• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vĩnh Thụy mặc một bộ đồ ngủ cực kỳ dễ thương, hai má hơi ửng đỏ, thực sự rất câu nhân, cậu trả lời xong liền triệt để lúng túng. Cậu chột dạ nhìn ra ngoài hành lang không thấy ai mới đóng cửa, liền thấy Hàn Trạch ánh mắt thâm sâu đứng đằng sau.


"Anh... anh đi nghỉ chút đi, anh chắc đi xe ca đêm?" Tiêu Vĩnh Thụy nói.


"Vậy sao giống như cậu coi tôi là tội phạm còn cậu là chứa chấp tội phạm thế? Nhìn cái ánh mắt hoảng sợ này đi." Hàn Trạch nhéo nhéo má Tiêu Vĩnh Thụy, cười nói.


Tiêu Vĩnh Thụy yếu ớt nói, "Không có mà, anh làm tôi bất ngờ quá.... Anh ra sô pha ngồi nghỉ đi, anh ăn sáng chưa?"


Khách sạn này cũng rất thoải mái, mỗi phòng sẽ có một sô pha đơn một người ngồi, Hàn Trạch tu hú chiếm tổ ngồi vô cùng tự nhiên, còn nói "Chưa ăn, gọi đồ ăn đi, đừng tự làm, tay cậu có vết thương." Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu làm theo, gọi điện xong thì đi vệ sinh cá nhân một chút, lúc ra thì nhân viên đã đưa đồ ăn sáng đến. Cậu mở cửa lấy vào, bày đồ ăn ra đĩa bưng lên đến tận tay Hàn Trạch. Đồ ăn sáng làm rất đơn giản, trứng ốp la với xúc xích và thêm vài miếng bánh mì.


"Anh ăn đi." Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ phục vụ Hàn Trạch ăn sáng, cái thân phận Nhàn vương điện hạ đã bị cậu quăng xa tận mười con phố, nhưng đây là đối với Hàn Trạch, chứ là người khác thì mơ đi cậu mới phục vụ tận tình kiểu này.


"Phần của cậu đâu?" Hàn Trạch nhíu mày, tại sao bảo bối tâm can nhà hắn lại chỉ kêu một phần thức ăn sáng? Tiêu Vĩnh Thụy cười nói, "À, tôi giảm cân. Không hiểu sao mà dạo này tôi tăng lên 4kg, bụng cũng có mỡ luôn rồi nè." Rồi không ngại ngùng gì vạch bụng ra....


Quả thật có mỡ, còn không khách khí mà xệ xuống....


Hàn Trạch "Phụt" một tiếng, nhéo nhéo cái bụng mỡ kia, Tiêu Vĩnh Thụy khó chịu bắt cái tay kia hất ra, "Không được đụng vào! Tôi không thích bụng mỡ, tôi thích bụng có múi cơ!"


Kiểu như cậu thì tu trăm năm nữa mới có múi, Hàn Trạch thầm nghĩ trong lòng.


Mà dù có múi hắn cũng sẽ làm cho mất múi!


Điệp khúc nhỏ vào buổi sáng trôi qua, Tiêu Vĩnh Thụy đi đến phim trường, không quên dặn dò Hàn Trạch, "Anh đừng có đi đâu đấy." Mới yên tâm đi làm.


Khuất bóng Tiêu Vĩnh Thụy, Hàn Trạch ánh mắt đanh lại, nếu hắn đã quyết định Tiêu Vĩnh Thụy là đối tượng trong tương lai thì sẽ tự tay diệt hết đào hoa của mình khi trước, hắn mở điện thoại, gọi vào một số.


"Alo...." Mộ Diệc Phàm còn đang ngủ không chịu nổi có người đánh thức, càu nhàu nói.


"Diệc Phàm, là tôi, Hàn Trạch đây."


"Hàn Trạch!?" Mộ Diệc Phàm lập tức tỉnh táo.


Phim trường giờ người đông đúc, diễn viên quần chúng đang phụ trợ cho phân cảnh đang quay. Tiêu Vĩnh Thụy lần này Tiêu Vĩnh Thụy mới trực tiếp đối diễn với Mộ Diệc Phàm, nhưng quan trọng là xấp kịch bản cậu vẫn chưa đụng vào! 


Bình tâm... tĩnh khí.... Bình tâm tĩnh khí cái rắm!


"Linh khí đất trời, vạn vật có linh, thiên địa có thường, đạo từ tâm mà ra, cũng từ tâm mà diệt... #$%&%#$&^..." Tiêu Vĩnh Thụy khóc không ra nước mắt, đoạn này chính là Yến Cẩm Lăng bị lọt vào một pháp trận sau núi, một tiên nhân phát hiện, lại thấy căn cốt kỳ giai, tặng cho một quyển trục bí pháp võ công của Huy Hoàng phái. Tiêu Vĩnh Thụy có trí nhớ phi thường tốt nhưng cậu cũng có tật xấu chính là cái nào đọc không hiểu thì không bao giờ nhớ được.


