô số lầm rồi, đứa bé không phải tôi giết, tử cung vì không giữ lại được nên không thể không phá, hơn nữa Ôn Minh Lương, hắn cơ bản không thật tâm yêu Băng Băng, hơn nữa hắn còn...”