Má cô dần dần đỏ hiện lên dấu tay đủ hiểu cô gái kia ra tay ác độc như thế nào.
Tư Kiêu định thần lại đã đẩy cô nàng kia một cái thật mạnh, đàn ông sức lớn hơn phụ nữ nên cái đẩy đó đã làm cô ta ngã ra đất.
Cô ta chỉ vào mặt Hàn Nhất Nhất đang được Tư Kiêu chắn sau lưng.
Giọng cô ta chanh chua kèm theo nỗi tức giận.
" Hàn Nhất Nhất, mày cướp đi bạn trai của tao.
Ăn một cái tát của tao đã nhẹ nhàng lắm rồi đấy hahaha."
Cô ta như con điên đang ngã ngồi trên đất cười thật lớn.
Tiếng cười chói tai của cô ta thu hút sự chú ý của người đi bộ.
Ánh mắt họ nhìn cô ta toàn là sự quái dị giống như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Sau lưng Tư Kiêu, Hàn Nhất Nhất không hiểu việc gì đang xảy ra.
Khi không có người nói mình cướp bạn trai nhà người ta, không tức giận mới là chuyện lạ nhưng càng nhiều hơn là sự hoang mang.
Cô tiến lên trước Tư Kiêu lại bị cậu chặn lại.
" Nhất Nhất, mặc kệ cô ta.
Chạm vào chỉ làm bẩn tay thôi."
Tư Kiêu luôn là người như vậy, mặc dù tính tình cậu trẻ con nhưng lúc có việc gì đó xảy ra sẽ không hỏi lí do chuyện gì với cô mà đứng về phía cô, miễn lúc nào cô quay đầu lại sẽ thấy cậu đứng phía sau vẫy tay với mình.
Có một người bạn thân như vậy, có lẽ cô đã tu ba đời mới có được.
" Tôi không chạm vào cô ta.
Chỉ muốn biết lí do mà thôi."
Tư Kiêu miễn cưỡng thả tay đang chắn Hàn Nhất Nhất xuống.
Cô ta đã đứng lên, bây giờ đang mặt đối mặt với Hàn Nhất Nhất.
Hàn Nhất Nhất mặt không đổi sắc, hỏi.
" Tôi cướp bạn trai cô khi nào? Khuyên cô có bệnh nên đi khám bác sĩ hẵng chạy lung tung ngoài đường."
La La ánh mắt như con dao phóng ra chém cô.
Nếu bây giờ ánh mắt có thể giết được người thì cô ta đã giết được Hàn Nhất Nhất một nghìn lần rồi.
Khoanh tay lại, giọng chanh chua có thể ép ra nước chanh nói.
" Dự Hoán vì hay nhắn tin với cô nên mới chán mà bỏ rơi tôi.
Đừng nghĩ chuyện này cô không liên quan.
Tất cả đều là do cô!"
Quạc quạc quạc
Lí do hoang đường này là lần đầu tiên cô nghe đấy.
Chỉ vì không giữ được bạn trai lại chụp cái mũ tiểu tam lên trên đầu cô.
Dòng tin nhắn của cô cùng Dự Hoán không có được bao nhiêu đâu đấy, mà một điều quan trọng cần nói chính là tin nhắn chỉ toàn đồ ăn.
Im fine.
Cô ổn.
Hàn Nhất Nhất giương ra nụ cười mỉa mai, nhìn La La với ánh mắt giống những người đi đường, cô ả này chắc chắn là người ngoài hành tinh.
Không biết đĩa bay của cô ta sao lại bỏ rơi cô ta dưới Trái Đất thế này.
" Cô gái, không giữ được bạn trai lại cho tôi cái mũ tiểu tam? Bệnh quá nặng nên ở nhà, không thôi lại lây cho người khác."
Nghe Hàn Nhất Nhất nói mình, La La phẫn nộ giơ tay lên hướng chiếc nhẫn trên tay mình vào mặt cô.
Nhìn sẽ biết muốn hủy gương mặt của Hàn Nhất Nhất rồi.
Hàn Nhất Nhất cũng không yếu thế cho người ta bắt nạt.
Cô nhanh tay chặn lại, lấy bàn tay của cô ta hướng về phía chính mặt mình tát cho một cái rõ thật to.
Tiếp theo, Hàn Nhất Nhất nắm lấy tóc của La La ném cô ả về phía hồ nước gần đó.
Xong việc, Hàn Nhất Nhất phủi tay mình, trong túi xách lấy ra một cái khăn ướt nữa lau tay giống như chạm vào một thứ gì đó rất bẩn.
Cô quay đầu lại nói với Tư Kiêu
" Đi thôi."
Tư Kiêu ngơ ngác gật đầu đi sau lưng cô.