Và cái bí pháp võ công của tổ biên kịch cậu đọc không thể nào hiểu nổi. Đọc từng chữ thì hiểu nhưng khi ghép lại thành một câu ý nghĩa nó thâm sâu, với một người chưa bao giờ đọc truyện tiên hiệp như Tiêu Vĩnh Thụy thì không tài nào hiểu được.


Tiêu Vĩnh Thụy ôm kịch bản "tụng" đến nỗi Mộ Diệc Phàm đứng đằng xa không chịu nổi nữa, tiến đến gõ một cái vào đầu của Tiêu Vĩnh Thụy, "A... sao lại đập tôi?" Tiêu Vĩnh Thụy ôm đầu ngước lên nhìn Mộ Diệc Phàm một thân bạch y tiêu sái.


"Ha, mọi khi tôi thấy Tiêu Vĩnh Thụy cậu học kịch bản rất nhanh thuộc cơ mà. Nên nhớ cảnh tiếp theo sẽ là tôi với cậu diễn, đừng có để NG mất mặt ông đây." Mộ Diệc Phàm hùng hồn nói.


Tiêu Vĩnh Thụy lập tức nhớ đến cái cảnh Mộ Diệc Phàm ôm Hàn Trạch khi trước, cũng hung dữ không kém trừng lại, nói "Yên tâm! Tôi sẽ không NG."


Mộ Diệc Phàm nhìn thiếu niên trước mặt, không nói gì, lại nhớ đến sáng nay Hàn Trạch gọi tới, chỉ một cuộc gọi mà khiến tâm y như thiêu rụi. Hàn Trạch biết y thầm thương trộm nhớ hắn, nhưng lại không hề cản lại, còn đối đãi với y như một người bạn thân, làm y lầm tưởng. Một câu "Tôi và cậu đời này không thể, tôi thích chính là Tiêu Vĩnh Thụy, cậu từ bỏ đi, tìm một người hợp ý. Đừng bao giờ có ý hại em ấy, cậu đụng một cọng lông của Tiêu Vĩnh Thụy, tôi và cậu liền không còn quan hệ gì nữa." Mộ Diệc Phàm vô cùng uất ức, nhưng lúc ấy nghe xong, suy nghĩ đầu tiên là Hàn Trạch trọng sắc khinh bạn, suy nghĩ thứ hai mới là Hàn Trạch từ chối tâm ý của mình mà đau lòng. Nhưng cái đau lòng này vẻn vẹn 10 phút liền bị cuộc gọi của Dương Minh Lăng phá đám. Dương Minh Lăng không hiểu là thần giao cách cảm hay sao mà chọc cho y cười đến không ngậm được miệng, mất hết hình tượng!


"Tôi có cách học thuộc rất dễ, muốn học không?" Mộ Diệc Phàm tâm bình khí hòa nói.


Tiêu Vĩnh Thụy chăm chú nhìn Mộ Diệc Phàm, cuối cùng buông súng đầu hàng, nói "Muốn học. Cậu chỉ tôi đi."


Mộ Diệc Phàm nghe vậy liền đắc ý, môi nhỏ cong lên giảo hoạt, nói "Được thôi, với một điều kiện. Tiêu Vĩnh Thụy cậu một gọi tôi là 'ca ca'!"


Tiêu Vĩnh Thụy,"...." Không sao, đời trước cậu cũng có ca ca thôi. 


"Ca ca." Giọng Tiêu Vĩnh Thụy mềm mại, thốt lên.


 Mộ Diệc Phàm đắc ý ngạo kiều hất cằm nói "Nói lại lần nữa, tôi không nghe rõ."


"Ca ca..."


"Một lần nữa."


"Cậu ức hiếp tôi!"


"Không gọi không dạy. Nói 'Ca ca ức hiếp tôi' " Giọng điệu vô cùng bá đạo.


"Ca ca....ức hiếp tôi." Tiêu Vĩnh Thụy tức giận muốn nhào lên cấu xé tên mặt dày như bức tường thành này nhưng vẫn kiềm chế được.


Mộ Diệc Phàm thoải mái xoa xoa đầu Tiêu Vĩnh Thụy, nói "Giỏi lắm, lại đây ca ca thưởng cho."


Nhưng Tiêu Vĩnh Thụy không ngờ, đoạn đối thoại thiểu năng khi nãy đã bị Mộ Diệc Phàm thu âm lại còn gửi đến cho Hàn Trạch đang ở khách sạn. Hàn Trạch nghe xong chỉ muốn khẩn cấp đi đến phim trường đoạt người về! Nghiến răng nghiến lợi nói, "Mộ Diệc Phàm, cậu chờ đó!"


Quay lại phía đoàn phim, Mộ Diệc Phàm cầm xấp kịch bản, chỉ từng chỗ, "Mấy chỗ này đều có vần với nhau, đọc như đọc thơ là được, nếu vẫn không thuộc thì.... biết tam tự kinh? Học nó y như tam tự kinh vậy, với lại, về đọc vài cái tiểu thuyết trên mạng về tiên hiệp kiếm hiệp là hiểu ngay thôi mà."


"Tiểu thuyết tiên hiệp?" Tiêu Vĩnh Thụy khó hiểu nhìn Mộ Diệc Phàm.


"Đừng nói với tôi cậu không biết? Không sao không sao, ca ca đây sẽ tận tình chỉ cho cậu." Nói xong, Mộ Diệc Phàm lấy điện thoại ra, nơi này không có wifi nhưng điện thoại Mộ Diệc Phàm đã tải hơn chục bộ tiểu thuyết về. Mở đại một bộ [Xuyên thư: Ta cùng ma giáo giáo chủ ngày đêm triền miên] lên cho Tiêu Vĩnh Thụy đọc.


Tiểu ác ma trong lòng Mộ Diệc Phàm cười đến đau bụng, phải... đây chính là tiểu thuyết đam mỹ! Còn là đam mỹ cao H! phúc hắc biến thái công x Dâm đãng thụ! Chương nào cũng có H!


Mộ Diệc Phàm chính là đầu độc mầm non của tổ quốc!


Một lúc sau, Tiêu Vĩnh Thụy hai má đỏ ửng, không dám đọc tiếp nữa, nói "Sao... sao lại có truyện như thế chứ."


"Đâu có gì kỳ lạ... Rốt cuộc là có muốn đọc không?" Mộ Diệc Phàm ý định lấy lại điện thoại, không cho đọc nữa. Tiêu Vĩnh Thụy như mở ra cánh cửa mới vậy, cực kỳ tò mò, đấu tranh một hồi, cậu đồng ý, "Muốn đọc."


"Muốn đọc thì để lát nữa hãy đọc, giờ phải quay phim." Mộ Diệc Phàm gõ 'cốc' vào đầu Tiêu Vĩnh Thụy.


Lần quay này, Tiêu Vĩnh Thụy đối diễn với Mộ Diệc Phàm rất tốt, Mộ Diệc Phàm đóng vai một sư huynh tốt, luôn luôn giúp đỡ mọi người, Tiêu Vĩnh Thụy hiện giờ mới nhặt được quyển bí tịch võ công, lúc đi ra khỏi pháp trận liền gặp được Mộ Diệc Phàm đang tới.


Yến Cẩm Lăng nhanh trí giấu đi quyển bí tịch, nhìn vị sư huynh ngọc thụ lâm phong kia, cậu cúi đầu chào hỏi, "Đại sư huynh."


"Tạp vụ mới?" Mộ Dung Sở nhìn sơ qua thiếu niên, hỏi.


"Vâng ạ."


"Tại sao tới nơi này?" Mộ Dung Sở nhíu mày, sau núi có trận pháp bảo hộ mà mấy đời môn chủ mới biết trong đó là gì, nhưng chắc chắn nó vô cùng trân quý, mà một tên tạp vụ mới sẽ không thể nào vào được.


"À.... ta đi giặt đồ, không may đồ trôi đi, liền đi theo tới nơi này." Yến Cẩm Lăng lo sợ nói, bởi vì cậu biết môn quy Huy Hoàng phái vô cùng nghiêm khắc, vi phạm sẽ bị đưa tới Hình đường chịu phạt.


"Ngươi làm việc thất trách, đáng lẽ phải tới Hình đường chịu phạt. Nhưng nể tình ngươi là người mới, lần này ta tha cho. Không được có lần sau." Mộ Dung Sở nói. Yến Cẩm Lăng nghe vậy vui mừng ngẩng đầu lên, nói "Cảm ơn đại sư huynh độ lượng tha thứ!" Sau đó rụt rè chạy đi.


Mộ Dung Sở nhìn bóng thiếu niên đi xa, "Căn cốt rất tốt, tại sao không được thu vào làm đệ tử mà chỉ làm tạp vụ?" Y thầm nói.


Đoạn diễn này một lần là qua, Tiêu Vĩnh Thụy trong lúc nghỉ ngơi liền cảm ơn Mộ Diệc Phàm,"Cám ơn anh, ca ca." Làm Mộ Diệc Phàm đang uống nước suýt thì phun ra, cái giọng nói ngọt lịm này Hàn Trạch mà không siêu lòng thì chắc chắn y cũng siêu lòng! Một người cong bẩm sinh như y rất mẫn cảm với người cùng làm thụ giống mình, nhưng y trời sinh làm thụ quân, y và Tiêu Vĩnh Thụy là không thể nào, nếu y làm công quân, đời nào đến lượt Hàn Trạch.


"Về sau nhớ gọi nhiều vào đấy." 


--- Hết chương 40 ---


Trạch Trạch: Vợ yêu không những hút nữ giới còn hút nam giới!


Kiều Kiều: Vậy mi mau hành động đi.


Mộ Mộ: Gì mà hút nam giới? Ta và Thụy Thụy chỉ là nhóm khuê mật thôi nhá!


Trạch Trạch: Kế hoạch đã bày sẵn chỉ chờ con mồi sa lưới! Còn tên Mộ Mộ kia, tránh xa tâm can bảo bối của ta ra.


Mộ Mộ: Hứ, không thèm, Thụy Thụy mau gọi 'ca ca'.


Thụy Thụy: Ca ca...


Hàn Trạch: [ghen ăn tức ở]



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK